Chương 53: Lục Hanh

Tính danh: Trình Đại Lôi (Sơn tặc phổ thông có chút danh tiếng)
Tuổi tác: 18
Kỹ năng: Tam Bản Phủ
Thuộc tính ẩn: Một người tốt


Ngay sau khi huynh muội Lý Hành Tai rời đi, Trình Đại Lôi bắt đầu kiểm tr.a thông tin của bản thân. Mình bận nhiều việc khác, lâu rồi không đọc thông tin của mình mà thanh danh đã được nâng cấp lúc nào không biết. Đây nên danh tiếng thu hoạch được sau lần phòng thủ Hắc Thạch thành khi tin tức được lưu truyền ra.


Trước đây nó còn non nớt nhưng giờ đã có chút tiếng tăm, không biết nếu danh tiếng tiếp tục được nâng cấp thì liệu nó có được sử dụng vào mục đích khác không, ít nhất là hiện tại, hình như cũng không có đất dùng.
"Đại đương gia." Hoàng Tam Nguyên chào hỏi Trình Đại Lôi.


Trình Đại Lôi nhớ tới một sự kiện, hỏi: "Các ngươi đem ớt đưa đến thành Lạc Diệp, kết quả thế nào rồi?”
“Ớt ta đã giao cho Tô gia tiểu thư, còn kết quả chỉ sợ một thời gian nữa mới biết được.” Hoàng Tam Nguyên.


“Vậy thì, gần đây đồ ăn đều là sử dụng ớt để xào, ngươi cảm thấy vị như thế nào?”
“Mới đầu còn chưa thích ứng, nhưng cách mấy ngày không ăn thì lại thèm, cũng rất muốn ăn nữa.” Hoàng Tam Nguyên.


Nhìn thấy biểu hiện của Hoàng Tam Nguyên, Trình Đại Lôi cảm thấy có thêm sức mạnh trong lòng. Có vẻ như ớt phải được trồng tốt, mà sự phát triển tương lai của sơn trại này sẽ phụ thuộc vào nó.




“Mấy sơn trại khác đang bận cái gì?” Trình Đại Lôi vừa hỏi vừa đi về phía khu vực nông điền, “Bọn họ đều là tranh nhau quà mừng thọ, bận bịu chuẩn bị cướp bóc đi?


"Bây giờ toàn bộ núi Thanh Ngưu đang nhìn chằm chằm vào việc này. Chỉ cần những món quà mừng thọ đó đi qua núi Thanh Ngưu, nhất định sẽ có người động thủ." Hoàng Tam Nguyên hỏi: "Đại đương gia, chúng ta thật sự không làm sao?"


Trên đất ruộng, cây ớt giống đang phát triển tốt. Ban đầu, Trình Đại Lôi lo lắng rằng thời tiết quá nóng, nên hắn đã cố tình dựng một giàn che bằng những thân cây và tấm lợp để che nắng cho cây con. Bây giờ xem ra vất vả đã không vô ích, cây con xanh tốt, một hai tháng nữa là có thể thu hoạch được rồi.


Trình Đại Lôi cảm thấy trong lòng dâng lên thành tựu không thể giải thích được. Hắn nhớ lại cuộc nói chuyện với Hoàng Tam Nguyên vừa rồi, và nói, "Có tr.a ra tin tức gì không?”


"Đội hộ tống quà mừng thọ sẽ đi ngang qua núi Thanh Ngưu trong mười ngày tới. Theo tin tức từ các sơn trại khác, lần này Tiết Bán Xuyên hẵn nên cử Lục Hanh đi theo hộ tống."


"Lục Hanh?Ngươi biết bao nhiêu về người này?” Trình Đại Lôi biết Hoàng Tam Nguyên ban đầu ở thành Hắc Thạch, đối với tình huống trong Hắc Thạch Thành, có thể hiểu rõ hơn ai hết.


"Lục Hanh, năm nay đã gần 30 tuổi, sử dụng gậy rất giỏi. Là một cô nhi. Tiết Bán Xuyên đã thu lưu và chăm sóc cho hắn. Người này không cha, không mẹ, không người thân thích, không một ai trên thế giới nhận ra. Mà hắn cũng chỉ nhận Tiết Bán Xuyên, hắn là một nhân vật rất lợi hại.” Hoàng Tam Nguyên nói.


"Đương nhiên là nhân vật lợi hại, không lợi hại thì làm sao Tiết Bán Xuyên để cho hắn đi theo hộ tống lần này." Trình Đại Lôi nhìn mấy cây ớt giống trước mắt, hỏi: "Mấy sơn trại khác đang dự định làm sao cướp?”


“Chẳng qua là tấn công vào ban đêm, hạ độc, bố trí mai phục trên đường.” Hoàng Tam Nguyên nói: “Dù sao mèo có cách mèo, chó có chó cách, Đại đương gia, chúng ta không tính nhúng tay vào sao?"


Trình Đại Lôi suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Đám chó ngoạm lấy thịt, mà với thực lực hiện tại của Cáp Mô trại chúng ta thì lấy tư cách gì để tranh đây.”


Đứng trên cao nhìn xuống có thể nghe thoang thoảng mùi thuốc súng trong khu rừng rậm, đương nhiên núi Thanh Ngưu không có mùi thuốc súng, nhưng mùi vị không an phận đã tràn ngập khắp nơi.
…………..


"Uyển nhi, Uyển nhi, mau dậy đi, ta có đồ tốt cho muội coi nè!” Lý Hành Tai nhanh chân xông vào phòng, vẫy tay gọi Lý Uyển Nhi.
“Ca, huynh có thể đừng làm cái bộ mặt sắc mị đó không, làm muội cứ cảm giác là huynh lại đi trộm đồ lót của nha hoàn về.” Lý Uyển Nhi.


"Cái này...Chuyện quá khứ có thể hay không đừng xách ra, đi, ra ngoài ta cho muội xem ít đồ."
“Rốt cục là cái gì?” Lý Uyển Nhi cực kỳ không tình nguyện theo Lý Hành Tai đi ra bên ngoài.


Leo lên theo địa hình của Cáp Mô trại, cuối cùng một cái ao dần xuất hiện trước mặt Lý Uyển Nhi, phía trên còn được cây cỏ phủ kín.
"Ca, đây là cái gì, dùng để tắm ngoài trời sao?” Lý Uyển Nhi nói.


“Không, mấu chốt là mấy thứ trong ao.” Lý Hành Tai lộ ra rất vẻ mặt hưng phấn: “Nước suối từ trên núi chảy xuống, được dẫn vào trong ao, phía trên được cỏ tranh che kín, côn trùng cũng không bay vào được được. Trong hồ còn có đá vụn, than củi..."


“Than củi, vậy nước này có thể uống được sao?”
“Uống đước, họ nói than có thể ngăn chặn những côn trùng nhỏ trong nước.”
“Sẽ có côn trùng nhỏ trong nước đi?” Lý Uyển Nhi nói.


"Cái này...Ta không hiểu rõ lắm. Nhưng tốn nhiều công sức để đào cái ao này, thì chắc chắn nó phải có công dụng rồi, chúng ta trước cứ đi tìm hiểu thử.” Lý Hành Tai nói: "Đi, ta lại dẫn muội đi xem thứ khác."


Lý Hành Tai lôi kéo Lý Uyển Nhi đi xuống dưới, Lý Uyển Nhi cau mày nói: "Ca, huynh dẫn muội vào nhà xí làm gì vậy? Không ngại thúi hả?”
“Đi, vào xem một chút.” Lý Hành Tai.
“Muội không đi!”






Truyện liên quan