Chương 75: Phá Trận.

Thiên không hoành mã kéo đến chiến xa từ tần đầu bên kia kéo về cũng trực tiếp kéo đến uy hϊế͙p͙ bên cánh trái Hạ Cầm Tâm. Nhưng lúc này nàng không hề sờ, tất cả đều được người đàn ông kia lo liệu cho nàng.
“ Hằng Tâm! Không cần sợ!” kéo quân ra giết nó Phàm Long hét lớn.


Xa Chiếu Tướng, giống như một thanh đại kiếm chiếu thẳng vào đầu, chỉ cần đi sai một bước thì sát cục sẽ định.


“ Ukm!” Hạ Cầm Tâm gật đầu đồng ý. Chỉ huy bảo tọa sang ngang. Bất ngờ chiếc bảo tọa mà Hạ Cầm Tâm ngồi phát ra hỏa diễm cực thịnh, trên không trung cũng xuất hiện một cái hố đen cực kỳ to lớn.


“ Ầm ! Ầm Oanh! Oanh ! Oanh!” một cái thiên thạch cự đại thẳng hướng chiến xa mà đập tới, cú nổ cực kỳ bạo liệt.


“ Hằng Tâm làm tốt lắm!” Phàm Long cũng khen ngợi nàng một câu. Thế nhưng chỉ một câu đơn giản nhưng lại làm cho tim nàng một lần nữa giao động, thân thể dường như thăng hoa, nàng đỏ mặt tía tai cúi đầu xuống đất không dám ngó mặt lên.


Thế cờ đến lúc này đã có mấy phần cân bằng, thế nhưng quân đen cũng đã thoát khỏi khốn cảnh, trong cung đã trống, về ván cờ này thực chất không ai không thể làm gì được ai.




Tiếp theo đó Phàm Long dực theo những lời chỉ huy của Tiểu Tam bắt đầu dùng chiến xa của mình, kéo xe xuống chiếu tướng bắt tượng rồi lại kéo về bắt xe.


Chỉ trong vài nước cờ kế tiếp tình thế hai quân dường như đi vào cục diện cân bằng, quân đỏ trong cung còn cặp sĩ thủ vô cùng vững chắc với một xe và một tướng không thể nào chiếu bí.


Đồng thời năm con tốt tuy đã sang sông cực kỳ nguy hiểm và hung hãn thế nhưng chúng không thể nào xuống được, bởi vì đã có quân xe Phàm Long trấn giữa.
Nhất thời trên không trung xuất hiện ra một vết rách cực lớn, giống như có một cái gì đó chém ngang.


“ Không thể nào! Không thề nào! Sao các ngươi có thể! Có thể phá giải thế cờ này!” một giọng nói trẻ con, nhưng ma khí cùng cực vang lên.
“ là Tiểu Di!” Tiểu Tam thất thanh hô lên.


“ Không! Không đúng! Dường như có cái gì đó không được đúng! Tiểu Di không thể bé như thế này!” Tiểu Tam cau mày, môi lông mày lá liễu nheo lại lộ ra bộ dáng thập phần đăm chiêu.


Ma khí đen kịt ngưng tụ thành một cái thân ảnh cực kỳ mờ ảo, có chút mông lung, có mấy phần tương tự Tiểu Tam khi lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Minh Vũ.
“ Chủ nhân! Tiểu Di đã bị mất đi thần trí, nàng ta sẽ nguy hại đến chủ nhân. Chủ nhân mau đem bản thể ta ra!” Tiểu Tam có chút gấp.


Phàm Long cũng cảm nhận được nguy cơ ập đến, tâm niệm vừa đồng, trên tay hắ hư không xuất hiện một tòa bảo tháp cực kỳ củ nát, thậm chí có mấy phần rách rưới thủng lổ. thế nhưng uy năng trên đó không có một chút nào suy yếu, kim quang phát ra vạn trượng, dường như muốn chống đối với đoàn ma khí kia.


“ khí tức này thật là quen thuộc! ngươi là a ?” Tiểu Di gầm lên, cả thân hình nhưng tụ thành bản thể nhân loại, thân hình chỉ cao chừng một mét, thế nhưng ma khí ngày càng nồng đậm.


Đối mắn tràn ngập hắc khí, ngay giữa mi tâm có một vết hằn đỏ, lại bị lõm sâu vào bên trong dường như có cái gì đó bị thiếu đi.
“ là kiếm tâm! Nàng bị mất kiếm tâm!” Tiểu Tam liếc mắt nhìn, là đã biết tiểu di bị làm sao.


“ Chủ nhân! Tiểu Di bị lạc mất Kiếm Tâm, thế nên ma khí cuồng loạn không thể khống chể, nàng chỉ còn có bản năng.!” Tiểu Tam gấp rút.
“ Vậy giờ phải làm sao ?” Phàm Long cũng gấp lên.


Tiêu Tam tâm niệm vừa động, bảo tháp quang mang phát đi vạn trượng, đôi bàn tay trắng nõn không ngừng độn pháp quyết, nhất thời Tam Giới Tám phóng to cực đại không khác gì một ngọn cúi cực đại trấn xuống bàn cờ.


“ Oanh !long Long !” đại địa bị chất nát để lộ bên người là một dòng sông hắc khì nhập tràn.
“ bên dưới là hạch tâm ɭϊếʍƈ linh! Chủ nhân ngươi phải câu thông với kiếm chủ, như thế Tiểu Tam mới có thể lấy lại được một chút ý thức!”


Mà lúc này cũng không để cho Tiểu Tam có thời gian giải thích cặn kẽ, Tiểu Di đã lướt người tới, ma khí cực đại hóa thành một thanh cự kiếm chém đến.
“ Ầm” Tiểu Tam cũng hóa cường, một chường kinh thiên bay ra, trên không trung không ngừng xuất hiện ra những vết rách cực kỳ khủng bố.


“ Hằng Tâm! Mau theo ta!” Phàm Long gấp rút lôi Hằng Tâm xuống bên dưới dòng sông đen ngòm kia.


Đây là một dòng sông hắc thủy, làn nước đen ngòm, thế nhưng lại không thoát bất kỳ một khí tức sinh cơ nào cả. dòng nước cứ êm đềm mà chảy không biết nó bắt nguồn từ đâu hay chảy về đâu miên man bất tận.


“ Phàm Long! Chỗ này là chỗ nào! Còn cái tháp kia là chuyện gì xảy ra!” Hạ Cầm Tâm mắt ngơ ngác ngước nhìn chiến trận trên không trung kia, trái tim rung rẩy một mực ép sát vào lòng Phàm Long mà hỏi.


“ là Khí Linh đang chiến đấu! tiểu cô nương tràn ngập ma khí kia chính là khí linh của Di Thất Kiếm, thế nhưng dường như đã bị thiếu mất cái gì đó, nên mới xảy ra chuyện!” Phàm Long chăm chú xác định phương hướng vừa giải thích cho Hạ Cầm Tâm.


Lúc này ngực Hạ Cầm Tâm đã ép sát vào cánh tay hắn, ha gò núi đôi căng tròn ôm lấy cánh tay, cảm xúc truyền vào thân thể cực kỳ thích thú.


Nhưng lúc này hắn cũng không có thời gian cảm nhận mỹ ngọc, mà hắn đang lo lắng cho Tiểu Tam, Tiểu Tam bị thương tổn nặng nề, nếu như chiến đấu kéo dài hẳn nàng sẽ bị thương tổn cực kỳ nghiêm trọng.
“ ta cần phải tìm Kiếm Chủ!” Phàm Long thần thái cực kỳ nghiêm túc.


“ Kiếm Chủ! Nơi nào có kiếm chủ!”
“ Ta cũng không rỏ! thế nhưng cứ đi lên thượng nguồn dòng sông như thế nào” Phàm Long phán đoán.


Hai người không biết đã bi bao lâu cuối cùng đụng phải một vác núi cực kỳ to lớn, nó cao lớn đến nỗi không thể nhìn thấy đỉnh của nó, ma khí ngập tràn, dường như tất cả ma khí nơi này đều từ vách núi này mà ra.


Hạ Cầm Tâm cũng quan sát xung quanh mới phát hiện tại điểm đằng kia có một cái cốc khẩu, xung quanh còn có một chút sinh cơ dao động.
“ Phàm Long! Ngươi xem đằng kia!” Hạ Cầm Tâm chỉ về phía kia.
Rất nhanh chóng cả hai đi vào vào bên trong cốc khẩu, bên trong này cảnh quang cực kỳ khác xa thế giới bên ngoài.


Nơi này là một cái hàn đàm, bên dưới hàn đàm là một đám liên hoa, thế nhưng liên hoa này cực kỳ đặc thù, nó không phải màu màu trắng hay màu hồng mà là một màu đen tuyền. lá sen màu đen, cuốn sen màu đen, hoa sen cũng màu đen, thậm chí đài sen cũng màu đen.


“ đây là! Độ Kiếp Liên Hoa!” Hạ Cầm Tâm hét lên thất thanh.
“ Độ Kiếp Liên Hoa!” Phàm Long cũng lẩm bẩm, từ ký ức truyền thừa Thần Dược Môn hắn bắt đầu nhớ lại thông tin về loại Liên Hoa này.


Độ Kiếp Liên Hoa chính là một thiên địa linh bảo, đối với ma tu mà nói đây chính là thiên tài địa bảo sinh ra vì họ.


Đối với Ma tu mà nói, tu luyện sẽ cực kỳ nhanh nhóng, thậm chí tu luyện các môn công pháp thái bổ, hút linh huyết để tăng cao tu vi, như thế căn cơ vô cùng bất ổn, thậm chí là sẽ vô cùng hung hiểm khi độ kiếp kết kim đan. Lôi kiếp sẽ khó hơn tu sĩ chính đạo gấp đôi, thậm chí là gấp 3 gấp 4 lần.


Thế nhưng Độ Kiếp Liên Hoa lại có tác dụng nghịch thiên đó chính là trung hòa Tâm Ma, trung hòa lôi kiếp, khiến cho tỷ lệ xông qua thiên kiếp cao lên đến 5 phần.
Nghe 5 phần là một con số ít, thế nhưng tu sĩ mà nói chỉ cần 1 phần nắm chắc bọn họ cũng đủ đi liều mạng mà tranh đoạt.


“ Phàm Long chúng ta nhặt được bảo rồi! ngươi xem ! đó là Độ Kiếp Liên Hoa” Hạ Cầm Tâm vui mừng quýnh lên.
Tâm Phàm Long cũng động, thế nhưng hắn lúc này cũng không có gan làm liều bởi vì hắn cần phải tìm ra kiếm chủ, câu thông với nó.


“ Chủ Nhân! Mau nhanh chân! Ta sắp chống đở không nổi!” Phàm Long đang phân vân không biết làm như thế nào, thì Tiểu Tam truyền âm cho hắn, giọng của nàng cực kỳ suy nhược.






Truyện liên quan