Chương 57

"Thẩm Băng Đàn đã thu hồi một tin nhắn"
"Tần tổng đã thu hồi một tin nhắn"
"Tần tổng đã thu hồi một tin nhắn"
Trong văn phòng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện trong nhóm, không ai nói một lời, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Áaaaaaaa —— "


Tiết Văn đột nhiên nhịn không được hét lên một tiếng, âm thanh rất chói tai.
Thẩm Băng Đàn khẽ run rẩy, hận không thể hai tay ôm đầu trốn dưới gầm bàn ngay lập tức, sau đó dùng máy tính chặn lại, không bao giờ ra ngoài nữa.


Cảm nhận được ánh mắt của Tiết Văn, Thẩm Băng Đàn giả vờ bình tĩnh, cầm cốc nước trên bàn lên, nhanh chóng bước ra khỏi phòng thư ký.
Tiết Văn bây giờ đang phát điên.
Những người khác cũng không khá hơn là bao.
Thẩm Băng Đàn vừa rời đi, trong văn phòng liền bắt đầu bàn tán.


"Mẹ kiếp, chồng của Thẩm Băng Đàn là Tần tổng, sợ ch.ết khiếp!"
Có người mở lại nhìn tấm ảnh trước đó bị tung trên mạng, nói: "Đừng có nói với tôi là, bức ảnh này tuy mờ nhưng nhìn vẫn hơi giống Tần tổng nhé."


"Ngày nào Thẩm Băng Đàn cũng ở trong tầm mắt của chúng ta, đi đăng ký kết hôn với Tần tổng hồi nào vậy? Trông bọn họ hình như không quá thân thiết mà."


"Đúng đấy, không phải trước kia chị Văn vẫn luôn nói là Thẩm Băng Đàn đắc tội với Tần tổng sao, chẳng lẽ trong cái rủi có cái may, lại được Tần tổng chú ý tới rồi thích sao?"




Dương Hiên nghịch bút ký trong tay: "Nghĩ kỹ lại thì hình như ngay từ ban đầu đã có gì đó không bình thường rồi."
Vương Trí: "Ý cậu là sao?"


Dương Hiên nói: "Ngày tôi và Thẩm Băng Đàn mới vào công ty ấy, chúng tôi đã hoàn tất xong xuôi hết thủ tục nhậm chức rồi, vậy mà vẫn phải phải đến gặp Tần tổng để phỏng vấn, các anh thấy quá trình này có thỏa đáng không?"
Các đồng nghiệp gật đầu như có điều suy nghĩ.


Quả thực rất kỳ lạ.
Theo lý mà nói, sau khi hoàn tất thủ tục nhậm chức, bạn sẽ trở thành thành viên của công ty, căn bản không cần Tần tổng phải phỏng vấn trực tiếp.
Hơn nữa, họ chỉ là hai thực tập sinh chưa tốt nghiệp đại học mà thôi.


Dương Hiên nói thêm: "Trong lúc phỏng vấn, tôi với Thẩm Băng Đàn cùng nhau đi vào văn phòng tổng giám đốc, nhưng Tần tổng chỉ phỏng vấn một mình Thẩm Băng Đàn thôi, không hỏi tôi bất cứ thứ gì cả, coi tôi như không khí luôn."
Mọi người: "?"


Dương Hiên tiếp tục nhớ lại: "Lúc ấy Tần tổng còn hỏi Thẩm Băng Đàn có từng yêu đương thời đại học không."
Mọi người: ""
Dương Hiên sờ cằm suy tư: "Có lẽ ngày đầu tiên đi làm Thẩm Băng Đàm đã được Tần tổng thích rồi. Đây chẳng lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên?"


Có người thốt lên: "Vậy thì sau đó Tần tổng luôn bảo Thẩm Băng Đàn đến văn phòng sắp xếp tư liệu, là để tiếp cận người trong lòng à? Tần tổng đã yêu cô thư ký ngay ngày đầu tiên mới vào làm, trong nháy mắt liền đi đăng ký kết hôn, nhìn không ra nha, Tần tổng nhà mình thuộc phái hành động!"


"Vậy các anh nói xem, tuần trước Thẩm Băng Đàn chuyển đến văn phòng tổng giám đốc, ngày nào cũng ở cùng Tần tổng, rốt cuộc hai người họ làm cái quái gì trong văn phòng vậy?" Vương Trí chưa nói xong, trong đầu đã tự liên tưởng rồi.


Có người nhìn về phía Tiết Văn vẫn chưa hề lên tiếng: "Chị Văn, không phải trước kia chị nói Tần tổng nhớ mãi không quên mối tình đầu sao, nhưng bây giờ, có vẻ như chị đoán sai rồi."
Tiết Văn không nói gì, cô đang cầm điện thoại di động tìm trợ lý Tề để bức cung hỏi tội.


Mỗi lần Thẩm Băng Đàn đến văn phòng tổng giám đốc để phân loại tài liệu đều là do trợ lý Tề sắp xếp.
Trong chuyến team building của công ty lần trước, Thẩm Băng Đàn vốn không muốn đi nhưng lại bị trợ lý Tề ép phải đi.
Thằng cha này tuyệt đối đã biết hết mọi chuyện!


Tức ch.ết đi được.
Tiết Văn nghĩ đến việc dạo trước cô luôn cho rằng Thẩm Băng Đàn và Tần tổng bất hòa, suốt ngày hỏi han trợ lý Tề xem làm thế nào để giải quyết mâu thuẫn giữa họ, cô liền muốn bóp cổ chính mình.
Không, cô càng muốn bóp cổ Trợ lý Tề hơn.


Thẩm Băng Đàn đứng trong phòng trà, vừa nghĩ đến chuyện vừa xảy ra đã thấy nhức đầu.
Cô không nhịn được gửi tin nhắn WeChat cho Tần Hoài Sơ: Sao anh lại trả lời tin nhắn của em trong nhóm?
Công chúa Sơ Sơ: Thế sao em lại gửi tin nhắn trong nhóm?
Thẩm Băng Đàn: Em gửi nhầm...


Công chúa Sơ Sơ: Anh không biết là em gửi nhầm, còn tưởng rằng hôm nay tâm tình của Kiều Kiều rất tốt nên muốn cho mọi người biết
"..."
Thẩm Băng Đàn: Anh làm như vậy rồi, em không biết phải đối mặt với mọi người thế nào nữa
Công chúa Sơ Sơ: Bây giờ em đang ở ngoài à?


Thẩm Băng Đàn: Phòng trà
Công chúa Sơ Sơ: Bên ngoài không ấm áp bằng trong văn phòng, em mau trở về đi, bọn họ không dám làm gì bà chủ đâu
Thẩm Băng Đàn lười tiếp chuyện Tần Hoài Sơ, đứng một lúc rồi bưng ly nước trở lại phòng thư ký.


Cánh cửa phòng thư ký bị đẩy ra, phòng thư ký vốn đang hò hét ầm ĩ đã im lặng từ lâu, mọi người ai cũng bận rộn với công việc của mình, tựa như hôm nay không có chuyện gì xảy ra cả.


Tiết Văn đặt một tài liệu lên bàn Thẩm Băng Đàn: "Tiểu Thẩm, dịch những tài liệu này và giao cho chị càng sớm càng tốt nhé."
"À, vâng."
Thẩm Băng Đàn có chút khó hiểu ngồi xuống chỗ ngồi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.


Sau này Thẩm Băng Đàn mới biết được, ngày hôm đó Tần Hoài Sơ đã giao cho mọi người một nhiệm vụ tạm thời mới.
Vì buổi chiều không phải tăng ca nên các đồng nghiệp không có thời gian để bàn tán xung quanh cô.


Tan làm, Thẩm Băng Đàn thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty, vốn định quay về nhà Lục Kế Thần, không ngờ lại nhận được tin nhắn WeChat của Sơ Niệm.
Cô bé vừa đi học về, nói không giải được một số câu hỏi trong đề thi, hỏi cô có rảnh không.


Dù sao cũng đã đăng ký kết hôn với Tần Hoài Sơ, hiện tại anh đi công tác xa, Thẩm Băng Đàn cảm thấy mình nên về nhà họ Tần thăm ba mẹ.
Thẩm Băng Đàn đồng ý, trên đường về thuận đường mua một ít trái cây.
Khi cô đến, phòng khách trống trơn, không có ai ở đó.


Người giúp việc nghe thấy tiếng động thì từ sân sau bước vào, chào hỏi Thẩm Băng Đàn.
"Niệm Niệm đâu ạ?"
Giúp việc chỉ lên lầu, cười nói: "Chắc là đang trên phòng làm bài tập."
"Vậy để tôi lên xem xem." Thẩm Băng Đàn đưa trái cây cho người giúp việc rồi đi thang máy lên lầu.


Cô gõ cửa, Sơ Niệm đáp lại rồi chạy đến, thấy cô thì hai mắt sáng lên: "Chị dâu, chị đến rồi, mau vào đây đi ạ."
Phòng ngủ sạch sẽ, ngăn nắp được trang trí rất nữ tính, trên bàn đang bật đèn học, trải đầy các bài kiểm tra.


Sơ Niệm kéo chiếc ghế bên cạnh ra cho Thẩm Băng Đàn, hai người ngồi xuống.
Cô bé đưa ra những câu hỏi đã được khoanh tròn: "Chính là mấy câu này ạ, em đã vắt óc nghĩ lâu lắm rồi mà không giải nổi."
Đó là một số câu hỏi hóa học, khá khó, hơi giống các câu trong đề thi.


Hồi đại học Thẩm Băng Đàn cũng thường xuyên dạy kèm gia sư cho người ta, cô đã thuộc lòng hầu hết các điểm kiến ​​thức cấp ba.
Nhưng cô không làm nhiều câu hỏi thi hóa.
Chắc hẳn Khương Dĩ Tắc am hiểu mấy cái này hơn, anh thi nghiên cứu sinh ngành hóa học mà.


Thay vì hỏi Khương Dĩ Tắc thì Sơ Niệm lại tới hỏi cô, xem ra chuyện lần trước thực sự rất đau lòng.
Thẩm Băng Đàn không hỏi thêm nữa, cô nhìn đề, lấy giấy nháp và tự mình viết phương trình để thử suy luận.
Sơ Niệm một tay ôm đầu, nghiêm túc quan sát trình tự giải của cô.


Đề này khá khó, Thẩm Băng Đàn tốn hơn 20 phút mới giải được, chỉ vào công thức hóa học cuối cùng: "Đáp án là như này à?"
Sơ Niệm nhìn đáp án đằng sau đề thi, sợ đến ngây người, có chút bội phục: "Chị dâu, chị siêu quá đi, em mò mẫm lâu lắm rồi mà vẫn không giải ra."


Thẩm Băng Đàn hướng dẫn các bước làm cho cô bé: "Có lẽ mạch suy nghĩ của em sai ở chỗ này."
Sơ Niệm nghiêng người, chăm chú lắng nghe cô giảng bài.
Phải một tiếng rưỡi sau mới giải hết được toàn bộ số câu hỏi.
Hai người xuống lầu, người giúp việc đi rửa hoa quả.


Thẩm Băng Đàn ngồi ở trên sô pha, mãi vẫn không thấy Tần Hi và Sơ Nịnh đâu thì thấy rất lạ: "Muộn như vậy rồi mà ba mẹ vẫn chưa về sao?"
Sơ Niệm ngắt một quả nho bỏ vào miệng: "Hai ngày nay ba đi công tác ở An Cầm, mẹ với anh cùng sang Đức rồi, chỉ có mình em ở nhà thôi."


Mí mắt Thẩm Băng Đàn co giật, cô nhìn Sơ Niệm, có chút khó hiểu: "Sao mẹ lại sang Đức cùng anh ấy?"
Công việc của hai người bọn họ đại bác bắn cũng không liên quan tới nhau.


Sơ Niệm nghe hỏi thì vẻ mặt hơi sửng sốt, cũng không biết vì sao Thẩm Băng Đàn lại kinh ngạc như vậy: "Đương nhiên là mẹ không yên tâm về ca phẫu thuật của anh ấy rồi."


Cô cảm khái một tiếng, "Mặc dù bình thường anh ấy lúc nào cũng thích bắt nạt em, nhưng chân anh ấy thật sự rất tội, em vẫn hi vọng sau lần này có thể khỏi hoàn toàn."
Sơ Niệm nhớ tới điều gì đó, hỏi Thẩm Băng Đàn: "Đúng rồi, chị dâu, sao chị không đi?"


Sắc mặt Thẩm Băng Đàn lập tức tái nhợt, cánh môi mỏng mấp máy mấy lần: "Anh ấy sang Đức là để làm phẫu thuật?"
Trong tay Sơ Niệm vẫn đang vân vê một quả nho, cô bé có chút sửng sốt khi nhìn thấy phản ứng của Thẩm Băng Đàn.
Chị dâu không biết à?
Ôi chúa ơi!


Chẳng lẽ anh trai cô đã giấu kín chuyện này với chị dâu, kết quả lại bị cô lỡ miệng tiết lộ hả?
Sơ Nịnh sợ đến mức bịt miệng lại, không có tâm tình ăn nho nữa.


Tuần này cô bé học nội trú ở trường suốt, vẫn chưa về nhà lần nào, cũng không có ai bảo cô không được nói với chị dâu cả.
Cô còn tưởng mọi người đều biết hết cơ.
Khi đi học về, cô gọi điện cho mẹ nhưng mẹ cũng đâu nhắc nhở gì đâu.
Lần này cô phạm sai lầm rồi!


Liệu anh mà biết thì có đánh cô không? Sơ Niệm bắt đầu luống cuống.
"Chị, chị dâu..." Sơ Niệm muốn nói gì đó, nhưng nhất thời lại không biết phải làm sao để cứu vãn.
Thẩm Băng Đàn nhìn sang: "Anh ấy làm phẫu thuật rồi à?"
Cô vô thức siết chặt nắm đấm, "Bây giờ thế nào rồi?"


Sơ Niệm lắc đầu: "Vẫn chưa làm ạ, thời gian phẫu thuật đã dời sang thứ hai tuần sau."
"Em có biết địa chỉ bệnh viện bên kia không?" Thẩm Băng Đàn bấm mở bản đồ trên điện thoại rồi đưa ra.
Chị dâu bỗng nhiên bình tĩnh đến mức hơi đáng sợ.


Sơ Niệm đã không còn suy nghĩ được gì nữa, nghe lời nhận lấy, nhấn vào địa chỉ bệnh viện: "Đây ạ, chính là chỗ này."
Thẩm Băng Đàn không nói gì, cầm điện thoạ, đứng dậy đi ra ngoài.
Sơ Niệm đuổi theo: "Chị dâu, đã muộn lắm rồi, để ngày mai hãn đi!"
"Rầm."


Cánh cửa bị đóng sầm lại.
Sơ Niệm: "..."
Cô gấp đến mức nhanh chóng lấy điện thoại di động gọi cho mẹ và anh trai.
Editor: quattutuquat
—————
Thẩm Băng Đàn không quay lại chỗ Lục Kế Thần mà đến Vịnh Thủy Vân lấy giấy tờ tuỳ thân, sau đó bắt taxi trực tiếp ra sân bay.


Trên đường đi, cô gọi cho Lục Kế Thần và kể cho ông nghe chuyện này.
Sau khi cúp máy, cô nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên những mảnh vụn của cuộc sống gần đây.


Chẳng trách cô luôn cảm thấy Tần Hoài Sơ có chút khác thường, chẳng trách dù thế nào anh cũng không chịu đưa cô sang Đức cùng.
Chuyện lớn như vậy thế mà giấu diếm cô.
Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng cô tốt tính nên sẽ không giận anh sao?


Thẩm Băng Đàn nắm chặt điện thoại, trong lòng vừa phẫn nộ vừa đau khổ.
Cô ngẩng đầu, trợn mắt lên, cố nén những giọt nước mắt sắp trào ra.
Trong xe, chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.
Cô nhìn tên người gọi, là Tần Hoài Sơ.
Thẩm Băng Đàn bình tĩnh nhìn rồi từ chối cuộc gọi.


Bên kia tiếp tục gọi, cô lại tắt.
Tần Hoài Sơ gửi tin nhắn WeChat tới.
Công chúa Sơ Sơ: Sao em không nghe điện thoại của anh? Em đừng nóng giận, nghe anh giải thích có được không?
Ngay sau đó, Tần Hoài Sơ lại gọi điện.


Lần này Thẩm Băng Đàn nhận máy, lại không cho anh cơ hội mở miệng, giọng nói kiềm chế sự tức giận: "Tốt nhất là anh nên viết nháp trước, tự mình suy nghĩ thật kỹ, sau đó đích thân giải thích với em, nếu như không nghe được đáp án hài lòng, em sẽ đánh ch.ết anh."


Tần Hoài Sơ nghẹn lời, một lúc lâu sau mới yếu ớt nói: "Em đặt vé máy bay rồi à? Khi nào em đến, anh bảo trợ lý Tề tới đón..."
Lời còn chưa nói xong, điện thoại đã bị dập máy.
Tần Hoài Sơ bất đắc dĩ cất điện thoại.


Trong phòng bệnh, Sơ Nịnh ngồi trên chiếc ghế cạnh giường nhìn anh: "Mẹ đã nói với con là phương pháp này không có tác dụng rồi mà, bây giờ con bé sẽ chỉ càng thêm đau buồn hơn mà thôi."
Tần Hoài Sơ cụp mắt xuống, không nói gì.


Sơ Nịnh thở dài: "Chuyện lớn như vậy mà con gạt con bé ra, cho dù là để bảo vệ con bé thì làm sao nó có thể chịu đựng được đây? Hai người ở bên nhau chính là để tương trợ lẫn nhau, nhưng con vẫn chưa trưởng thành, quá ích kỷ."


Lần đầu tiên nhận được lời nhận xét như vậy từ mẹ mình, Tần Hoài Sơ ch.ết lặng.
Nhưng quả thật mẹ nói rất đúng, anh quá tự cho mình là đúng.
Khi Thẩm Băng Đàn không nhận điện thoại của mình, Tần Hoài Sơ mới nhận ra mình đã quyết định sai lầm.


Bây giờ nghe Sơ Nịnh nói vậy, anh nhìn điện thoại không nói lời nào, cảm giác áy náy vô hạn dâng lên, bắt đầu hối hận về quyết định trước đó của mình.


Một lúc sau, anh bình tĩnh lại và gửi cho cô một tin nhắn: Anh vẫn chưa làm phẫu thuật, anh chờ em, em đi đường chậm một chút. Anh sẽ bảo trợ lý Tề tới đón em, đợi em đến muốn đánh muốn mắng anh như thế nào cũng được, anh sẽ không phản kháng.


Anh nhìn trợ lý Tề: "Kiểm tr.a chuyến bay gần nhất bay đến đây. Nhìn thời gian rồi đi đón cô ấy trước."
Editor: quattutuquat
—————
Thẩm Băng Đàn bay hơn mười tiếng, khi cô đáp chuyến bay, ở Đức đã là hai giờ sáng.


Trợ lý Tề đã đợi sẵn ở đó, đón người xong thì đích thân đưa cô đến bệnh viện.
Trên đường đi, trợ lý Tề cố gắng nói tốt cho Tần Hoài Sơ, nhưng Thẩm Băng Đàn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không để ý đến anh ta, dáng vẻ xa cách ngàn dặm.


Bầu không khí giữa hai người giảm xuống đến mức đóng băng, hòa cùng với những bông tuyết đang rơi bên ngoài lại càng tăng thêm sức mạnh.
Trợ lý Tề run rẩy, thức thời ngậm miệng lại, trong lòng thầm mặc niệm cho sếp.
Đây là một bệnh viện tư nhân rất tốt ở Đức.


Sau khi xuống xe, trợ lý Tề đích thân dẫn cô đến phòng VIP.
Đó là một suite rất rộng rãi và sáng sủa, bên ngoài là phòng khách bên trong có phòng ngủ.


Đẩy cửa phòng ngủ ra, Tần Hoài Sơ mặc quần áo bệnh nhân dựa vào đầu giường, dưới ánh đèn màu da trắng lạnh, khuôn mặt góc cạnh, sắc sảo, dường như đã gầy đi một ít.
Thuận theo ánh mắt nhìn tới, hàng mi đen nhánh mà thâm thúy.


Nhìn thấy Thẩm Băng Đàn, anh mấp máy môi, nhưng chưa kịp nói gì thì Thẩm Băng Đàn đã phớt lờ anh mà chào hỏi Sơ Nịnh.
Sơ Nịnh đi tới nắm lấy tay cô: "Tiểu Băng Đường bay lâu như vậy chắc mệt lắm rồi phải không con. Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, mẹ mua đồ ăn cho con này, còn nóng đấy."


"Con cảm ơn mẹ."
Thẩm Băng Đàn chẳng có khẩu vị gì, sau khi ngồi xuống ghế sô pha, cô tiện tay đặt đồ ăn lên trên bàn pha lê.


Sơ Nịnh nhìn đồng hồ, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa Tần Hoài Sơ và Thẩm Băng Đàn: "Gần ba giờ sáng rồi, đêm nay Tiểu Băng Đường ở lại với Hoài Sơ nhé, mẹ và trợ lý Tề cũng về khách sạn nghỉ ngơi đây."


Thẩm Băng Đàn nghe vậy thì muốn tiễn họ, Sơ Nịnh giữ chặt lấy cô: "Con đừng ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm."
Bà đóng cửa lại, chừa cho đôi trẻ không gian riêng.
Sau đó cầm điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Tần Hoài Sơ: Dỗ vợ con cho tốt vào






Truyện liên quan