Chương 77: Bình Phàm Chi Lộ

Có vết xe đổ, Trương Nhất và Đường Tiểu Mạt nói cái gì đi nữa cũng không chịu để cho Lăng Tu ngồi xe gắn máy, lần này là tiến vào trong sông, tiếp theo còn chưa biết sẽ rơi đến chỗ nào đâu nè.
Lăng Tu vừa nghĩ tới đầu của mình còn mơ hồ đau đớn, cũng cảm thấy rất có đạo lý.


"Trương Nhất, xem ra phải làm phiền ngươi rồi!" Nói xong, Lăng Tu liền muốn ngồi trên xe Trương Nhất.


Trương Nhất vội hỏi: "Không được a Lão Lăng, lúc trước ta bị đánh không nhẹ, toàn thân đau nhức không nói, thần trí cũng có chút không minh mẫn, ta chạy một mình thì miễn cưỡng có thể được, nếu lại mang theo ngươi, nói không chừng cũng sẽ phát sinh tai nạn giao thông đó."


Lăng Tu thấy mặt hắn có chút sưng đỏ, đặc biệt tai trái còn có chút vết thương, biết hắn cũng không có tốt hơn mình bao nhiêu, đúng là bị đánh rất thảm, nếu như đổi thành người khác, không chừng đã nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, mà Trương Nhất có luyện qua chút võ công, da dày thịt béo nên mới không có sao.


"Lẽ nào phải bỏ xe máy lại, phải đi bộ sao?" Lăng Tu nói.
"Đừng a, trên trăm km đấy, không thể đi bằng hai chân được đâu." Trương Nhất lập tức không đồng ý.


Lúc này, Đường Tiểu Mạt cưỡi một chiếc xe máy tới. Nàng còn lấy được một cái nón bảo hiểm màu hồng, thoạt nhìn thì thanh thuần duy mỹ, rất đáng yêu.
Trương Nhất khen Đường Tiểu Mạt một câu: "Được a biểu muội, như vậy mà ngươi cũng tìm được một cái xe và cái nón hợp nhau như vậy ah!"




"Đó là, vận khí bản cô nương luôn luôn rất tốt!"
Đường Tiểu Mạt đắc ý ngước mặt lên, sau đó nhìn về phía Lăng Tu, lấy tay vỗ vỗ ghế sau xe gắn máy, "Lăng lạnh lùng, mau lên đây nha!"
"Ngồi xe của ngươi?" Lăng Tu còn tưởng rằng bản thân nghe lầm.
"Đúng rồi đúng rồi."


Đường Tiểu Mạt gật đầu như con gà con mổ thóc, sau đó chỉ chỉ xe của Lăng Tu nói, "Cái loại xe máy này ta không chạy được, cho nên ta liền cố ý tìm chiếc xe này, ngươi yên tâm, loại xe này ta chạy khá tốt, ngay cả ô tô cũng đuổi không kịp ."
Tê...


Lăng Tu cũng hít một hơi lương khí, bởi vì Đường Tiểu Mạt nói đến ô tô, hắn lập tức liền nhớ lại trước đó vài ngày Đường Tiểu Mạt lái xe mà còn ngủ được, sau đó dẫn đến hắn bị hại thảm một trận.
"Ta không ngồi." Lăng Tu gọn gàng dứt khoát cự tuyệt.


Ngồi xe của Đường Tiểu Mạt đó chính là cầm tính mệnh của mình ra để đùa cho vui, Lăng Tu tình nguyện đi bộ, cũng tuyệt không ngồi xe của Đường Tiểu Mạt.


Thế nhưng, chuyện không có tuyệt đối, khi Đường Tiểu Mạt nói mười mấy câu thề độc, cùng với việc Trương Nhất vỗ ngực thề son sắt bảo đảm kỹ thuật cưỡi xe của Đường Tiểu Mạt tương đối thành thạo, Lăng Tu nghĩ lại vừa nghĩ: Quên đi, hay vẫn là ngồi đi, đầu choáng váng nặng trĩu, bước đi đúng là một chuyện khổ sai.


Vì vậy nghiêm túc căn dặn Đường Tiểu Mạt: "Tốc độ tuyệt đối không được cao hơn năm mươi!"
Đường Tiểu Mạt không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng nói: "Tốt, ta nghe lời ngươi."


Đạt được câu trả lời vừa ý, Lăng Tu cũng sẽ không nói nhiều nữa, nhảy qua ngồi lên xe, hai tay đưa về phía sau chống vào cái thanh chắn xe.
"Biểu muội, Lão Lăng, ta đi trước một bước, mở đường cho các ngươi, các ngươi ở phía sau từ từ mà đi, không nóng nảy, hắc hắc..."


Trương Nhất cũng không muốn làm bóng đèn, nhanh chóng cưỡi xe máy rời đi trước.
Lăng Tu nhíu mày, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy bản thân hình như bị Trương Nhất đùa bỡn.
Lúc này, Đường Tiểu Mạt nghiêng đầu lại, khuôn mặt gần trong gang tấc, trong lỗ mũi thở ra Hương khí đập vào mặt.


Lăng Tu ngẩn ra, hỏi vội: "Nhìn ta làm gì? Đi mau a!"
Đường Tiểu Mạt cười cười, đưa tay qua đến: "Đem ngươi tay cho ta!"


Nói xong, cũng không chờ Lăng Tu đáp lời, liền bắt hai tay Lăng Tu, khoác lên eo của mình, Lăng Tu kinh ngạc, nghiêm trang nói: "Nhớ ngồi xe máy thì phải ôm người lái xe, đây là xuất phát từ cân nhắc an toàn."
Lăng Tu dè bỉu: "Ta chưa từng nghe nói qua về việc này, ngươi nói bừa sao?!" Nói xong, liền muốn buông tay ra.


Mà ở lúc này, Đường Tiểu Mạt đột nhiên tăng ga, trong sát na chiếc xe máy gia tốc đến ba bốn mươi km/h, giống một đạo lưu quang xông ra ngoài. Đột nhiên dọa Lăng Tu giựt mình, theo bản năng ôm sát Đường Tiểu Mạt.


Khi tốc độ xe đạt tốc độ hơn tám mươi km/h thì xe máy mới ổn định lại, hai mắt Lăng Tu hầu như muốn phun hỏa, lớn tiếng reo lên: "Đường Tiểu Mạt ngươi làm cái gì? Đã nói tốc độ không được cao hơn năm mươi km/h, ngươi bây giờ đang làm cái gì a?"


"Ai nha, ngươi xem biểu ca đã chạy mất dạng, nếu không đuổi theo liền sẽ không nhìn thấy được."


Đường Tiểu Mạt rất là hưng phấn kích động, đặc biệt Lăng Tu chăm chú ôm eo nàng, điều này làm cho nàng có cảm giác ngọt ngào, "Lăng lạnh lùng ngươi ôm thật chặt ta, không cần lo lắng, ta bảo đảm sẽ không xẩy ra bất cứ chuyện gì."
Nói xong, lại gia tăng ga, tốc độ xe cấp tốc tăng lên chín mươi km/h.
DCM!


Lăng Tu kinh khủng mở to hai mắt, khi xe máy lách qua từng chiếc ô tô bỏ hoang thì, sắc mặt của hắn trở nên trắng bạch, đương nhiên, càng ôm chặt Đường Tiểu Mạt hơn.
"Đường Tiểu Mạt, ngươi con mẹ nó nhanh dừng xe, lão tử muốn xuống xe!" Gần như rít gào.


Lăng Tu không chịu nổi, hắn cảm thấy tùy thời đều có thể người ngã ngựa đổ, sau đó trở thành một bộ tử thi.


Đường Tiểu Mạt hoàn toàn không để ý tới, thậm chí còn cười khanh khách, tiếng cười như chuông bạc thanh thúy dễ nghe. Vui mừng vì được lái xe, nàng liền lớn tiếng kêu lên, tựa như một con ngựa hoang đang chạy ở trên thảo nguyên.
"Đường Tiểu Mạt ngươi có nghe hay không, nhanh xe đỗ!" Lăng Tu quát.


"Lăng lạnh lùng ngươi không cần phải sợ nha, ngươi phải tin tưởng kỹ thuật của ta."
Đường Tiểu Mạt khuyên nhủ nói, "Nếu ngươi thực sự sợ hãi, liền nhắm mắt lại nha."
Sợ hãi? !


Lăng Tu giận dữ phản kháng, bị Đường Tiểu Mạt coi thường, điều này làm cho hắn cảm giác thật mất mặt. Nhưng hắn quả thực sợ hãi, bằng không cũng sẽ không theo bản năng mà ôm sát Đường Tiểu Mạt.
Lúc này, đầu đau nhức một trận, giống như bị vạn mũi tên xuyên thân.


Một cổ mồ hôi lạnh tuôn ra từ thiên thiên vạn vạn cái lỗ chân lông, trong chớp nhoáng sinh ra thống khổ, để cho Lăng Tu gần như ngất đi.
"A ~"
Hắn gọi một tiếng, đem đầu tựa vào sau lưng Đường Tiểu Mạt, từ từ nhắm hai mắt, lẳng lặng thừa nhận đau đớn xé rách linh hồn này.


Đường Tiểu Mạt biết Lăng Tu nhất định là không thoải mái, trong lòng đau đớn một trận, nàng chậm rãi để tốc độ xe chậm lại, cuối cùng ổn định ở tốc độ năm mươi km/h.
"Lăng lạnh lùng, ta hát cho ngươi nghe được không? Như vậy có thể giảm bớt thống khổ trên người ngươi nga!"


Lăng Tu đau đến đầu đầy mồ hôi, cũng nói không được cái gì, chỉ cắn chặt hàm răng, đóng hai mắt, gương mặt lại không nhịn được mà co rúm.
"Ngươi không nói lời nào coi như ngươi đáp ứng rồi!"
Đường Tiểu Mạt bắt đầu nhẹ nhàng ngâm xướng.


Tiếng hát của nàng uyển chuyển êm tai, như hoàng anh xuất cốc, lại như cá heo réo gọi, để cho Lăng Tu từ từ say mê trong đó.


Cảm giác ngũ tạng lục phủ bị tiếng ca của Đường Tiểu Mạt thấm vào, thư sướng không thể tả được. lông mày Lăng Tu chậm rãi được thả lỏng ra, hắn đã biết, ca khúc Đường Tiểu Mạt hát là "Bình Phàm Chi Lộ" .


Hắn thật không ngờ, Đường Tiểu Mạt hát lại tuyệt vời và êm tai như thế, nghe tiếng ca, hắn hình như đang đi qua một ngọn núi cao, vượt qua sông dài, bay lượn ở chín tầng mây, tiếng gió thổi bên tai, đáy mắt thu hết mỹ cảnh của đại địa, hồn nhiên quên đi đau đớn trên thân thể.






Truyện liên quan