Chương 60

Thực ra lúc trước khi còn ở Vịnh Thủy Vân, thỉnh thoảng Tần Hoài Sơ cũng sẽ tìm chiếc váy ngủ đó, dỗ dành cô mặc thử.
Nhưng tại chiếc váy quá hở hang, Thẩm Băng Đàn da mặt mỏng, vẫn luôn không chịu đồng ý.
Không ngờ anh lại lợi dụng thời cơ này để khiến cô đồng ý với anh.


Tuy rằng cô biết Tần Hoài Sơ nói vậy ở cửa phòng phẫu thuật chủ yếu là an ủi cô, sợ cô khó chịu trong lòng rồi suy nghĩ lung tung, nhưng anh cũng quá có bản lĩnh khi bày mưu tính kế với cô rồi!
Nhìn bề ngoài trông anh rất ngay thẳng đứng đắn, nhưng sao trong bụng lại có nhiều suy nghĩ xấu xa như vậy chứ?


Không muốn tiếp tục nói chủ đề này với anh, cô lấy tay che mắt anh: "Bác sĩ nói, anh cần phải nghỉ ngơi thật tốt."
Editor: quattutuquat
—————
Sau cuộc phẫu thuật của Tần Hoài Sơ, Thẩm Băng Đàn vẫn luôn tự mình chăm sóc anh, chưa từng mượn tay người khác giúp đỡ.


Sơ Nịnh thấy mình cũng không xen vào được, hơn nữa đài truyền hình còn có rất nhiều việc phải làm, liền để Thẩm Băng Đàn và trợ lý Tề ở lại đây, còn bà thì về nước trước.
Hàng ngày Tần Hoài Sơ đều điều trị phục hồi chức năng, hồi phục sau vết thương rất tốt.


Hai tuần sau, các vết khâu được cắt chỉ, anh đã có thể từ từ tập sử dụng nạng, miễn cưỡng cũng có thể đi được vài bước.
Mấy ngày nay, anh cũng không ngừng làm việc ở công ty.
Năm mới đến gần, có rất nhiều việc phải giải quyết cùng những cuộc họp bất tận.


Thẩm Băng Đàn cầm bộ đồ mà Tần Hoài Sơ đã thay ra mang vào trong phòng tắm để giặt.
Lúc đi ra, Tần Hoài Sơ đang nghe điện thoại, nói về hội nghị thường niên của công ty.




Tư bản Quân Nghị vốn là công ty con của tập đoàn Viễn Thương, hội nghị thường niên hàng năm được tổ chức cùng với tập đoàn Viễn Thương, rất hoành tráng và long trọng.


Vốn dĩ Tần Hi dự định giao cho Tần Hoài Sơ làm chủ trì đại hội thường niên năm nay, nhưng bây giờ anh vừa mới phẫu thuật xong, không muốn xuất hiện với bộ dáng này tại một dịp như thế nên đã giao trả lại cho ba mình.
Thẩm Băng Đàn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, cầm quả táo trên bàn lên gọt vỏ.


Cô gọt xong một quả thì Tần Hoài Sơ cúp máy.
Cô đưa quả táo đã gọt ra: "Ăn một ít nhé?"
Tần Hoài Sơ nhận lấy, thuận thế nắm chặt lấy tay cô.
Lòng bàn tay cô ửng đỏ vì ngâm nước quá lâu, đầu ngón tay có những nếp nhăn nhàn nhạt, móng tay trở nên rất mềm.


Tần Hoài Sơ nhéo đầu ngón tay cô, cảm thấy có chút đau lòng: "Anh đã bảo em là không cần giặt quần áo cho anh rồi, tìm y tá là được, trong bệnh viện cũng có nhân viên phụ trách chuyên môn mà."


"Giặt có hai bộ quần áo thôi mà, cũng không phải chuyện gì to tát, em thích chăm sóc anh như thế này, anh vì em mà bị thương, hiện tại em có thể làm chút gì đó thì trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn."


Thẩm Băng Đàn nhìn tay mình, "Hồi học đại học em cũng toàn tự giặt quần áo bằng tay, anh nhìn xem không phải là bảo dưỡng rất tốt sao, nếp nhăn là do ngâm lâu, một lát nữa là hết thôi."
"Em vừa giặt xong là bôi kem dưỡng da tay luôn đó."
Cô đặt tay lên mũi anh, "Anh ngửi thử xem, thơm không nè?"


Cô mua kem dưỡng da tay ở siêu thị gần đây, dưỡng ẩm rất tốt, có mùi thơm ô mai trái cây dịu nhẹ, thoang thoảng mang chút ngọt ngào.
Tần Hoài Sơ hôn lên lòng bàn tay cô, dùng dao cắt một miếng táo đút vào miệng cô: "Ngày mai mình về nước, sẽ có máy bay riêng tới đón, tối nay em thu dọn đồ đạc nhé."


"Ngày mai sao? Không ở đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa hả anh?" Thẩm Băng Đàn khá kinh ngạc, quyết định này quá đột ngột, trước đó Tần Hoài Sơ không hề nhắc tới.


"Anh đã hỏi bác sĩ rồi, có thể xuất viện, em ở đây suốt chắc hẳn cũng rất nhàm chán." Tần Hoài Sơ chậm rãi cắn một miếng táo, "Nhưng mà lần này mình sẽ không quay lại Vịnh Thủy Vân nữa, ba mẹ bảo chúng ta về nhà ở, có người giúp việc chăm sóc em sẽ bớt mệt mỏi hơn."


Buổi tối trước khi đi ngủ, Thẩm Băng Đàn thu dọn đồ đạc vào vali.
Trời đã khuya, cô lấy một bộ nệm trong tủ ra trải lên ghế sô pha.


Kể từ khi Tần Hoài Sơ phẫu thuật xong, cô sợ hành vi mất trật tự của anh sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục vết thương nên kiên quyết không chịu ngủ với anh, đã ngủ trên ghế sô pha hơn nửa tháng rồi.


Đèn phòng ngủ ở bên cạnh Tần Hoài Sơ, Thẩm Băng Đàn đi tới tắt đèn, liền bị anh giữ lấy cổ tay.
Thẩm Băng Đàn biết anh muốn làm gì, liền cụp mắt xuống, hờ hững lạnh nhạt: "Mau đi ngủ đi."


Cô thử giãy dụa, nhưng Tần Hoài Sơ lại nắm chặt không buông, anh bỗng nhiên dùng sức, Thẩm Băng Đàn không tự chủ mà nghiêng người về phía trước, cả người nhào vào lòng anh.


Hai cánh tay anh ôm chặt lấy eo cô, giam giữ không tha, dưới ánh đèn, đôi mắt kia tối sầm như hổ như sói, giọng nói cực kỳ trầm thấp: "Nhẫn tâm như vậy sao, hơn nửa tháng không cho anh chạm vào em?"


Thẩm Băng Đàn nằm sấp trên người anh, bên tai có thể nghe được nhịp tim mạnh mẽ của anh, nhịp đập vồn vã, bộc lộ triệt để dụ.c vọng bên trong nội tâm.
Dường như cô cũng bị anh lây nhiễm, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.


Im lặng một lúc, cô buộc mình phải bình tĩnh lại, nhìn anh: "Em vì muốn tốt cho anh thôi."


"Em có phải bác sĩ đâu." Tần Hoài Sơ ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trên tóc cô, nhẹ giọng nói:, "Hôm nay lúc bác sĩ đến kiểm tr.a phòng bệnh, anh không chỉ hỏi ông ấy xem có thể xuất viện hay không, mà còn hỏi có thể sinh hoạt vợ chồng không."


Cơ thể Thẩm Băng Đàn cứng đờ chốc lát, cảm giác được cánh môi mềm mại của anh rơi xuống bên cổ cô, như có như không vuốt ve qua tai, giọng điệu lười biếng nói: "Ông ấy nói có chừng mực là được, nhưng mà —— "


Tần Hoài Sơ dừng một chút, thanh âm hơi khàn khàn, chậm rãi phun ra lời kế tiếp, "Phải chú ý tư thế."
"..."
Mặt Thẩm Băng Đàn kìm nén đến đỏ bừng.
Cô thực sự không dám tưởng tượng ra viễn cảnh khi Tần Hoài Sơ thảo luận chuyện này với bác sĩ sẽ như thế nào.


"Sao anh có đủ can đảm để hỏi bác sĩ về loại vấn đề này vậy?"
Tần Hoài Sơ vuốt ve tóc mai bên trán cô: "Vốn là ngại hỏi, nhưng mà nghẹn lâu quá rồi, liền trơ trẽn hỏi một câu."
"..."
"Anh còn tr.a trên mạng xem có tư thế nào phù hợp không, có vẻ có khá nhiều, em có muốn thử không?"
"..."


Thừa dịp anh lơ là, Thẩm Băng Đàn nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh: "Em đi ngủ đây, anh cũng ngủ đi."
Ném câu này lại xong, cô chạy về ghế sô pha chui tọt vào, quên cả tắt đèn.
Đèn tường mờ nhạt, êm dịu nhu hòa.


Tần Hoài Sơ nhìn cục tròn vo trên ghế sô pha, quét mắt xuống thâ.n dưới của mình, bình tĩnh lại cảm giác dâng trào không thể kìm nén trong l.ng ngực, âm thầm thở dài.
Ngày hôm sau, Thẩm Băng Đàn và Tần Hoài Sơ lên ​​máy bay trở về Trường Hoàn dưới sự sắp xếp của trợ lý Tề.


Thẩm Băng Đàn ngồi chỗ bên cửa sổ, nhìn biển mây lớp lớp bên ngoài, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Tần Hoài Sơ.
Tần Hoài Sơ tự nhiên duỗi tay ôm cô vào lòng, có chút áy náy nói: "Em ở Đức lâu như vậy mà anh lại không có thời gian cùng em đi tham quan đây đó."


Thẩm Băng Đàn mỉm cười: "Ít nhất em đã được ngắm sông Danube rồi mà."
Cô hơi ngẩng đầu lên nói: "Nếu anh thấy băn khoăn, đợi khi nào chân anh khỏi hẳn thì mình lại cùng qua đây."
Máy bay hạ cánh xuống Trường Hoàn đã hơn mười hai giờ đêm, Sơ Nịnh và Tần Hi đích thân đến sân bay đón.


Người giúp việc ở nhà đã chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng đặc biệt cho bọn bọ.
Thẩm Băng Đàn trên máy bay không có khẩu vị, lúc này ngồi vào bàn ăn, ngửi mùi cơm chín thơm nồng, cuối cùng cảm giác thèm ăn cũng được khơi dậy.


Cô không quen với đồ ăn phương Tây, đã nhớ hương vị quê nhà từ rất lâu rồi.
Sơ Niệm đã được nghỉ đông, lúc này cũng xuống ngồi cạnh Thẩm Băng Đàn: "Chị dâu, chị gầy đi rồi, chị ăn nhiều một chút."
Tần Hoài Sơ ngước mắt nhìn sang, đánh giá Thẩm Băng Đàn.


Mấy ngày nay hai người ngày nào cũng ở bên nhau, nhưng anh không để ý.
Cằm quả thực nhọn hơn không ít, trong khoảng thời gian anh nằm viện, cô cũng bị ảnh hưởng.


Anh gắp thức ăn đặt vào bát cô: "Ăn xong về phòng nghỉ ngơi sớm, mai đừng đến công ty, tĩnh dưỡng thật tốt đã, còn có hai ngày nữa kết thúc hội nghị thường niên thì cũng được nghỉ."
Thẩm Băng Đàn cúi đầu, "vâng" nhẹ một tiếng.


Dù Tần Hoài Sơ không nói thì cô cũng không có ý định quay lại công ty.
Hiện tại tin tức cô với Tần Hoài Sơ kết hôn e là đã lan truyền khắp công ty, những lời gièm pha vô căn cứ là điều khó tránh khỏi.


Thẩm Băng Đàn suy nghĩ một chút rồi nói: "Sắp tới em cần chuẩn bị luận án thật chỉn chu, về phần thời gian rảnh, em muốn thi lấy bằng lái xe."
Cô mà còn không biết lái xe thì thực sự sẽ khá phiền phức, nếu không nhân dịp này học luôn, sau khi tốt nghiệp sẽ không có cơ hội.


Tần Hoài Sơ trầm ngâm: "Vậy trước tiên để trợ lý Tề đăng ký cho em đã, đợi sau Tết Nguyên Đán hãn đi tập lái."
Vì đã quá muộn nên sau khi ăn cơm và ngồi cùng mọi người trong phòng khách một lúc, Tần Hoài Sơ và Thẩm Băng Đàn trở về phòng trước.


Thẩm Băng Đàn tắm rửa qua rồi giúp Tần Hoài Sơ xả nước nóng vào bồn.
Lúc đi ra, cô nhìn Tần Hoài Sơ trước bồn tắm lớn: "Cần em giúp không?"
Anh đang cởi cúc áo, động tác hơi khựng lại, nhìn cô với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Sao vậy, em muốn phát sinh chuyện gì với anh trong phòng tắm à?"


Thẩm Băng Đàn bị anh ghẹo cho tai nóng bừng, cố giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Vậy anh tự cẩn thận, đừng để bị ngã."
Cô đóng cửa lại đi ra ngoài.
Thông báo trên điện thoại di động đặt trên bàn cạnh giường loé sáng, cô cầm lên bấm mở, là Lục Kế Thần gửi tin nhắn WeChat cho cô.


Cô báo cho ông chuyện hôm nay đã về nước, Lục Kế Thần nói ngày mai sẽ đưa ông bà nội đến nhà họ Tần.
Vốn dĩ cô đã đồng ý với ba sẽ về nhà họ Lục gặp ông bà, nhưng không ngờ giữa chừng có biến cố đột xuất, cô lại chạy sang Đức tìm Tần Hoài Sơ.


Cô vẫn chưa đến thăm hỏi ông bà nội Lục.
Thẩm Băng Đàn trả lời Lục Kế Thần: Ngày mai con tự qua nhà họ Lục là được rồi ạ, không cần hai ông bà cụ chạy tới chạy lui đâu.


Lục Kế Thần gửi tin nhắn thoại tới: "Bọn họ nghe nói Hoài Sơ phẫu thuật, hai nhà vốn có quan hệ mật thiết, huống chi con và Hoài Sơ còn kết hôn rồi. Bọn họ đến thăm Hoài Sơ cũng là chuyện nên làm, nhân tiện qua gặp con một chút, cũng như trực tiếp bàn chuyện cưới xin của hai đứa với bên thông gia luôn."


Ông nói vậy thì chắc hẳn đã quyết rồi.
Thẩm Băng Đàn chỉ có thể đáp  "Vâng".
Cô ngáp dài một cái, đặt điện thoại xuống, lên giường đi ngủ.
Đang mơ màng ngủ, Tần Hoài Sơ ở bên cạnh vén góc chăn lên, nằm xuống.


Ngay sau đó, cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy eo cô: "Sao tối nay không ngủ trên sô pha?"
Tần Hoài Sơ không nhắc thì Thẩm Băng Đàn cũng quên béng mất chuyện này.
Vừa rồi cô buồn ngủ quá nên trực tiếp nằm xuống giường luôn không suy nghĩ gì nhiều.


Nhưng bây giờ đã nằm ​​rồi, cô buồn ngủ quá trời, không muốn phiền phức thêm nữa.
Thẩm Băng Đàn đưa lưng về phía anh, đẩy anh hai cái, nhỏ giọng lầm bầm: "Mau ngủ đi."
Tần Hoài Sơ bật cười: "Em cứ vậy mà ngủ à?"


"Nếu không thì sao?" Thẩm Băng Đàn vừa dứt lời, rõ ràng đã cảm nhận được nhiệt độ trên người anh nóng bỏng, giống như bệnh nhân sốt cao.
Nhưng Thẩm Băng Đàn biết rõ anh không bị bệnh, chỉ là hơi phát điên.


Thẩm Băng Đàn xoay người nằm thẳng, mở mắt nhìn anh, giọng ngái ngủ nói khẽ: "Anh không buồn ngủ sao?"
Tần Hoài Sơ chỉ ngón trỏ xuống phía dưới: "Như thế này làm sao mà ngủ được?"


Anh đã ăn chay gần hai mươi ngày, mà ngày nào cô cũng lượn qua lượn lại trước mặt anh, khả năng tự chủ của anh đã rất phi thường rồi biết không?
Anh hôn khẽ lên mi tâm cô, đầu ngón tay gõ nhẹ lên môi cô vài cái, dùng giọng nói khàn khàn mê hoặc lòng người: "Em không muốn à? Để anh kiểm tr.a thử xem."


Thẩm Băng Đàn hoảng hốt đè tay anh lại, cơn buồn ngủ đã bị anh xua đi phân nửa.
Cô mím môi, chậm rãi giải thích với anh: "Có đôi khi, khắc chế cũng là một loại tình yêu."
Tần Hoài Sơ hơi nhướng mày, khóe môi cong lên khó nhận thấy.


Anh cụp mắt nhìn cô chăm chú một lúc, đôi mắt đen như mực, dưới ngọn đèn tường còn sót lại đặc biệt lưu luyến: "Cơ mà tình yêu cuồng nhiệt, vô phương khắc chế, phải làm sao đây?"
"Tất nhiên là —— "
Cánh môi anh dán tới, mổ nhẹ lên môi cô, trầm giọng phun ra hai chữ, "Xông lên."






Truyện liên quan