Chương 69

Từ lúc Mạc Duy Hoa bước vào, Ngô Phái Thanh vẫn luôn đứng bên cạnh mỉm cười, đến tận khi Kỳ Ngọc Chân giới thiệu đến mình mới tiến lên hai bước hào phóng chào đón: “Em chào chị Duy Hoa.”


“Xin chàm, Ngô tiểu thư học đàn dương cầm, bảo sao lại có khí chất thế chứ, cô về nước để tham gia biểu diễn sao?” Mạc Duy Hoa cũng bày dáng vẻ của phu nhân lãnh đạo ra.


“Em đâu có tốt như chị nói chứ, đúng là em muốn tham gia mấy buổi biểu diễn nhưng sau đó không tính ra nước ngoài nữa, em muốn ở lại phát triển trong nước, dù có đi tới đâu vẫn thấy không tốt bằng tổ quốc của mình.”


Mạc Duy Hoa cười nói: “Xem ra Ngô tiểu thư đúng là một tài nữ, nếu biểu diễn âm nhạc tổ chức ở nơi này, có cơ hội tôi sẽ tới xem ủng hộ, người có thể diễn tấu đoạt giải thưởng ở nước ngoài nhất định là một nghệ sĩ kiệt xuất, đáng tiếc tôi chỉ là người thô tục, kém hiểu biết thôi.”


“Chị Duy Hoa đừng nói vậy mà, thành tích bé nhỏ ấy của em có đáng gì đâu, chẳng qua lúc ở nước ngoài thật sự muốn tranh đua để không làm mất mặt tổ quốc, phương diện học tập cũng cố gắng hơn những người khác một chút thôi. Lí tưởng của em không chỉ có thế nhưng giờ chưa nên nói ra kẻo mọi người lại cười em.” Ngô Phái Thanh ứng đối thỏa đáng không kiêu ngạo không xu nịnh, vừa biểu hiện sự khiêm tốn của mình vừa tự tâng bốc bản thân.


“Đừng khách sáo nữa, đúng lúc Duy Khiêm cũng trở lại, lát nữa sẽ giới thiệu hai đứa với nhau. Lão Mạc, ông nói xem lần này sao lại trùng hợp thế chứ, đúng là duyên phận mà.” Kỳ Ngọc Châu nói xong liền cười, Mạc Nhữ Đức - cha Mạc Duy Khiêm cũng gật đầu theo.




Ngô Phái Thanh đúng là rất xuất sắc, đáng tiếc cũng chỉ là người đàn bà quá giỏi dùng tâm kế mà thôi, nếu đã là con gái của Ngô phó cục trưởng nào đó thì sao có thể không biết cha mẹ cô là ai được? Lúc quen biết thì có thể nói là trùng hợp nhưng mà mục đích của việc ân cần làm bạn suốt đến khi về nước thì không cần nói cũng hiểu rồi. Mạc Duy Hoa không phải ghét Ngô Phái Thanh này, chỉ là chị không có ấn tượng tốt mà thôi, chỉ cần cô ta không ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong gia đình chị là tốt rồi.


Nhưng ba mẹ cũng thật không phải, quá liều lĩnh, chưa nói tiếng nào đã đưa người về rồi. Xem ra lát nữa sẽ có trò hay để nhìn rồi.
“Đúng rồi, sao Duy Khiêm không lên với con? Còn cả Tiêu Tiêu nữa, con bé đâu rồi?” Kỳ Ngọc Châu hỏi.


“Mẹ, Duy Khiêm dẫn theo bạn về, đang chờ mọi người ở dưới lầu đấy, Tiêu Tiêu cũng ngồi ở dưới đó.”


Kỳ Ngọc Châu khựng lại một chút, sau đó nói: “Nếu có bạn tới đây thì mẹ phải thay đồ xuống gặp khách chứ. Phái Thanh, cháu về phòng chờ một lát nhé, bác thay đồ xong sẽ cho người gọi cháu rồi chúng ta cùng xuống.”


Ngô Phái Thanh ngoan ngoãn đồng ý, cũng cười nói: “Nếu trong nhà có khác thì cháu cũng nên sửa soạn một chút, bác gái, cháu đi thay bộ đồ khác vậy.”
Kỳ Ngọc Châu chỉ nói được, đợi Ngô Phái Thanh ra ngoài rồi mới vội vàng hỏi con gái: “Sao lại thế này, Duy Khiêm đưa ai về thế?”


Phản ứng rất nhanh, Mạc Duy Hoa không thể không bội phục trí thông minh của mẹ mình được.
“Mẹ, ba mẹ quá liều lĩnh rồi, một cô gái quen biết nửa vời như thế cũng đưa về nhà, còn muốn giới thiệu cho Duy Khiêm nữa chứ.”


“Sao lại nói là liều lĩnh chứ, Duy Khiêm đã bao nhiêu tuổi rồi, con là chị con không thấy lo nhưng ba mẹ lo! Hơn nữa Phái Thanh đã ở chung với ba mẹ mấy tháng rồi, dáng vẻ, nhân phẩm gia thế đều tốt, Duy Khiêm còn cái gì mà soi mói nữa? Con nói mau đi, cuối cùng thì nó đưa ai về hả?” Kỳ Ngọc Châu hiểu rất rõ, nếu không phải là người vô cùng quan trọng thì con bà sẽ không đưa về nhà gặp cha mẹ đâu.


“Còn có thể là ai nữa chứ, con dâu tương lai của mẹ, mợ của Tiêu Tiêu đấy. Mẹ còn trách con không lo nữa, đâu phải mẹ không biết con và Thụy Văn giới thiệu cho nó bao nhiêu đối tượng chứ? Kết quả thế nào, nó chẳng thèm quan tâm mà tự giải quyết luôn!”


Kỳ Ngọc Châu nhíu mày: “Là người phụ nữ thế nào? Duy Khiêm có ý định kết hôn rồi sao?”


“Không phải có ý định, đến cha mẹ nhà gái cũng đã đón đến đây rồi. Gia thế bình thường nhưng nhân phẩm rất tốt, lúc điều tr.a vụ án Duy Khiêm đã cứu con bé, hai đứa nó coi như là hoạn nạn sinh tình, chỉ có điều tuổi hơi nhỏ, mới 25 thôi, nhỏ hơn Duy Khiêm 11 tuổi.”


“Được không? Không phải Duy Khiêm ham của lạ đấy chứ? Dù sao cũng phải chờ mẹ và ba con gặp rồi mới nói, gia thế không quan trọng, chỉ cần là người có nhân phẩm là được, đúng lúc có cả Phái Thanh ở đây để so sánh.” Kỳ Ngọc Châu vừa nghe thế thì đã sinh nghi, theo bản năng nghĩ dù sao ánh mắt của bà và bạn già vẫn chuẩn hơn.


Con ngươi trong mắt Mạc Duy Hoa đảo quanh một vòng, cũng không nói chuyện La Duyệt Kỳ mang thai, chờ cha mẹ thay quần áo xong liền theo xuống chuẩn bị xem trò hay.
Ngô Phái Thanh cũng thay xong quần áo, càng thêm xinh đẹp động lòng người hơn lúc trước. Cô ta cũng đi theo người nhà họ Mạc xuống gặp khách.


“Văn Tiêu Tiêu, cậu lặp lại lần cuối, con thích nói về các chòm sao thế nào thì cứ nói nhưng nếu còn đưa cái di động của con đến trước mặt mợ con một lần nữa thì cậu sẽ trực tiếp ném nó vào hồ nước đấy!” Mạc Duy Khiêm cảnh cáo cháu gái mình.


“Con sai rồi, con cất điện thoại vào túi xách là được chứ gì, cậu hư, chỉ biết dọa nạt con.” Văn Tiêu Tiêu chu môi, khẽ than thở cất điện thoại đi.
Lúc này Mạc Duy Khiêm mới tươi cười, nhận lấy cháo xương bảo mẫu đưa tới để La Duyệt Kỳ ăn lót dạ.


“Em ăn lót dạ đi, sẽ ăn cơm ngay thôi.”
La Duyệt Kỳ không hề biết ơn: “Ba mẹ anh sắp xuống rồi mà em ngồi đây ăn cháo thì còn ra thể thống gì nữa.”


“Có sao đâu, giờ em không thể bị đói được, họ chỉ mong em ăn nhiều hơn chứ sao trách em được chứ? Ngoan, ăn chút đi, sáng nay em cũng không ăn được gì nhiều, nếu còn nhịn nữa sẽ không chịu nổi đâu.” Mạc Duy Khiêm nâng thìa lên bón cho La Duyệt Kỳ.


“Khụ, ba mẹ, để con giới thiệu với ba mẹ, đây là bạn gái Duy Khiêm tên La Duyệt Kỳ.”
La Duyệt Kỳ vừa nghe thấy tiếng Mạc Duy Hoa phía sau thì lập tức đẩy tay Mạc Duy Khiêm ra đứng lên, hơi khách sáo nhìn về phía mấy người vừa xuống.


Mạc Duy Hoa cũng nói quá về tuổi cha mẹ chị ấy rồi, La Duyệt Kỳ chỉ nhìn một cái đã tính được tuổi của họ hội, cha mẹ Mạc Duy Khiêm mà sắp 80 tuổi á? Chắc chắn còn chưa đến 70 đâu!
“Duyệt Kỳ, đừng lo lắng, đây là ba mẹ anh.”


“Cháu chào bác trai bác gái.” La Duyệt Kỳ hơi cúi người nói.
“Xin chào La tiểu thư, vừa rồi tôi chỉ lo nói chuyện với Duy Hoa, không biết Duy Khiêm dẫn theo bạn về nên không kịp tiếp đón, mong cô thông cảm.”


“Con nói nè mẹ, sao mẹ khách sáo vậy? Tương lai Duyệt Kỳ chính là người nhà ta mà, mẹ đừng khách sáo như thế được không?” Mạc Duy Khiêm cười hì hì muốn giảm bớt không khí đang căng thẳng.


Kỳ Ngọc Châu trợn trắng mắt tức giận liếc con một cái: “Nói bậy bạ gì đó, con xem bộ dạng con hiện giờ đi, nhà ta còn đang có khách đấy. Mẹ giới thiệu với con một chút, đây là Ngô Phái Thanh, con gái của phó cục trưởng Ngô Nghiên của bộ kế hoạch, mấy tháng ở nước ngoài con bé đều đi theo chăm sóc ba mẹ, thường xuyên tản bộ trò chuyện với ba mẹ đấy.”


Mậc Duy Khiêm lập tức điều chỉnh tư thế, trở nên vô cùng nghiêm chỉnh bắt tay Ngô Phái Thanh: “Cảm ơn Ngô tiểu thư đã chăm sóc, đợi ngày khác chị tôi sẽ mời cô đi ăn để cảm tạ.”


“Không cần đâu ạ, chẳng qua đúng lúc là hàng xóm nên em mới quan tâm hai bác một chút, không cần để tâm đâu ạ.” Ngô Phái Thanh vô cùng vừa lòng với Mạc Duy Khiêm, lúc ở nước ngoài biết được hàng xóm bên cạnh là ai, cô ta lập tức nói với cha, cha cô ta liên tục dặn dò phải nắm chắc cơ hội này, dĩ nhiên cô ta cũng đã xem qua ảnh chụp của Mạc Duy Khiêm trên mạng rồi, cảm giác nói với cô ta hắn là một người đàn ông rất có sức hút, hôm nay vừa gặp càng khẳng định suy nghĩ này hơn.


Nhưng không ngờ lại xuất hiện việc ngoài ý muốn, Mạc Duy Khiêm thế mà lại đưa về nhà một người phụ nữa tầm thường như vậy, vừa rồi lúc cô ta thay quần áo xong có bảo mẫu lên mời cô ta ra ngoài, còn cố ý nhấn mạnh về người phụ nữa này, cô ta đã biết chắc chắn là Kỳ Ngọc Châu dặn bảo mẫu nói, chắc là muốn tránh làm cô ta xấu hổ.


Vốn dĩ cô ta còn tưởng kẻ đến là một đối thủ mạnh, nhưng giờ có thể yên tâm rồi, người phụ nữ tên La Duyệt Kỳ này chẳng thể so sánh nổi với cô ta, huống chi cha mẹ Mạc Duy Khiêm còn đứng về phía cô ta nữa!


Nghĩ thế, Ngô Phái Thanh lại biểu hiện vô cùng tự nhiên hào phóng, hoàn toàn đối lập với một La Duyệt Kỳ đang cực kỳ căng thẳng.


Kỳ Ngọc Châu cũng hơi giận, ban nãy bà nhìn cái dáng vẻ không chút tiền đồ của con trai mà hận ngứa răng, cho dù người ta có là tiên trên trời thì nó cũng không thể khép nép hầu hạ thế được! Lại nhìn dáng vẻ lo lắng của La Duyệt Kỳ, cảm nhận đầu tiên của bà là người phụ nữ này giả vờ rất giỏi, trước mặt một vẻ sau lưng một vẻ để lừa gạt con trai bà, cho nên lòng bà không thích cô ta chút nào hết.


“Nếu con muốn cảm ơn Phái Thanh thì tự mời người ta ăn cơm chứ sao lại bảo chị con mời, người ta thiếu bữa cơm của con chắc? Còn nữa, giờ mới mấy giờ mà đã đem cơm lên phòng khách ăn hả? Con sống bên ngoài quá lâu nên ngay cả quy củ lễ tiết cũng quên sạch rồi sao? Cho dù La tiểu thư có đói không chịu nổi thì con cũng phải mời người ta đến nhà ăn để ăn chứ, dáng vẻ của con như thế còn ra thể thống gì nữa?” Kỳ Ngọc Châu cũng không quên được cảnh bà vừa nhìn thấy, đúng là ngứa mắt mà.


La Duyệt Kỳ nghe thế thì lòng trầm xuống, hiển nhiên là mẹ Mạc Duy Khiêm đã có thành kiến với cô rồi, lại nhìn Ngô Phái Thanh tươi cười đứng đó, cho dù là kẻ ngốc cũng hiểu đang xảy ra chuyện gì. Đon giản là tình huống cẩu huyết thôi, hai ông bà đã chọn được con dâu ưng ý, lén mang về tạo sự kinh ngạc cho con trai, không ngờ con trai cũng dấu diếm, muốn tạo kinh ngạc cho cha mẹ, lần này đúng là có trò hay để xem mà!


Nếu như gặp Ngô Phái Thanh vào thời điểm chưa hiểu được tình cảm của Mạc Duy Khiêm, chắc chắn La Duyệt Kỳ sẽ không có chút tin tưởng gì cả, nhưng nếu đã quyết tâm cố gắng vì tình cảm của hai người thì cô sẽ toàn lực ứng phó tình địch, đem hết khả năng bảo vệ người cô yêu, cũng không thất hứa với Kim Đào, càng không thể phụ rẫy mọi chuyện Mạc Duy Khiêm đã làm vì cô.


Nếu lúc trước La Duyệt Kỳ còn không yên tâm thì sự xuất hiện của Ngô Phái Thanh đã hoàn toàn khơi dậy dục vọng chiếm hữu của cô dành cho Mạc Duy Khiêm, đồng thời cũng khơi dậy ý chí chiến đấu của cô, khiến cô càng hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Mạc Duy Khiêm hơn, La Duyệt Kỳ không biết chịu thua là gì đã trở lại rồi!


Hơn nữa cô cũng không phải là con bé mới vào đời chưa biết gì mà đã liều lĩnh đâm đầu vào, cho nên sau khi nghe mẹ Mạc Duy Khiêm xách mé, cô chỉ cụp mắt không nói lời nào.


Lúc này mặt Mạc Duy Khiêm đã trầm hẳn xuống: “Mẹ, lời này của mẹ là nói cho ai nghe thế? Cháo là do con bảo người làm cho Duyệt Kỳ, cũng là do con ép cô ấy ăn, mẹ đừng có gây khó dễ cho cô ấy, cô ấy là con dâu tương lai của mẹ đấy!”


“Phái Thanh còn ở đây đấy, sao con có thể nói chuyện với mẹ con như thế hả? Con có bạn gái rồi liền học cái thói vô lễ đó sao?” Mạc Nhữ Đức vô cùng uy nghiên nói.


“Ba, ba đừng có nổi giận với con, tôn trọng phải đến từ hai phía, ba mẹ tôn trọng Duyệt Kỳ đi rồi hãy nói, chẳng lẽ khuyết điểm của con đều do Duyệt Kỳ dạy chắc? Duyệt Kỳ, em ngồi xuống đi, không cần để ý đến lời ai hết, sau này chúng ta cũng không ở đây nữa. Cháo này lạnh rồi, tanh lắm, em không thích thì thôi không ăn nữa.” Mạc Duy Khiêm đỡ La Duyệt Kỳ ngồi xuống sô pha, nắm tay cô an ủi.


Kỳ Ngọc Châu thực sự tức giận, dù khi ở nước ngoài cũng không nói nhưng ý tứ đã quá rõ ràng rồi, bà muốn giới thiệu Ngô Phái Thanh cho con trai, giờ thì tốt rồi, chẳng những ở trước mặt Ngô Phái Thanh giới thiệu bạn gái, còn che chở cô ta như thế, khác gì tát thẳng vào mặt bà? Nếu thật sự cưới về chẳng phải là sẽ loạn nhà luôn sao?


“Thằng ranh vô liêm sỉ, con dám tranh luận với người lớn thế sao hả?” Mạc Nhữ Đức đỏ mặt tía tai chỉ thẳng vào mặt con quát lên.


Ngô Phái Thanh không ngờ Mạc Duy Khiêm chẳng thèm quan tâm mà cãi lại ba mẹ như thế, xem ra cô ta thật sự không thể khinh thường La Duyệt Kỳ này được. Nhưng như vậy cũng tốt, càng quậy thì Kỳ Ngọc Châu và Mạc Nhữ Đức càng không thể chấp nhận cô ta, cũng càng khiến cô ta thể hiện được ưu thế của mình.


“Bác trai, bác đừng nóng giận mà, thân thể quan trọng hơn. Đều là người nhà, có chuyện gì không thể bình tĩnh nói với nhau được chứ, bác phát giận như thế cũng khiến La tiểu thư khó chịu trong lòng đúng không? Bác gái cũng bớt giận, cháu không để ý chuyện có mời cơm hay không đâu, cháu quý mến nên mới tự nguyện ở cùng hai bác, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trả ơn gì hết.” Ngô Phái Thanh tỏ vẻ lo lắng đỡ lấy Mạc Nhữ Đức, rồi lại quay đầu khuyên nhủ Kỳ Ngọc Châu.


Đúng là một kẻ khéo đưa đẩy! Mạc Duy Hoa âm thầm cười trộm, Ngô Phái Thanh này đúng là khéo léo giao tiếp, nhưng nhà họ Mạc không cần một nàng dâu bề ngoài xinh đẹp nhã nhặn nhưng bên trong tính toán như loại con buôn không biết mình là ai!


“Ba mẹ, ba mẹ cũng thật là, khó khăn lắm Duy Khiêm mới chịu quen bạn gái, muốn kết hôn, ba mẹ còn quản nhiều như thế nào gì, nó mấy tuổi rồi, có dạng người nào mà nó chưa gặp đâu, ba mẹ lo làm gì chứ? Lại nói Duyệt Kỳ mới bao nhiêu tuổi, chưa có nhiều kinh nghiệm, ba mẹ đừng có dọa người ta chạy mấy đấy. Ba mẹ đừng giận nữa mà, Duy Khiêm, sau này em cũng không được nói chuyện với ba mẹ như thế nữa nghe chưa?”


Mạc Duy Khiêm cũng thoải mái nói: “Em biết rồi, em cũng chỉ là nóng vội quá nên mới không chú ý thôi, sau này sẽ không như thế nữa.”


“Nóng vội? Con vội cái gì? Mẹ chẳng qua chỉ nói thật một câu con đã quát vào mặt mẹ rồi, không có thành ý thì không cần nhận lỗi đâu!” Kỳ Ngọc Châu vẫn không hề nguôi giận.


La Duyệt Kỳ chỉ ngồi yên một chỗ không nói gì, người ta chưa thèm hỏi han đã nhận định cô không phải người tốt, cô càng nói chỉ càng sai thôi, không khéo còn phản tác dụng, còn không bằng yên lặng, tiện thể được cái tiếng khiêm nhường.


Nghe họ tranh luận, La Duyệt Kỳ nhàm chán nhìn phòng khách trang trí vô cùng tinh xảo, vô tình cô nhìn đến Văn Tiêu Tiêu đang vẫy vẫy cô, chỉ thấy con bé âm thầm chỉa chỉa vào bụng cô, lập tức hiểu ý, con bé này đúng là tinh ranh mà!


Cúi đầu, La Duyệt Kỳ vụng trộm cười một cái, sau đó khẽ cau mày đưa tay phải lên ôm bụng mình.
“Mợ, mợ sao vậy? Bà ngoại, ông ngoại, hai người đừng trách mợ nữa, tiểu bảo bảo trong bụng mợ sẽ khó chịu!” Văn Tiêu Tiêu chạy đến trước mặt La Duyệt Kỳ, lo lắng nhìn cô.


Cái gì? Tiểu bảo bảo trong bụng? Ngoài hai chị em nhà họ Mạc thì mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía La Duyệt Kỳ. Mạc Duy Khiêm kích động ngồi sụp xuống xem xét, thấy La Duyệt Kỳ đang ôm bụng thì mặt hắn lập tức trở lên trắng bệch.
“Duyệt Kỳ, Duyệt Kỳ, em sao vậy?”


Mạc Duy Hoa cũng hốt hoảng, vội chạy đến đỡ La Duyệt Kỳ: “Duyệt Kỳ, em không thoải mái ở đâu vậy? Chị lập tức gọi bác sĩ đến khám cho em.”


La Duyệt Kỳ nhanh chóng nhập vai, khẽ lắc đầu, giọng hơi suy yếu nói: “Không sao, vừa rồi chỉ hơi đau, bây giờ đã ổn rồi, nhưng em ngửi mùi cháo lạnh kia cảm thấy hơi ghê cổ.”


“Hazz, nhất định là do ngồi máy bay rồi lại ngồi xe quá lâu, về nhà cũng không nghỉ ngơi cho tốt nên mệt rồi, dì Trương, dì mau chóng chuẩn phị phòng để Duyệt Kỳ nghỉ ngơi, sau đó lại nấu thêm chút cháo, đừng nấu thịt, nấu loại khác có dinh dưỡng ấy, mau đi đi!” Mạc Duy Hoa liên tục phân công nhiệm vụ cho bảo mẫu, sau đó lại nhìn La Duyệt Kỳ.


Trái tim Mạc Duy Khiêm sắp vọt lên tới tận cổ họng rồi, thấy La Duyệt Kỳ thật sự không sao mới lạnh lùng nghiêm mặt nói với cha mẹ: “Ba mẹ, Duyệt Kỳ đang mang thai, ba mẹ không thể quan tâm tới cảm nhận của cô ấy một chút hay sao? Duyệt Kỳ là người mà con đã chọn, là vợ của con, không cần người khác phải can thiệp nhiều!”


Mạc Nhữ Đức và Kỳ Ngọc Châu luống cuống nhìn chằm chằm vào bụng La Duyệt Kỳ, lại nghe con mình nói mới tin tưởng bản thân không nghe nhầm, Mạc gia thật sự có hậu rồi!


“Duy Khiêm à, là do mẹ không biết chuyện Duyệt Kỳ mang thai mà, là do mẹ nói hơi quá. Mau đỡ con bé lên nghỉ đi, để mẹ đi dặn người chuẩn bị thật tốt, nhất định phải chăm sóc thân thể thật khỏe mạnh mới được, sao biết con bé mang thai mà còn để nó đi máy bay cơ chứ.”


Đợi đến khi La Duyệt Kỳ hồi phục tinh thần, Mạc Nhữ Đức mà mừng rỡ cười toe toét nói: “Duyệt Kỳ, con đừng trách hai kẻ già hồ đồ này nhé, con người già đi sẽ suy nghĩ kém, con đừng để ý nhé.”


La Duyệt Kỳ nở nụ cười: “Bác trai bác gái, hai người đừng nói vậy, cháu mới là người có lỗi, cháu chỉ là kẻ dưới mà vừa đến đã khiến sóng gió nổi lên như thế, là cháu không tốt, khiến hai bác buồn bực.”


“Hazz, đừng nói thế, mấy câu dư thừa như xin lỗi đó con đừng nói nữa, là do hai kẻ già chúng ta cứ dong dài mãi thôi. Đứa bé này, đúng là thành thật quá mà, ấm ức như thế cũng không giải thích cãi lại, cứ để hai kẻ già chúng ta nói linh tinh nhiều như vậy.” Bây giờ Kỳ Ngọc Châu cảm thấy thật sự có lỗi với La Duyệt Kỳ, con bé còn nhỏ tuổi mà đã mang thai, mang thai rồi cũng không thấy huênh hoang, đúng là khiến bà cảm thấy tội lỗi quá.


“Hai bác là trưởng bối, nuôi con lớn như vậy, chẳng lẽ ngay cả quyền nói mấy câu cũng không được sao? Cháu biết cha mẹ nuôi con phải vất vả thế nào nên dù có bị mắng thêm vài câu cũng không sao, chỉ cần hai bác đừng quá giận khiến thân thể tổn thương là được rồi.” La Duyệt Kỳ tốt tình, còn khuyên lại hai vị trưởng bối.


Đứa bé này thật quá hiểu chuyện mà! Kỳ Ngọc Châu thật sự đau lòng cho La Duyệt Kỳ, đợi đến khi chuẩn bị xong bà và bạn già sẽ La Duyệt Kỳ lên lầu, phải tận mắt thấy con bé nghỉ ngơi tốt mới được.
Chỉ một lát mà trong phòng khách to lớn còn mỗi mình Ngô Phái Thanh.


Ngô Phái Thanh buồn bực nhìn đoàn người đi lên lầu, cô ta không cam lòng, rõ ràng cô ta đã nắm chắc phần thắng trong tay thế mà La Duyệt Kỳ lại mang thai, khiến toàn bộ kế hoạch của cô ta tan thành mây khói. Theo thái độ hoàn toàn thay đổi của hai vị trưởng bối kia thì cô ta đã biết người ta thay lòng rồi, chẳng lẽ cứ thế cho qua? Nửa năm cố gắng của cô ta cứ uổng phí như thế?


Không được! Kết hôn rồi còn có thể ly hôn cơ mà, có thai thì sao chứ, cô ta cũng có thể mang thai! Mạc Duy Khiêm chọn ai còn chưa biết đâu, chỉ cần Mạc Duy Khiêm thích cô ta, đứa con của La Duyệt Kỳ có thể để lại nhà họ Mạc, ai dám nói gì chứ, cô ta cũng chẳng ngại làm mẹ kế! Mạc Duy Khiêm là mục tiêu cô ta xác định, người đàn ông có gia thế và bộ dạnh tốt như hắn có đốt đèn mỏi mắt tìm cũng khó gặp! La Duyệt Kỳ kia căn bản không có khả năng giữ chặt được hắn!


Trải qua giây phút mất mát ngắn ngủi, Ngô Phái Thanh nhanh chóng dấy lên hy vọng, vì thế ngẩng đầu nhìn chằm chằm La Duyệt Kỳ đang được mọi người vây quanh. La Duyệt Kỳ như có cảm ứng, cũng nhìn về phía cô ta, Ngô Phái Thanh lập tức cười khiêu khích, vốn nghĩ cho La Duyệt Kỳ một hạ mã uy, không ngờ đối phương lại đáp trả cô ta một cái cười lạnh, nhìn nụ cười kia, rõ ràng đã biết ý đồ của cô ta rồi!


Ngô Phái Thanh lập tức nheo mắt, lòng hơi nghi ngờ: Chẳng lẽ vừa rồi đều là con đàn bà này giở thủ đoạn, diễn trò? (Mọi người đừng trách cách dùng từ của ta, đọc những chương sau sẽ biết bản chất thật của Ngô Phái Thanh.)






Truyện liên quan