Chương 86: Trai Cò Đánh Nhau Ngư Ông Đắc Lợi

“ muốn gian lận với ông à!” đứng trên không trung, tại một điểm mà không ai có thể nhìn thấy Phàm Long cùng Hạ Cầm Tâm đang ngồi trên đó nhìn xuống phía dưới, thậm chí hắn còn bày ra một cái nồi nhỏ cùng rất nhiều nguyên vật liệu thảo dược.


“ Long ca ca! ngươi định làm gì ?” Hạ Cầm Tâm có chút khó hiểu.
“ Nấu canh! Ta đang nghiên cứu nấu canh cá à!” Phàm Long cười hắc hắc.
“ còn đám người dưới kia!” Hạ Cầm Tâm lo lắng nhìn trận thế kinh hoàng phía dưới.


“ nàng yên tâm! Tuy ta không thể hoàn toàn không chế bên trong Di Thất Chi thành, nhưng một số điểm mấu chốt vẫn có thể sữ dụng, điển hình là bàn cờ kia cùng một ít ma khí trong này. Phàm Long giải thích đồng thời nếm nếm mấy loại thảo dược, xem hương vị cùng dược tính của chúng.


“ Thế nhưng! Long ca ca xem, cái tên áo đen kia ta từng nhìn thấy qua, hắn là ngươi của Hắc Phong Thập Tam sát tu vi cực kỳ cao thâm. Thậm chí có một bước đi vào cảnh giới kết đan.”
“ nàng an tâm ta đã có cách!” Phàm Long trấn an nàng sau đó bắt đầu công cuộc nghiên cứu vĩ đại của mình.


Mà bên dưới trận thế lúc này vô cùng căng thẳng. cả hai bên đều bị Phàm Long điều khiển pháp tắc bên trong cảnh cáo. Thế nên cả một đám người không ai dám vọn động. thậm chí một chút tư tâm vọn động cũng không có.


Bất ngờ trong hư không truyền đến một thanh âm trầm tĩnh không thể phân biệt là nam hay là nữ.




“ Thương Thiên có sinh có diệt, âu chỉ là một ván cờ mà thôi! người muốn đạo của ta phải chứng đạo cho ta! Chỉ cần trong số các ngươi phá giải được thế cờ của ta, kẽ đó sẽ nhận được truyền thừa của ta. Nhưng ta phải xem ai có tư cách này.!”


Âm thanh cực kỳ trầm ổn, thế nhưng lại vô cùng suy yếu giống như chỉ nói được một hơi sẽ tan biến đi mất.
Thanh âm vừa tắt trên không trung xuất hiện một đài sen cực lớn, hắc khí tràn lan, xung quanh ma khí cực kỳ tinh thuần không ngừng ngưng tụ thành một chỗ, chỉ hiện ra một bóng người mờ ảo, mông lung cực kỳ.


Mắt Hắc Phong Tam Muội chợt lóe lên, ánh mắt cực kỳ tham lam nhìn đài hắc liên kia.


“ là Độ Kiếp Liên Hoa!” họ Trương tu sĩ thều thào một câu, tuy rất nhỏ thế nhưng mấy cái tu sĩ phía sau hắn đều có thể nghe được. cả một đám người hít từng ngụm khí lạnh ánh mắt tham lam không người đảo về đài liên hoa kia.


Vậy mà hai chủ vị một là Kim Thống Lĩnh cùng Hắc Phong Lão đại lại trầm mặt, có một chút mừng rỡ, cũng có một chút sát khí nổi lên, tâm trạng cực kỳ bất thường không thể đoán được.


Thì ra trước mặt hai người bọn họ lúc này đã đi vào một ảo cảnh, trong ảo cảnh bọn họ thấy mình vô cùng nhỏ bé lọt vào một cõi u mê trầm luân.


Chỉ có hai người khổng lồ, một nam một nữ cùng ngồi cạnh một bếp lò cực lớn, dường như bếp lò đó đang nấu một thứ gì đó cực kỳ kinh khủng, thậm chí có thoát ra một chút long tức.
Cho dù cố gắng như thế nào đi chăng nửa hai người cũng không thể nhìn rỏ mặt hai người kia.


“ hai ngươi muốn học đạo của ta!” bất ngờ thanh âm rung động vang lên trong óc hai người.
Cả hai không tự chủ mà gật đầu.
“ tốt! ngườ nào thắng ta! Truyền đạo cho kẽ đó!” vị nam tử nói. Thanh âm cực kỳ trầm ổn.


Nói đoạn ảo cảnh kia bất ngờ biến mất, trước mặt bọn họ lại xuất hiện một cảnh tượng khác.
Bọn họ từng người ngồi trên một long tọa cực kỳ to lớn, bên dưới là thiên binh thiên tướng thiên ty vạn vạn một mực quỳ phục dưới chân bọn chúng.


Cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ, lúc này cho dù là một kẽ nghèo hèn thấp kém cũng sẽ có cảm giác mình là chúa tể của thề giới là vua của vạn vật, sinh tử thiên ty vạn mã đều do một tay hắn chưởng khống.


Mà phía đối diện cũng chính là đối thủ lúc này của bọn chúng, chiến trường đã được bày ra, chỉ cần diệt sát tên quân vương còn lại, thì tất cả những thứ kia đều thuộc về hắn,hắn sẽ là chúa tể thế giới này chưởng không tất cả sinh tử.


Trong óc hai người không hẹn mà gặp cùng suy nghĩ, cùng chí hướng.
Sát khí hai người dâng lên, một chân bước lên bảo tạo, bất ngờ ánh sáng lóe lên, một đen một đỏ hóa thành hai vị quân vương cao cao tai thượng tay cầm đại kiếm quần lâm thiên hạ.


Mà bên dưới đám người cũng trố mắt mà nhìn sự biến hóa của Kim Thống Lĩnh cùng Hắc Phong lão đại.
“ quân ta đâu!” cả hai cùng gầm lên.
27 người còn lại cùng ba quân tốt cùng hô ứng lên, sát khí bất ngờ dân lên ngút trời.


Giống như có một cỗ ma lực nào đó hấp dẫn, bọn họ lần lượt bước vào vị trí trên bàn cờ, thậm chí không cần sự chỉ đạo của Hắc Phong lão đại hay Kim Thống Lĩnh.


Biến hóa khắp nơi diển ra, mỗi khi có ngưới bước vào vị trí quân cờ, nhất thời ánh sáng lóe lên, hắn sẽ ngay lập tức hóa thành quân cờ sống, trên người trang bị đến tận răng cực kỳ uy nghiêm và kiêu vũ. thậm chí bọn chúng còn cảm nhận được tu vi mình tăng trưởng một quyền của bọn chúng có thể oanh sơn liệt địa, phá nát không gian.


Sát khí ngút trời, hai bên bắt đầu sát phạt, bọn họ không màng đến sinh tử, không màng đến thắng thua, chỉ một quyết chiến một trận cho đã, chiến kỳ phấp phới.


Tiếng ngựa hý, tiếng tượng rống, tiếng chiên xa cày nát chiến trường, tiếng lôi pháo oanh nát cả trận địa. tất cả những con mắt đang chú ý đến bàn cờ không hề nhìn đến tại trên không trung, nơi vân vụ nồng đậm lại có một tên đang chỉa mũi cung nhắm vào đầu bọn chúng.


Ma Khí Tiển đã được kéo lên, chỉ cần bất kỳ một quân cờ nào bị diệt, bị lôi ra khỏi bàn cờ cũng là thời điểm ch.ết của hắn.


Quả thật Phàm Long không muốn làm chuyện này thế nhưng hắn có thể vận dụng tính năng bên trong Di Thất Kiếm chỉ có một ích, cho phép hắn điều động ma khí bên trong cùng bàn cờ mà huyển hóa ra ảo cảnh trước mắt.


Trong mắt đám người chính ma đây chính là trận thế cực kỳ ghê gớm, sát phạt vô cùng, nhưng trong mắt Phàm Long cùng Hạ Cầm Tâm chính là một đám người đứng vào trị trí của quân cờ rồi thay phiên tự chém giết nhau mà thôi, không khác gì mấy tên hề ngu ngốc cả.


“ Ầm! xa mã kéo đến, lướt qua một con tốt, đầu quân tốt kia bị bay lên không trung để lại một vòng máu màu hoàng kim. Đó là những gì những kẽ ngu kia nhìn thấy.


Còn dưới đáy mắt Phàm Long đó chính là cái tên Dư Khánh kia bay tới một cước song phi đá văng một tên tu sĩ Chi Lăng thành ra bên ngoài, miệng không ngừng thổ huyết chứng minh thương thế rất nặng.


Tên kia không ngừng ho khù khụ, thậm chí có không ít nội tạng văng ra, hắn cưa kịp hoàn hồn tại sao mình như thế, không phải khi nãy hắn hóa thân thành một tên giáp sĩ khoác trên người một bộ chiến giám tiên khí hay sao. Hắn đang mơ màng thì bỗng nhiên thần thức phát hiện có gì không đúng định động thân lướt qua một bên nhưng đẵ quá chậm, một mũi tên cự đại như sao xẹt lao đến chấn vào ngực hắn. mắt hắn không nhịn được mà trợ tròn, ngơ ngác không hiểu tại sao mà mình ch.ết, chỉ thấy trước ngực xuất hiện một lỗ thủng cực lớn chấn nát cả tim phổi. ch.ết không thể ch.ết thêm lần nào nữa. huyết tinh bốc lên, càng khiến cho trong bàn cờ càng trở nên sát khí càng trở nên huyết tinh.


Quả thật tên tu sĩ kia không thể nào bị thương đến nông nổi như thế, không phải tự nhiên một tên luyện khí tầng 5 như Dư Khánh lại có thể đá một tên Trúc Cơ trọng thương văng ra ngoài được, tất cả đều có nguyên do của nó.


Đầu tiên chính là ảo cảnh đả ãnh hưởng đến bọn họ, bọn họ hoàn toàn cho mình là một quân cờ không hề có một chút phòng ngự gì cả, mặc cho người đánh giết. nguyên nhân thứ hai chính là bọn họ tự lĩnh ngộ công pháp trên bàn cờ Tiểu Xa Mã. Tuy luyện ra một chút pháp thuật vũ kỹ thế nhưng lại phá hủy kinh mạch căn cơ trong cơ thể, vì thế mới dễ bị trọng thương đến như thế.


Trong đám người này chỉ có duy nhất một mình họ Trương tu sĩ là không bị loạn chuyển kinh mạch, thậm chí kỳ ngộ lớn nhất chính là lão kia.






Truyện liên quan