Chương 2: Anh hiểu lầm tự cho là đúng (H nhẹ)

Khóe môi hơi hơi gợi lên, Lôi Tiên Tước nghĩ, chẳng lẽ hôm nay Đồng Về Tà đã suy nghĩ thông suốt? Thế nên đã biết cách mặc áo ngủ ‘tình thủ câu dẫn anh?
Nếu đúng là như vậy, cô đã đạt được thành công, nếu cô đã cố ý, vậy anh cung kính không bằng tuân lệnh.


Nếu Đồng Vệ Tà biết người đàn ông này nghĩ như thế, đánh ch.ết cô cô tuyệt đối sẽ không đổi ác ngủ.
Chuyện đó hoàn toàn là một sự hiểu lầm, hiểu lầm rất lớn!


Cái áo ngủ kia bị mề hội để thấm ướt đẫm, mà quần áo ẩm ướt dính sát vào da thịt lại khiến cô không thoải mái, vì vậy Đồng Vệ Tà mới muốn thay bộ áo ngủ khác. Nhưng quần áo đã mang đi giặt hết ngoại trừ bệ quần ác tinh thủ đám bạn thân tặng túc vừa kết hôn, cô không còn bộ đề ngủ dự phòng nào khác, hơn nữa cô cứ nghĩ Lôi Tiên Tước đêm nay nhất định sẽ không về nhà ngủ, nên đêm nay cứ mặc đại cái này cũng không ngại gì. Làm sao biết như thế ngẫu nhiên bị người đàn ông kia nhận định là cô rất ‘có tâm.


Bàn tay te của Tôi Tiên Tước sờ lên bờ mông căng tròn, một tay khác đi đến phía trước phủ lên một bên ɖú căng trên đầy đặn mà vuốt ve, có lẽ sắp đến thời gian kinh nguyệt của Đồng Về Tà, hoặc có lẽ cô cũng có da có thịt, tóm lại anh không khó nhận ra rằng kích thước bầu ɖú của cô một tay khó có thể nắm trọn được, đầu ɖú mẫn cảm bị anh hơi dùng sức đùa bỡn lập tức dựng thẳng đứng lên.


Đồng Về Tà vê thức trở mình nằm thẳng lại, vẫn trong trạng thái ngủ say như cũ.
Chiếc mềm mỏng cũng vì vậy mà rơi xuống giường, rốt cuộc cảnh xuân của cô gái cũng hoàn toàn bại lệ.


Lôi Tiên Tước không bỏ lỡ thời cơ, chân dài đang ra vòng bên người Vệ Tà, thân hình then dài quỳ gối khóa phía trên người cô, đôi mắt đen vẫn cứ nhìn cô nằm bên dưới, càng nhìn càng thấy vừa mắt, bộ ngực tuyết trắng vì xoay người mà lệ ra phân nửa, hai hạt đậu đẻ hồng hồng giấu bên dưới lớp vải mỏng như ẩn như Chuang 2.




Kích cỡ này... Ít nhất cũng là cỠ D, thậm chí là E cũng chẳng ngoa.


Cúi đầu, anh khẽ há miệng cắn mảnh áo trước ngực kéo ra, đem điểm đẻ hồng kia ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi câu ɭϊếʍƈ. Bàn tay khác lần vào trong đùi cô, ngón tay không an phận vòng quanh hoa cốc vẽ loạn. Mí mắt Đồng Về tà vẫn khép chặt ngủ say như cũ, khiến Lôi Tiên Tước không khỏi có chút tức giận, dùng răng lấy sức cắn một cái.


Cô gái như thế này mà vẫn còn có thể người Nếu hôm nay có kẻ bắt cóc xông vào nhà, có phải hay không có thể đem cô ăn tươi nuốt sống mà cô thì vẫn như vậy không hay không biết gì?!


“..” Đồng vô Tà thấp giọng kêu lên một tiếng, trước ngực đau đớn cuối cùng cũng khiến cô tỉnh ra một chút.


Mở đôi mắt mêng tung ra, đập vào mắt Đồng Vô Tà là gương mặt lạnh lùng của Lêi Tiên Tước, tầm mắt tương đối gần mắt cô, nhưng môi vẫn như cũ đang ngậm đầu ɖú của cô, Về Tà lập tức không còn nửa điểm buồn ngủ, “Tôi... Tôi Tiên Tước?” Trong giọng nói mang đây kinh ngạc cùng không xác định.


Cô có phải đang nằm mơ hay không? Anh như thế nào đang tiếm đầu ɖú của cô.


Trước đây mỗi khi anh làm chuyện vợ chồng với cô, đầu giống như là làm nghĩa vụ, chẳng bao giờ tốn thời gian âu yếm đạo đầu, thường chưa đủ trơn ướt dễ chịu, Lôi Tiên Tước liền sử dụng dung dịch bôi trơn, rồi liền tiếng thẳng vào, khiến cho cô khó có thể thích ứng.


“Bằng không em che là ai?” “Em nghĩ anh sẽ không về nhà... ...” Nghe thấy Đồng Về Tà trả lời, Lôi Tiên Tước lại cắn một bên ɖú kia của cô thật mạnh, kích thích cô khẽ kêu lên một tiếng.


Anh thật vừa lòng với biểu hiện của cô, đêm nay cô đường như tương đối chịu mở miệng nói, chứ trong những tình huống như vậy trước đây cái miệng nhỏ nhắn của cô luôn ngậm chặt, không nói lấy một lời. Đó cũng khiến anh muốn thật nhanh cấp tốc làm xong việc, mà hiện tại anh lại có hứng thú muốn nhiều một chút kéo dài màn dạo đâu.


Chương 2.
Con người là động vật bị ảnh hưởng nhiều bởi thị giác và thính giác, mà hiện tại người phụ nữ này ăn mặc nóng bỏng, lại nguyện ý lên tiếng, đương nhiên khiến nửa người dưới cùng vật đàn ông bên trong trở nên cứng rắn hơn bình thường.


“Trong đáy lòng em ước gì tôi không trở về nhà, phải không?” mặt chôn ở bộ ngực sữa làm anh miệng mềm có chút không rõ hỏi, đầu ngón tay cứ như cũ nặng nhẹ khều khều nơi riêng tư, qυầи ɭót mỏng nhỏ xíu lại còn bị vén một bên mép lên khiến cho nụ hoa xấu hể lệ ra trước mắt anh, ngón tay xấu xa vẫn cứ tiếp tục trêu chọc huyệt khẩu của cô.


Này... Người đàn ông này có chuyện gì vậy?


“Không phải em, mà trong lòng anh thật không nghĩ muốn về nhà.” Đồng Về Tà thẳng thắn lên án hành vi của anh, trước khi trọng sinh cô chưa từng nghĩ tới không muốn anh trở về nhà, cô nói như vậy vì anh mới là người ước gì bản thân đừng về nhà, chứ không về sau lại mang về đứa con riêng cùng người tình.


Nếu anh đã thủy chung không yêu cô, vậy cần chi phải làm đương sự phối hợp với người đàn ông này.
Nghĩ đến đây, hai tay cô vịn lên bờ vai của anh, muốn đẩy người đàn ông đang áp trên phía trên người lại còn không ngừng vuốt ve cô thể cô ra.


Nhưng tay cô vừa đặt lên vai anh, ngón tay của Lôi Tiên Tước lại đột nhiên xâm nhập vào lối nhỏ tạo cảm giác đột ngột lại vê cùng phấn khích khiến đôi tay nhỏ bé ngược lại bấu chặt anh hơn. Điều này làm Lêi Tiên Tước cười nhạt một tiếng, cho rằng cô chủ động thân cận với mình.


Trước đây khi trên giường, Đồng Vệ Tà che tới bây giờ đều rất bị động, chưa từng như giờ phút này chủ động chạm vào anh.
Tuy rằng vừa nghe cô buộc tội mình, Lôi Tiên Tước có chút không vui, nhưng hiện tại hành động nhỏ của cô khiến anh vui vẻ nên cũng chẳng để ý lắm chuyện Chương 2.


Nếu không phải vì muốn đem sự nghiệp của ba mình gầy công xây dựng ngày càng phát triển, Lôi Tiên Tước cũng sẽ không ngày đêm cắm đầu vào công việc, huống hề, trong cuộc sống bất cứ việc gì đều không tránh khỏi quy luật không tiến ắc thụt lùi, muốn sinh tồn thì phải phát triển mở rộng bằng không sẽ có ngày đi đến đường cùng sụp để. Huống chi hiện tại tình hình cũng đang ở trạng thái khẩn cấp, đối thủ thế lực cũng ngày càng mạnh, bởi vậy anh phải luôn có những kế hoạch, dự án phát triển đột phá, đem công ty hoạt động ngày càng vững mạnh hơn.


“Giọng điệu của em sao nghe như thâm cung cán phụ vậy.” Ngón tay Tôi Tiên Tước thông thả ra ào đường mòn buộc chặt đã bắt đầu ẩm ướt kia, trong lòng cũng bởi vì giọng điệu oán trách nũng nịu của cô mà nổi lên cảm giác sung sướng nhà nhẹ.


Câu nói của anh khiến cho Đồng Về Tà không khỏi đẻ mặt, ý tử như muốn nói cô là người không được thỏa mãn dục vọng nên đâm ra ai cán vậy, cô trừng mắt tiếc anh một cái thật sắc, phản bác lại: “Tôi Tiên Tước, anh đừng... nói bậy…”, dưới người truyền đến từng trận cảm giác quái dị, khiến cô tức thì khó có thể thích ứng, hơn nữa cô cảm thấy nơi riêng tư thế nhưng lại bắt đầu ẩm ngấy.


Sống bốn mươi lăm năm kiếp trước, Đồng Về Tà chưa bao giờ ở trên giường trải nghiệm qua cái cảm giác gọi là cuộc sống ȶìиɦ ɖu͙ƈ hài hòa. Cô chỉ luôn cảm thấy làʍ ȶìиɦ là một việc thật là máy móc, cũng không thật sự thích, nhưng nếu nửa kia có nhu cầu, cô cũng có thể chịu được, nhưng hiện tại cô phát hiện đường như có cái gì khác thường.


Một câu khiến Lôi Tiên Tước khẽ chớp mi mắt, trước giờ cô luôn gọi anh là ông xã, hiện tại lại gọi họ tên đầy đủ của anh, là thế nào?
Mà chuyện đó thì để tính sau, trước tiên để anh đem cô ăn vào bụng cái đã rồi tính






Truyện liên quan