Chương 1-1: Không thể nhịn nhục, cũng không muốn nhịn nữa (1)

Nút bật chai rượu bị kéo mạnh ra, mùi rượu mạnh 38 độ cần nồng nặc phiêu tán trong không khí, chất lỏng trong suốt từ chai rượu trên tay từ từ chảy xuống ly thủy tinh đặt trên bàn.


Đồng Về Tà từ trong le đem thuốc ngủ để ra đây tay, hơn mười mấy gần hai mươi viên chẳng kém, khóe môi nhếch môi cười khổ, sống bến mươi lăm năm tuổi đầu, có ai giống như cô sống không hề lo lắng như vậy, cứ vậy mà chật vật nhẫn nhịn sống qua ngày như vậy không?


Hai ngày trước, ông chồng lạnh như băng kia của cô dắt một thằng nhóc sáu tuổi về nhà, anh nói đó là con riêng của anh và ả thư ký của mình, là con ruột của anh, mặc kệ anh có mắc nhiều lỗi lầm đáng trách, mặc kệ cô là vợ có hận anh như thế nào, anh đều phải để tên nhóc này nhận tể quy tông, có danh phận chính thức, vì đây là đứa con duy nhất của anh.


Anh nói mình ra bên ngoài ngoại tình chỉ vì Đồng Vô Tà cô vô sinh.
Nói xong, người đàn ông nắm tay đứa nhỏ xoay người rời khỏi biệt thự, không còn thấy trở về.


Sau đó, cô liền gọi về cho ba mẹ, nghe xong mẹ cô khóc bù lu bù loa trong điện thoại, nói xin lỗi cô, còn ba cô lại mắng cô là kẻ không có tiền đề.


by Hihi Haba CQHuanghang.com facebook.com/CungQuangHang “Tôi làm sao lại nuôi dưỡng ra cái loại con gái như vậy, còn tưởng rằng cô gả cho Lôi Thiên Tước, sinh được con được con trai thì có thể phú quý, ba mẹ còn có thể thơm lây, không ngờ rằng cả ché cũng không sinh được!” Ba ba bình luận luôn luôn quanh quẩn ở bản thân trong đầu, nàng mới hiểu được nguyên lai cho dù là thân sinh nữ nhi, đúng là vẫn còn tiểu lão bà nữ nhi, chính là không thể so nhân gia chính thất tiểu hài tử, ngoan ngoãn phục tùng sống như thế lâu, đến cùng là vì cái gì?




Cô nói cô muốn ly hôn, nhưng ba cô nhất quyết không cho phép, chỉ vì ông muốn lợi dụng cô ép Lôi Tiên Tước cung cấp tiền phụng dưỡng hàng tháng, đến nước này mẹ cô dù có đau lòng cũng muốn nghiêng sang ủng hộ ý kiến của chồng mình.
Vì cái gì mà bắt cô phải chịu thống khể như thế này?


Không thể tiếp tục yêu Lêi Tiên Tước đã khiến cô đau lòng chật vật như vậy rồi, bây giờ còn muốn cô giả vờ duy trì hình tượng vợ chồng ngọt ngào trước mặt mọi người nữa sao? Cô thật sự làm không được điều đó...


Vì vậy, cuối cùng cô lựa chọn uống thuốc ngủ cùng rượu, tự tìm cho mình một lối thoát cho tất cả mọi chuyện.
Đem thuốc ngủ trong tay run run bỏ hết vào miệng, nếc một hơi rượu hết cả ly, cô nhắm mắt lại, nước mắt bất chợt lăn dài trên má, bóng đêm đen tối dần nuốt trọn cả cơ thể cô độc của cô.


by Hihi Haba CQHuanghang.com facebook.com/CungQuangHang ý thức đã dần tan rã, thời gian yên lặng trôi, ở giờ khắc này đột nhiên cảm thấy thời gian, không gian bị kéo ra.


Đau, cơn đau thấu xương lẫn tâm can ập đến tập kích cô khiến cả cơ thể Đồng Vô Tà ce rút đau đớn, khiến cho đầu cô dường như muốn nổ tung, nhịn không được cô than nhẹ một tiếng, cố gắng giãy dụa mở mí mắt đang nặng trĩu lên.


Một mảng đen tối che kín toàn bệ không gian, đèn đường bên ngoài chiếu vài tia yếu ớt vào trong mới khiến cô mơ hề nhận ra bản thân đang ở nơi nào.
Cô... Tại sao không ch.ết?


Trên mạng không phải viết uống thuốc ngủ cùng rượu mạnh sẽ là một liều chí tử hay sao? Chẳng lẽ lượng thuốc ngủ cô uống chưa đủ nhiều sao?


Mệt mỏi ngồi dậy, vươn tay di chuyển mở đèn ngủ, mắt to hướng tới kệ tủ nơi đầu giường mà nhìn, thế nhưng lại không thấy chai rượu mạnh cùng le thuốc ngủ đâu, là cô hoa mắt hay sao? ch.ết đi chỉ là một cảnh trong giấc mơ của cô thôi sao?


Đồng Vô Tà cười cười tự giễu mình, kể cả sống hay ch.ết của bản thân của mình cô đều không thể tự quyết định, quả như từ đầu đến cuối cô cũng chỉ là một đứa trẻ được người khác sắp đặt mọi việc trong cuộc đời.


Lê thân vào phòng tắm, cô đang muốn lấy cái khăn lông, lau đi cái trán đang để đầy mề hội lạnh, lại nhìn thấy gương mặt trong gương, Đồng Về Tà vô cùng kinh ngạc.


by Hiki Haha CQHcungquanghang.com facebook.com/CungQuangHang Trong gương trong suốt kia không phải là một người đàn bà bến mươi lăm tuổi đã có nếp nhăn nơi khỏe mắt, da vàng như vậy nến của phụ nữ ngoài năm mươi, mà là làn da vô cùng mịn màng, một cô gái trẻ tuổi trắng nẽn trong suốt, đây là thời điểm cô vẫn còn trẻ đây mà.


Sao lại như vậy?


Cuống quýt chạy ra khỏi phòng tắm, cô đi đến trước bàn trang điểm, trong gương vẫn như cũ là một cô gái trẻ, điều này khiến cô kinh ngạc nhìn chằm chằm một hồi lâu, tầm mắt hạ xuống, thấy cuốn lịch đặt trên bàn, nhìn ngày tháng là của hai mươi hai năm về trước, để xác định một lần nữa bản thân mình không nhầm lẫn, Đồng Vê Tà cầm cuốn lịch bàn bàn lên lật tới lui từng trang một, tất cả đều in đúng cùng một năm không sai.


Hai mươi năm trước...
Cô là trọng sinh sao? Một việc về cùng vớ vẩn, nhưng sự thật đã phát sinh, hơn nữa lại phát sinh trên người Đồng Vô Tà cô.
Đây là cô lúc hai mươi ba tuổi.


Nhớ lại lúc cô hai mươi hai tuổi, sau khi tốt nghiệp không bao lâu, thì gã cho Lôi Tiên Tước, vậy thời điểm này chứng tỏ cuộc hôn nhân của họ chỉ mới hơn một năm mà thôi, mới bắt đầu không bao lâu.
Một năm khả dài khả đoàn.


nhưng so với hai mươi hai năm hôn nhân, cũng bất quả là hai mươi hai phần có nhất thôi.
Một năm nói không ngắn cũng không dài, nhưng so với hôn nhân hai mươi của họ, bất quá cũng chỉ mới một phần hai mươi đoạn đường mà thôi.


by Hiki Haba CQHcungquanghang.com facebook.com/CungQuangHang Đồng hồ báo thức kim đã chỉ mười hai giờ rưỡi đêm, Đồng Vệ Tà một lần nữa nằm lên giường.


Lúc này Côi Tiên Tước không có trên giường, có lẽ anh vẫn còn đi xã giao bên ngoài? Hoặc là vẫn còn công việc vẫn chưa hoàn thành nên ở lại công ty tăng cả? Tuy rằng anh là tổng giám đốc, nhưng anh tự đối với mình yêu cầu rất cao, ở trong lòng anh, công việc vĩnh viễn vẫn đặt lên vị trí hàng đầu...


Không, trong hôn nhân của họ, mấy năm đầu vẫn là như thế đi, nhưng rất nhiều năm sau đó có thể ả thư ký kia đã thay thế vị trí thứ nhất đó.


Bằng không anh sao lại lựa chọn ngoại tình, cùng thư ký lên giường, nếu không có yêu thì làm sao có đứa nhỏ là kết tinh tình yêu chứ Cê không hiểu ông trời vì sao lại khiến cô trọng sinh.


Là muốn cô một lần nữa trải qua cuộc sống ngoan ngoãn phục tùng, là muốn trừng phạt cô ngu muội sống không biết chuyện gì hay sao?


Trong đáy lòng nỗi uất ức không cam chịu ngày càng tích tụ, Đồng Về Tà khẽ cắn môi, cô đã chịu đủ bến mươi lăm năm làm búp bê gỗ vê hền rồi, cô không muốn lại trải qua hai mươi năm hạnh phúc đáng buồn cười kia nữa, rồi lại đến lức bến mươi lăm tuổi kia, lại một lần nữa uống thuốc ngủ hòa chung với rượu nữa hay sao?


Nếu vậy cô cũng không cần sống chi cho phí sức.


Nhớ tới bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng của bản thân, cuộc sống đè nén. Cô chưa từng thật có niềm yêu thích riêng, đều là mẹ nói cái gì sẽ tết, cô sẽ học theo cái đó. Cô chưa bao giờ tự quyết định cho chính mình, ba cô nói chuyện học hành hay trường học, cô liền gật đầu phụ họa, chỉ hy vọng ba có thể chú ý đến mình nhiều hơn một chút.


Trong ấn tượng của cô, ba ít khi về nhà với mẹ con cô, luôn vội vàng về, rồi vội vàng đi, ba luôn nói ông công việc bề bộn, có nhiều chuyện muốn nói với họ nhưng không có thời gian, lần nào cũng vậy, ông về nhà ngồi ở phòng khách chưa được bao lâu liền rời đi, ra thẳng xe to mà đi vội. Tuy rằng ông luôn mua nhiều đề chơi che cô, nhưng chưa từng thật sự có thời gian trò chuyện cùng cô, nghe cô nói về chuyện học hành, bạn






Truyện liên quan