Chương 92: Chúng Ta Chia Tay Đi.

Kể từ sau đêm đó, Tư Hướng Nhan giống như con rùa lần nữa chui vào trong mai rùa, cũng không còn đến bệnh viện.Thời gian qua đến rất nhanh, tầm mắt của Ông Lẫm Nhiên phục hồi bình thường, bắt đầu tiến hành phục hồi phần chân. Bởi vì là lần hai gãy xương lại là ở cùng một nơi, muốn phục hồi đến trạng thái của người bình thường càng là vạn phần khó khăn.


Sau khi tắm rửa xong nằm ở trên giường bệnh, nhìn theo bầu trời âm u cả buổi chiều lại chậm chạp không chịu mưa, Ông Lẫm Nhiên nhắm mắt, dựa đầu ở trên gối phía sau. Nàng và cô, rất lâu không có gặp rồi. Chuyện như vậy đối với chính mình lúc trước mà nói dường như ác mộng, mà giờ tựa hồ cũng không quá nặng rồi.


"Cô muốn ăn cái gì? nếu như không muốn ăn đồ của bệnh viện tôi mua cho cô." Thời điểm này, căn phòng yên tĩnh bị người đến xông vào, cũng cắt đứt hồi ức của Ông Lẫm Nhiên. Nàng ngẩng đầu nhìn đến, thì thấy Chung Cẩn Lan đánh phấn trang điểm lộng lẫy đi vào. Hơn một tháng này luôn là cô ấy chăm sóc mình, Ông Lẫm Nhiên ít nhiều có chút ngượng ngùng. Dù cho bây giờ nàng đã có thể lo cho mình, Chung Cẩn Lan vẫn là sẽ thường thường dành thời gian đến.


"Không cần phiền phức, cám ơn chị." Xuất phát từ lễ độ, Ông Lẫm Nhiên nhẹ giọng nói ra, sau đó không nói nữa. Bổng dưng, cằm của nàng bị đối phương sờ lấy, cảm thấy được Chung Cẩn Lan khá là khiêu khích dùng đầu ngón tay vẽ lấy cổ của chính mình. Ông Lẫm Nhiên mặt không biểu tình ngẩng đầu nhìn cô ấy, bộ dạng không hề phản ứng để Chung Cẩn Lan mất đi tâm tình trêu chọc.


"Bỏ đi, không náo nữa, vẫn là cô của lúc trước có ý tứ hơn. Này, bây giờ cô làm sao trở thành như vậy?" Chung Cẩn Lan ôm hai tay đứng mép giường, mặt ủ mày chau nhìn Ông Lẫm Nhiên an tĩnh. Một tháng trước, cô ấy vốn dĩ cho rằng Ông Lẫm Nhiên bổng nhiên trở nên trầm tĩnh là bởi vì liên quan cơ thể, nhưng đến thời điểm hiện tại nàng vẫn là thành thật như vậy, thì giống như thay một người, hoàn toàn không giống với người ban đầu câu dẫn Tư Hướng Nhan.


"Lan tỷ, tôi muốn gặp người ấy." Ông Lẫm Nhiên không có trả lời vấn đề của Chung Cẩn Lan, mà là nhảy qua câu chuyện khác. Cho dù nàng không nói nói thẳng ra, nhưng Chung Cẩn Lan, người ấy trong miệng đối phương, ngoài Tư Hướng Nhan sẽ không phải người khác.




"Được, tôi giúp cô kêu cô ấy đến." Suy nghĩ rất lâu, Chung Cẩn Lan thấp giọng trả lời. Tuy cô ấy sớm thì không muốn quản chuyện giữa Ông Lẫm Nhiên và Tư Hướng Nhan, nhưng mà thấy hai người họ một thì nằm trong bệnh viện an tĩnh đến giống như thành một người, người kia điên cuồng đang tiến hành kế hoạch trả thù. Chung Cẩn Lan không nhịn nổi nhìn họ như vậy tiếp nữa, hoặc là tha thứ đôi bên, hoặc là triệt để tách ra, sự tình cuối cùng phải có giải quyết.


"Cám ơn." Thấy Chung Cẩn Lan đáp ứng mình, Ông Lẫm Nhiên hơi cười nhạt. Nàng cúi đầu xuống, quen thuộc dùng tay ma sát chiếc nhẫn trên ngón áp út. Bất tri bất giác, động tác này sớm đã trở thành thói quen của nàng. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, nàng phải nổ lực đem thói quen này bỏ đi.


"Không có gì, cô trước tiên nghỉ ngơi đi, tôi sẽ để Tư Hướng Nhan nhanh chóng đến." Đem động tác của Ông Lẫm Nhiên và sự ôn nhu cố đè ép trong mắt nàng thu ở trong đáy mắt. Chung Cẩn Lan trong lòng thở dài, xoay người rời khỏi phòng.


Thời gian chờ đợi bởi vì cô độc mà bị kéo dài vô hạn, nhìn theo sắc trời dần dần trở thành đen, mưa to nối gót mà đến. Cầm lên cây nạng bên giường, Ông Lẫm Nhiên có chút gian khổ đi đến bên ban công. Hôm nay mưa rất lớn, có mấy hạt mưa thuận theo ban công rơi vào. Gió không tính là lớn lại lạnh thấu xương, nhưng Ông Lẫm Nhiên lại rất thích loại cảm giác này. Cho dù cửa phòng bị người đẩy ra, hơi thở quen thuộc kia đến rồi, nàng cũng không nguyện đi khỏi.


"Chị đến rồi." Có lẽ là vì bù lại lần trước gặp mặt không nói một lời, lần này Ông Lẫm Nhiên mở miệng trước. Nàng nhìn vũng nước đọng lại trên đất, thấp giọng nói.


"Cẩn Lan nói em muốn gặp chị, cơ thể em không tốt, vẫn là đừng dầm mưa." Ban đầu nghe được Chung Cẩn Lan nói với mình Ông Lẫm Nhiên muốn gặp cô, tâm trạng trong lòng Tư Hướng Nhan có thể nói là vô cùng phức tạp.


Lần trước gặp mặt không vui mà tan để cô không dám đến thăm Ông Lẫm Nhiên, chỉ một lòng muốn đem chuyện của Trình Luân xử lý xong.Bây giờ, cách thời gian một tháng không thấy, tuy sớm thì biết tầm mắt của Ông Lẫm Nhiên đã phục hồi bình thường, cũng bắt đầu đang từ từ làm phục hồi. Nhưng mặt đối mặt nhìn thấy, lo lắng trong lòng cô ít đi rất nhiều, lại cảm thấy khổ sở không thể miêu tả. Có lẽ, tối nay gặp mặt, chắc chính là giữa họ kết thúc chứ?


"Tư Hướng Nhan, chúng ta chia tay đi."


Trong lòng chuẩn bị không phải không có, Tư Hướng Nhan thậm chí nghĩ đến rất nhiều khả năng và kết quả phát sinh. Nhưng trong lòng nghĩ đến là một chuyện, tận tai nghe được lại là một loại cảm giác khác. Mưa vẫn đang tí tách tí tách rơi xuống, mà đồ bệnh trên người Ông Lẫm Nhiên mặc cũng có chút ẩm ướt. Phát hiện tóc dài màu đen của nàng đã đến eo, tầm mắt của Tư Hướng Nhan trở nên mông lung, ngay sau đó lại phục hồi rõ ràng. Cô nhớ rất rõ ràng, khi hai người vừa bắt đầu sống chung với nhau, chính mình từng nói thích bộ dạng tóc dài của em ấy, em ấy thì luôn giữ lại tóc, rất ít đi cắt ngắn nữa.


Rõ ràng thời gian sống chung với nhau cả một năm cũng không đến, nhưng chính mình nhắm mắt lại, trông mộng mơ thấy, khi phát ngẩng nghĩ đến lại đều là gương mặt của Ông Lẫm Nhiên, và mấy thời gian tươi đẹp cùng Ông Lẫm Nhiên trãi qua. Tình cảm như vậy là chưa từng kịch liệt có qua, nếu như có thể, Tư Hướng Nhan thật sự không muốn buông tay, thậm chí từng có suy nghĩ cho dù kéo dài như vậy cũng muốn tiếp tục đi tiếp. Nhưng cuộc sống như vậy thật sự rất mệt, mà sự mệt mỏi của Ông Lẫm Nhiên, có lẽ so với chính mình còn phải nhiều hơn mấy lần.


"Thời điểm này, chị ngoại trừ nói được ra, cũng không biết nên nói cái gì. Có lẽ là chị vừa bắt đầu thì làm sai rồi, mới sẽ để chúng ta trở thành như vậy. Là nguyên nhân của chị để em chịu rất nhiều tổn thương, chị biết em mệt rồi, không muốn tiếp tục nữa, mà chị, cũng là như vậy. Chị đã làm cho em thân phận mới, đợi sau khi cơ thể em tốt rồi, em có thể đi bất cứ địa phương nào em muốn đi."


Tư Hướng Nhan vừa nói, lúc này mới phát hiện chính mình vẫn đứng ở trước cửa một bước chưa đi. Cô cởi xuống áo khoác của mình, đi qua nhẹ nhàng khoác ở trên người Ông Lẫm Nhiên. Không chạm không biết, vừa chạm nhẹ em ấy mới phát giác, cơ thể của Ông Lẫm Nhiên đã gầy ốm như vậy, cánh tay thon dài của nàng chống lấy cây nạng, dựa nghiêng ở bên của ban công, bờ vai nhỏ hẹp quá mức để Tư Hướng Nhan nhịn không được muốn ôm chặt. Lại không thể không mạnh mẽ khắc chế phần *này, ẩn nhẫn đứng ở sau lưng Ông Lẫm Nhiên.


"Nhan Nhan, bây giờ chị như vậy, sẽ để em cảm thấy em mới là người xấu, rõ ràng cho đến giờ, đều là chị đang khi dễ em.Thời gian hơn một tháng này em luôn đang suy nghĩ, em rốt cuộc đang vì cái gì mà nổ lực. Là vì có được chị, vì điều trị tốt bệnh của mẫu thân, hay là hoài bảo của em cho đến giờ? nhưng nực cười là, cuối cùng cái gì cũng không bảo vệ tốt, còn đem tất cả của tất cả đều đập vỡ rồi."


"Sự tình không chỉ là lỗi của chị, cũng có thể là em đem quan hệ giữa chúng ta làm thành như vậy. Em vốn cho rằng em có rất nhiều lời muốn nói với chị, nhưng em phát hiện, chỉ là thấy được chị, em thì không có cách nói ra miệng. Chị đáp ứng dứt khoác như vậy, thì giống như đang đợi em nói chia tay. Em không hy vọng nhất chính là tình yêu của em đối với chị trở thành gánh nặng của chị, nhưng hiện thực chính là tàn nhẫn như vậy đó."


Ông Lẫm Nhiên trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nghe được lời của của nàng, thân thể của Tư Hướng Nhan cứng đờ tại chỗ, giống như bị dây leo trói cột. Cô có thể cảm nhận được chính mình và Ông Lẫm Nhiên trong lòng vẫn có đối phương, nhưng sự tình phát sinh quá nhiều quá nhiều, họ không có biện pháp cởi đi nút thắt trong lòng mình, không cách thản nhiên đối mặt đôi bên. Mệt mỏi là cảm giác duy nhất của họ, có lẽ tách ra mới là lựa chọn tốt nhất.


"Ông Lẫm Nhiên, thật xin lỗi." Suy đi nghĩ lại, Tư Hướng Nhan chỉ có câu này có thể nói. Tình cảm của họ, chính mình thua đi là sự tin tưởng đối với tình yêu, mà Ông Lẫm Nhiên lại là thua tất cả.


"Không cần xin lỗi, chị cũng không có cái gì có lỗi với em. Ngược lại là em, rõ ràng đã nói sẽ để chị vui vẻ, sẽ cho chị một gia đình an lòng, kết quả lại đem sự việc làm thành tệ như vậy."


"Tư Hướng Nhan, hứa với em một chuyện, đừng trở về bộ dạng của lúc trước, cũng đừng vì em lần nữa phủ định tình yêu. Là em không đủ tốt, để chị lần nữa trãi qua những trãi nghiệm không vui kia. Là em lừa gạt chị, để chị cảm thấy mệt. Bây giờ cũng là em chủ động đề xuất chia tay, là em chủ động vứt bỏ chị, vứt bỏ tình cảm giữa chúng ta."


"Ông Lẫm Nhiên..." Một phiên thoại này để Tư Hướng không cách tiếp nhận nữa, cô rõ ràng biết chuyện không phải như vậy, lại không biết nên làm sao bác bỏ. Một năm sống chung với Ông Lẫm Nhiên, cô rất rõ nữ nhân này là thế nào, em ấy rất yêu mình, dùng tất cả bảo vệ tình cảm của họ, cho dù bây giờ từ bỏ rồi, cũng muốn chủ động làm một người xấu. Ông Lẫm Nhiên không có khóc, nhưng Tư Hướng Nhan lại hy vọng nàng khóc ra. Chí ít như vậy nàng vẫn có thể tầng tầng lớp lớp phát tiết, mà không phải giống hiện tại ẩn nhẫn như vậy


"Không sao đâu, em biết chị không muốn nói, chị cũng không cần nói cái gì. Em luôn cho rằng chính mình mới là người thích hợp với chị nhất, nhưng hiện tại em mới phát hiện bản thân sai rồi. Em không có biện pháp tha thứ sự tổn hại và không tin tưởng của chị, cho nên em lựa chọn rời khỏi, là em quá nhỏ mọn rồi, có đúng không?"


Căn phòng lại lần nữa lún vào yên tĩnh, Tư Hướng Nhan không nói, chỉ là im lặng đứng đó, cùng Ông Lẫm Nhiên nhìn mưa ở bên ngoài. Dần dần, mưa không trút nữa, cuối cùng không có một chút xíu tạp âm. Nghe thấy hô hấp bình ổn của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan từ từ lui ra sau, chuẩn bị rời khỏi. Nhưng thời khắc cô xoay người, cơ thể lại được Ông Lẫm Nhiên ôm chặt lấy, động đậy không được.


"Coi như cho một khuyến khích cuối cùng đi, để em ôm chị một cái nữa." Tư Hướng Nhan không dự định giãy giụa, mà mặc cho Ông Lẫm Nhiên ôm lấy. Bổng nhiên, cô cảm thấy sau cổ dán lên một vật mềm, là cánh môi hơi lạnh của nàng. Vì nụ hôn này, sóng mũi của Tư Hướng Nhan dâng lên chua xót. Cô đưa tay lại muốn sờ mặt Ông Lẫm Nhiên một cái, lại bị đối phương tránh khỏi.


"Đi đi, chị chắc còn có rất nhiều chuyện phải làm, em một chút cũng không lo lắng cho chị, bởi vì em biết chị có thể làm tốt."


"Ân." Nghe qua lời của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan không quay đầu nữa, mà là trực tiếp ra khỏi phòng bệnh. Nghe thấy tiếng bước chân từ từ đi xa của cô, Ông Lẫm Nhiên bổng nhiên đuổi theo ra ngoài. Nhưng vì chân phải không thuận tiện, nàng chỉ có thể chống lấy cây nạng lảo đảo nghiêng ngã đi. Bước đi rất nặng rất chậm chạp, vừa không chú ý, nàng thì té ngã ở trên đất, mà bóng dáng của Tư Hướng Nhan cũng không thấy theo rồi.


Ngồi rất lâu? Ông Lẫm Nhiên không có đứng dậy, nhưng nàng biết, bất luận mình đợi bao lâu cũng không có cách đợi người kia trở lại nữa. Là bản thân nàng buông tay, lựa chọn đem sự thân mật đã từng của hai người mãi mãi giấu ở tận đáy lòng. Nàng không có dũng khí truy đuổi nữa, không muốn Tư Hướng Nhan bị liên lụy. Tay trái vô lực từ từ nhấc lên, ngón tay run rẫy đem chiếc nhẫn của ngón áp út tay phải tháo xuống, siết chặt ở trong lòng bàn tay.


"Nhan Nhan, thực ra em mới là người dũng cảm hơn. Chị không biết, muốn một người từ bỏ ánh sáng của người đó rất khó khăn, rất đau khổ."
Em sợ chị chịu vất vả, thì ích kỉ đem chị vứt bỏ. Xin lỗi, là em...không có làm được dáng vẻ chị kì vọng."
Hết chương 92:






Truyện liên quan