Chương 71: Vì Chị Ấy Làm Chút Chuyện Cuối Cùng.

"Lẫm Nhiên, thu dọn xong túi sách, chuẩn bị đến trường học rồi." Trong căn nhà cũ rách nát, thanh âm của nữ nhân có chút yếu ớt truyền ra, khiến cho đứa trẻ ngồi ngẩng ở trên ghế không khỏi khóa chặt cơ thể. Ông Lẫm Nhiên không hiểu, tại sao trong nhà khó khăn như vậy, mẫu thân còn phải ép mình đi học. Trong trường học đều là người nhàm chán và vô vị, họ khi dễ chính mình, xem thường mình, nếu như nói chuyện Ông Lẫm Nhiên hiện tại ghét nhất, không thể nghi ngờ là đi học.


"Mẹ, con có thể không đến trường học không?" Qua rất lâu, đứa nhỏ cuối cùng mở miệng. Vì giản lượt đi giai đoạn học trước lớp, nàng so với đứa trẻ cùng lớp nhỏ hơn hai tuổi, cộng thêm chiều cao không cao, lại để tóc cực ngắn, để nàng nhìn ra thì giống y đứa con trai.


"Con nói lung tung cái gì, chỉ có đi học sau này mới có dụng, trường học đến rồi, đi mau."
"Nga."


Lần nữa bước vào lớp học nàng chán ghét, nàng cảm thấy phòng học này đối với người khác mà nói thân thiết đối với chính mình mà nói lại vô cùng xa lạ. Nhưng hôm nay, lại có một chút khác. Ở trong lớp học nhiều thêm một người, đó là một nữ sinh vô cùng sinh đẹp. Cô mặc áo lông màu trắng sạch sẽ, quần bò đơn giản, giày màu trắng. Tóc dài màu đen của cô suôn mượt buộc thành đuôi ngựa rãi ở trên vai, nhìn đến sạch sẽ lưu loát, hoàn toàn không giống, chính mình nghèo túng.


Mỗi một ngày bị bạn học cùng lớp trêu chọc khi dễ, nhưng chỉ có nữ sinh đó sẽ không cười mình, cũng sẽ không lấy đi đồ của mình quăng trên đất. Dần dần, Ông Lẫm Nhiên bắt đầu chú ý cô, thậm chí từ đáy lòng sản sinh một loại cảm giác muốn tiếp cận cô. Cho đến sau một tuần nàng mới biết, nữ sinh đó tên là, Tư Hướng Nhan.


Buổi tối tan học, Ông Lẫm Nhiên biết cho dù mình lúc này về nhà cũng không có đồ ăn, mẫu thân phải làm thêm, không đến nữa đêm sẽ không trở lại, mà mỗi ngày thời gian đó chính mình sớm thì ngủ đi. Mắt thấy Tư Hướng Nhan thu dọn xong túi sách rời khỏi, Ông Lẫm Nhiên nhịn không nổi đi lên theo, không đến gần cũng không quá xa, cứ như vậy chậm rãi đi theo cô, cho đến cô lên xe của gia đình chạy đến.




Những ngày như vậy duy trì rất lâu rất lâu, mà Ông Lẫm Nhiên lại không biết, những việc đã làm của mình sớm đã bị Tư Hướng Nhan phát hiện. Một ngày tan học, Ông Lẫm Nhiên giống như ngày thường thu dọn xong túi sách, tiếp đó đi theo Tư Hướng Nhan rời khỏi. Nhưng mà, thì ở thời điểm hai người bước ra cửa của trường học, bổng nhiên có mấy người nam nhân mặc quần áo màu đen xông ra, đánh ngất Tư Hướng Nhan nhỏ bé quăng vào trong xe.


Ông Lẫm Nhiên cũng không biết khi đó chính mình là dũng khí ở đâu ra, nàng giống như điên đuổi đến, liền ôm lấy chân của một người thì cắn lên, cuối cùng cũng cùng bị đưa lên xe. Đây là Ông Lẫm Nhiên lần đầu tiên như thế tiếp cận Tư Hướng Nhan, rõ ràng là đang ở dưới tình huống này, lại vẫn cảm thấy rất vui vẻ.


Họ bị bắt đến một công xưởng bỏ hoang, Ông Lẫm Nhiên nhỏ bé không biết nên làm sao, chỉ có thể ôm chặt Tư Hướng Nhan hôn mê bất tỉnh, hy vọng họ có thể bình an vô sự. Thì ở lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe chạy, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một chuỗi xe thể thao màu đen đến. Mấy bọn bắt cóc chịu phải kinh sợ, cầm lên con dao trong tay thì đi đến bên này. Tư Hướng Nhan lại còn ở thời điểm này tỉnh lại, Ông Lẫm Nhiên cơ thể run rẫy cản ở phía trước Tư Hướng Nhan, lại bị dùng sức đạp ra.


Mắt thấy con dao dài của tên bắt cóc sắp rơi ở trên người Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên nhỏ bé căn bản không kịp suy nghĩ hậu quả, thậm chí căn bản không đoán được chính mình sẽ xảy ra cái gì, liền không hề do dự xông lên, dùng cơ thể nhỏ bé của mình ngăn cản tất cả. Sau lưng thì đau nhứt, đau đến nàng từ trước giờ không khóc trước mắt tràn đầy nước mắt nhịn không được. Nàng đè nhẹ ở trên người Tư Hướng Nhan, thấy đối phương mê mang nhìn theo mình, miệng nhỏ phấn nộn khẽ mở.


Ông Lẫm Nhiên nhẹ nhàng hôn lên, nàng cũng không biết chính mình thế nào làm như vậy, chỉ là nghĩ đến thì làm. Mùi vị trên người của Tư Hướng Nhan quả nhiên rất thơm, miệng thì giống như kem rau câu chính mình luôn muốn ăn lại không có tiền mua, mềm mượt mát mẻ. Lưu luyến không nỡ rời xa, Ông Lẫm Nhiên nghĩ, có lẽ mình thì sắp ch.ết đi rồi, lại cũng không nhìn được cô xinh đẹp như vậy, có thể hôn một cái, cũng rất tốt đó.


Sau đó phát sinh cái gì, Ông Lẫm Nhiên đã nhớ không được cũng nhớ không rõ. Nàng chỉ biết chính mình được đưa đến bệnh viện, có người thay nàng thanh toán tiền thuốc men. Mà đợi nàng tâm tâm niệm niệm muốn trở về trường học nhìn Tư Hướng Nhan một cái, có được lại là tin tức đối phương sớm đã chuyển trường. Từ đó về sau, thời gian trở nên càng thêm gian nan, Ông Lẫm Nhiên thậm chí không biết chính mình tiếp tục kiên trì tiếp tục vì cái gì, cho đến mẫu thân triệt để ngã bệnh, mà nàng cũng được dẫn vào Trình gia.


Ông Lẫm Nhiên vốn cho rằng chuyện đau khổ nhất chẳng qua là trời mù mịt nhìn không thấy hy vọng, nàng cũng không cảm thấy chính mình có ngày có thể thấy được Tư Hướng Nhan nữa. Nhưng vận mạng thường thích trêu chọc người như vậy, lần đầu tiên từ trên báo thấy được tin tức của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên căn bản không cách dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của mình.


Nàng luôn nghĩ đến cô, nhớ cô, dù cho đã là hiểu rõ năm đó tình cảm chính mình đối với Tư Hướng Nhan rốt cuộc là cái gì, lại tìm không được một cơ hội gặp mặt nữa. Nàng bắt chước Tư Hướng Nhan rất nhiều chuyện, giữ tóc dài màu đen giống y cô, không làm chuyện để người khác không hiểu coi là kì lạ nữa, mà là tươi cười nhiều hơn. Đáng tiếc, nàng từ đứa trẻ lúc trước trở thành người của Trình gia, quan hệ với Tư gia, ngoại trừ cạnh tranh, chính là đối lập.


Ở thời khắc bước vào Tư gia Ông Lẫm Nhiên thì làm xong chuẩn bị, nàng cũng hạ quyết tâm. Nàng sẽ không phản bội Tư Hướng Nhan, thậm chí có thể vì Tư Hướng Nhan vứt bỏ tất cả, nhưng cuối cùng nàng lại đánh giá cao chính mình. Lấy sức lực của một mình nàng muốn thừa nhận áp lực của Tư gia Trình gia và cảnh sát, thật sự là quá làm bừa rồi.


"Nhan Nhan..." Ngay cả ánh mắt của Tư Hướng Nhan quá mức tổn thương người, uy hϊế͙p͙ trên cổ cũng không hề lưu tình, nhưng Ông Lẫm Nhiên lại như cũ không muốn lùi bước. Nàng xê dịch cơ thể, vươn tay chạm mặt của Tư Hướng Nhan, phát giác vết thương trên cổ càng ngày càng sâu, nụ cười của nàng lại càng rực rỡ. Thì ở trong nháy mắt chính mình sắp chạm đến, Tư Hướng Nhan đưa tay đẩy nàng ra. Ông Lẫm Nhiên không hề chuẩn bị té ngã trên đất, vết thương giữa bụng phát ra kháng nghị, vì không bị đối phương phát hiện, nàng chỉ có thể che lấy bụng dưới, chật vật đứng lên.


"Cút ra ngoài" thanh âm của Tư Hướng Nhan còn lãnh đạm hơn vừa rồi, mà tầm mắt của cô lại có một tia mờ mịt. Mang bộ dạng khẩn trương của cô thu ở trong mắt, Ông Lẫm Nhiên lại cười ra.


"Tư Hướng Nhan, em biết chị hiện tại không muốn gặp em, em cũng biết, chị hận không được em ch.ết rồi mới tốt. Em chỉ muốn nói cho chị biết, Trình gia phái em đến giết chị, nếu như em là đầu tiên, tiếp theo vẫn sẽ có kế hoạch khác. Em biết em không cách đánh thắng chị, cũng không làm giãy giụa uổng công vô ích, chị tự lo cho mình."


Lần đầu tiên xưng hô Tư Hướng Nhan như vậy, Ông Lẫm Nhiên trên mặt cười ra, trong lòng lại đắng như hoàng liên. Nàng chậm rãi xoay người đẩy cửa đi ra, mà trong thời khắc cửa đóng lại, máu tươi thuận theo vết thương giữa bụng tràn ra, để nàng bất lực ngã trên đất. "Ông cảnh quan, cô không sao chứ? " Tần Nhuế không ngờ chỉ là 10 phút mà thôi, Ông Lẫm Nhiên đi vào và ra thì giống như đổi một người. Thấy trên cổ nàng chảy ra máu đã nhuộm lấy áo sơ màu đen bên trong, chỗ ngồi cũng đầy dịch thể đỏ tươi, Tần Nhuế theo ý thức muốn tìm bác sĩ, lại bị Ông Lẫm Nhiên ngăn cản.


"Khụ...tôi không sao...Tần ngục trưởng, tôi bên ngoài còn có bạn, cô đưa tôi ra ngoài thì được rồi." 


"Cô xác thực bạn của cô còn hữu dụng hơn bác sĩ?" Tần Nhuế không hiểu, làm sao đến thời điểm này, Ông Lẫm Nhiên vẫn đang gắng gượng. Hèn chi con người này gương mặt vừa đến thì bộ dạng trắng bệch, rõ ràng là mang theo vết thương.
"Cô ấy có thể."


"Được." Tùy ý tìm bộ quần áo khoác lên người Ông Lẫm Nhiên, Tần Nhuế tiễn nàng đến trước cửa giám ngục. Mắt thấy Ông Lẫm Nhiên đi đến một chiếc xe, Tần Nhuế xoay ngươi trở lại giám ngục. Cho nên, cô ấy cũng không nhìn thấy, từ trong cửa sổ xe, đưa ra miệng súng.


"Vọng ca, rất lâu không gặp rồi." Phát hiện Long Vọng đang ngồi ở bên trong, mà Chung Cẩn Du nên có trong đó lại không có bóng dáng. Ông Lẫm Nhiên khơi lên khóe miệng, bất đắc dĩ ngồi lên xe. Thứ nhất nàng không có năng lực và lý do chạy trốn, thứ hai nàng thật sự đi không nổi rồi.


"Ngươi nghe rõ, tuy lão tử hiện tại rất muốn một súng giết ngươi, nhưng ta sẽ không để ngươi ch.ết dễ dàng như vậy. Qua mấy ngày bên cảnh sát sẽ ra tòa, để Tư tỷ giả mạo kia nhận tội. Ta muốn ngươi đi đem tất cả tội đều nhận lên người mình, đến khi đó chúng ta sẽ cứu ngươi, từ nay về sau, Ông Lẫm Nhiên chính là một người ch.ết."


"A...cách của Vọng ca nghĩ không tệ, nhưng anh tại sao cảm thấy, tôi sẽ đồng ý đây?" Nghe thấy kiến nghị của Long Vọng, Ông Lẫm Nhiên cũng cảm thấy là cách tốt. Như vậy không chỉ có thể rửa sạch tội cho Tư Hướng Nhan, Tư gia cũng sẽ được tẩy trắng theo. Chỉ là, cái tên Ông Lẫm Nhiên này, và con người này, thì không còn tồn tại rồi.


"Ông cảnh quan, ta nghĩ hôm nay ngươi đến đây, cũng chắc là xuất phát từ tư tâm của ngươi chứ? chuyện của ngươi và tiểu Tư ta có nghe được, tiểu tử Long Vọng này ngươi không tin, ngược lại ngươi có thể tin ta. Ta có thể đảm bảo với ngươi, chỉ cần ngươi nhận tội, chúng ta sẽ không để ngươi ch.ết, thậm chí, không phải ch.ết ở trong tay cảnh sát."


Thời điểm này, nam nhân luôn ngồi ở phía trước mở miệng, Ông Lẫm Nhiên lúc này mới chú ý đến hắn. Đó là một ông lão nhìn ra có sáu bảy chục tuổi, hắn mặc tây trang màu xám, nụ cười thiện ý cả gương mặt, nhưng ánh mắt lại mang theo cảnh cáo. Con người này, Ông Lẫm Nhiên không ngừng thấy qua một lần, mà ở trên tivi và báo nhìn qua vô số lần. Tuy sớm thì nghĩ qua bối cảnh bạch đạo của Tư Hướng Nhan sẽ không đơn giản, nhưng Ông Lẫm Nhiên lại không ngờ được, con người này là chỗ dựa của Tư gia.


"Được, tôi làm."
"Rất tốt, ta thì tin Ông cảnh quan sẽ không để ta thất vọng.
"Không có cái gì có thất vọng không, tôi chỉ là vì chị ấy làm chút chuyện cuối cùng. Nhưng trước lúc này, các người có thể hay không, trước tiên đem...tôi..."


Ông Lẫm Nhiên không biết tiếp theo chính mình nói cái gì, chỉ cảm thấy trước mắt một mảng tối đen, liền mất đi tri giác, chỉ có lún vào hôn mê nàng mới có thể an tâm ngủ đi, cũng chỉ có trong mơ, Tư Hướng Nhan mới sẽ cười với nàng.
Hết chương 71:   






Truyện liên quan