Chương 86: Cầu nguyện

Bao cao su hết là thật, muốn làm mười lần là giả, Bùi Minh Tiêu chẳng qua chỉ muốn chọc Khương Hựu cho vui thôi, hắn vẫn còn chưa muốn kết thúc lần bỏ trốn này.


Bọn họ đi dạo trong thành phố mấy vòng mới về xe, lúc này mặt trời đã lặn, ánh mặt trời đỏ au rọi xuống, chiếu lên từng mảnh ruộng vàng, bông lúa chập chờn theo gió.


Trên bầu trời cao xa tây bắc, Khương Hựu ít khi nào nhìn thấy ánh chiều tà tráng lệ như vậy, hứng thú bừng bừng nửa quỳ trên ghế phó lái, thò người ra cửa sổ nhìn ra ngoài, lộ ra nguyên cái eo.


Cũng không lâu lắm, hắn cảm giác tốc độ xe dần chậm lại. Bùi Minh Tiêu tắp xe vào lề đường, đậu ở đường mòn hoang vắng.


Trong xe muốn cái gì có cái đó, thậm chí lò vi sóng và tủ lạnh cũng có, không cần xuống xe tìm đồ ăn hay tìm nhà vệ sinh. Khương Hựu cuối cùng cũng thò đầu vào trong, tò mò hỏi, "Anh, đậu ở đây làm gì vậy?"
Bùi Minh Tiêu nói, "Đi với anh."


Nói xong, hắn mở cửa đi ra sau xe, đi về phía cầu thang lên gác. Chiếc xe này có hai tầng, tầng trên là sân thượng, sofa, bàn ghế, giường, không thiếu thứ gì. Bình thường chạy sẽ đóng lại ẩn trong xe, khi mở ra có thể cao tới 3m, dùng để ngồi xem phong cảnh, cùng bạn ngồi chơi hoặc mở party đều được.




Khương Hựu lập tức hiểu ra, đi theo sau lưng Bùi Minh Tiêu, "Anh, muốn dẫn em đi ngắm hoàng hôn hả, thật lãng ---"
Chữ "mạn" còn chưa nói ra, đầu đã bị đè lên bàn. Bùi Minh Tiêu dùng tay trái bắt lấy hai cổ tay của Khương Hựu, tay phải đạt lên đốt thứ tư của xương sống, làm Khương Hựu sự run người.


Sau khi cảm nhận được đối phương đè lên mình, Khương Hựu mới kịp phản ứng là Bùi Minh Tiêu muốn làm gì, sợ hết hồn, "Anh, anh chẳng lẽ muốn làm ở đây?"
Bùi Minh Tiêu: "Ừ."


Khương Hựu mắng, "Anh bị điên à? Trời còn chưa tối, người xung quanh còn chưa đi về, anh muốn diễn phim khiêu ɖâʍ thì diễn một mình đi, đừng kéo em theo!"
"Không có em làm sao diễn được." Bùi Minh Tiêu nói.


Sau đó Bùi Minh Tiêu không cho Khương Hựu cơ hội giãy dụa, đi thẳng vào vấn đề. Khương Hựu bị đau tiếp tục muốn mắng, Bùi Minh Tiêu ghé vào tai nói, "Anh không ngại em lớn tiếng... nếu em không sợ bị người ta nghe thấy."
Khương Hựu không thể làm gì khác hơn là vùi đầu vào hai cánh tay, cắn chặt môi dưới.


Trong ruộng lúa, bác nông dân đang kiểm tr.a hoa màu, mấy con chó hoang đuổi nhau, chiếc xe đạp khóa vào gốc cây, trên tay lái có một con bướm đang đậu.
Kiểm tr.a xong, bác nông dân lau mồ hôi, sau đó cười lấy xe đạp đi. Lúc đi ngang qua thân xe, Khương Hựu căng thẳng chân run lên, theo tới là kh.oái cảm ngập đầu.


Trước khi hắn phát ra tiếng kêu, Bùi Minh Tiêu che lấy miệng hắn.
Coi như là trao đổi, hắn để lại một dấu răng sâu ở lòng bàn tay của Bùi Minh Tiêu.
Chờ tất cả kết thúc thì trời cũng đã tối, đồng ruộng rơi vào im lặng, trên trời là những vì sao sáng.


Khương Hựu bị hành hạ không còn chút sức lực, cứ thế lõa thân nằm trên sàn nhà, đuôi mắt hồng hồng. Hắn nhìn mình chỉ mặc một chiếc áo lót, lại nhìn Bùi Minh Tiêu quần áo chỉnh tề, giận dữ thọt bắp chân đối phương, "Nhìn cái gì mà nhìn!"
"Đói không." Bùi Minh Tiêu hỏi.


"Đói, muốn uống Sprite, còn muốn ăn lẩu đầy ớt như lẩu Tứ Xuyên. Cho thịt ba chỉ, lòng vịt, thịt bò cay..."
"Được." Bùi Minh Tiêu xoay người đi.
"Nè nè, anh đi đâu vậy!"
Bùi Minh Tiêu nhìn đồng hồ, "Lái xe, trước mười giờ có thể tới biên giới Tứ Xuyên."


"... Bỏ đi, ngày mai ăn cũng được." Đang mệt lái xe rất dễ gây tai nạn, "Em mua sandwich mua hồi trưa cũng được, lấy cho em thêm hộp sữa."
Bùi Minh Tiêu nghe lời, quay lại trong xe lấy hai miếng sandwich và một hộp sữa.
Thấy đồ ăn, Khương Hựu mới bất đắc dĩ bò dậy, ngồi lên đùi Bùi Minh Tiêu.


Bùi Minh Tiêu ôm eo Khương Hựu, mở bao lấy sandwich đưa cho Khương Hựu. Khương Hựu không giơ tay, mượn tay Bùi Minh Tiêu cắn một miếng lớn, hơi có mấy phần "anh phải phục vụ em cho tốt vào".


Vì vậy vừa đút cho Khương Hựu ăn, vừa giúp đối phương lấy ống hút cắm vào hộp sữa. Là một tổng tài bị hạ thấp tới mức này, coi như đem cơ hội "làm trâu làm ngựa" của cả đời này sử dụng hết ở con gấu vô pháp vô thiên này đi.
"Ca ca."


Ăn xong, Khương Hựu ôm cổ Bùi Minh Tiêu, "Anh nhìn xung quanh chúng ta đi, có giống sân thượng của 18 năm trước không."


Yên tĩnh như vậy, chỉ có hai người, khác biệt duy nhất là nhiệt độ, ngay cả gió cũng dịu dàng lưu luyến hơn so với nhiều năm trước. Bùi Minh Tiêu "Ừ", đột nhiên hỏi, "Em tặng kẹp áo cho anh là có liên quan tới ngày đó?"
"... Anh nhìn ra rồi?" Khương Hựu nói, "Thật ra là thiết kế của em khi nhớ đến ngày đó."


Bùi Minh Tiêu nói, "Lúc thiết kế nghĩ cái gì."
Khương Hựu nói, "Hối hận."
Bùi Minh Tiêu hỏi, "Nói thế nào."
Khương Hựu nói, "Hối hận sao ngày đó không thử đi làm quen anh."


Khương Hựu không phải người nhiều chuyện, lúc trước chỉ nghe nói tính cách của Bùi Minh Tiêu không tốt, sau khi kết hôn mới biết nguyên nhân vì sao.
Nếu như có thể làm quen sớm hơn, ở cạnh lâu hơn, hẳn là Bùi Minh Tiêu... có thể sẽ sáng sủa hơn bây giờ nhiều?


Bùi Minh Tiêu không nghĩ tới, không chỉ có mình, mà Khương Hựu vẫn nhớ về cái đêm ở sân thượng đó. Hắn hôn lên cái trán lấm tấm mồ hôi của nam sinh, "Đừng hối hận, bây giờ vẫn chưa muộn."
Chỉ cần em sẵn lòng đến, anh sẽ rất hạnh phúc.


Khương Hựu hôn đáp lại, cười giống như con gấu vừa ăn trộm được mật ong.
Em đến chứ, chắc chắn sẽ không đi.


Rời khỏi biên giới tỉnh Thiểm Tây, xe đi một đường tiến về Thanh Hải, cảnh ruộng lúa vàng ươm chuyển thành đồng bằng. Có lúc sẽ thấy có người chăn dê, Khương Hựu sẽ bảo Bùi Minh Tiêu giảm tốc độ, sau đó thò đầu ra ngoài cửa sổ kêu "Be~~", dê không đi, mà "Be~" lại, làm người chăn dê tức miệng mắng to.


Bùi Minh Tiêu ngoài miệng dạy dỗ "đừng phá người ta" nhưng môi thì cong lên. Vì thế Khương Hựu càng không chút kiêng dè, bắt đầu trêu chọc động vật đi ngang, bị sừng của bò rừng quẹt vào chân, cũng không biết là chim gì đi bậy vào tay.


Thanh Hải có rất nhiều cảnh đẹp, hồ Thanh Hải, suối Nguyệt Nha, hồ nước mặn, Đôn Hoàng... Vừa lúc rau cải nở hoa, vàng ươm hai bên đường rất đẹp.


Đến chỗ nào, Khương Hựu sẽ cầm bút vẽ một lá cờ đỏ lên bản đồ, bên cạnh là mấy hình graffiti đơn giản, bản đồ mau chóng bị hắn vẽ chằng chịt.


Làm nghệ thuật mà, rất thích những thứ hào nhoáng không thật, Bùi Minh Tiêu không chỉ không bỏ mặc, mà còn thường xuyên khen Khương Hựu vẽ đẹp. Khương Hựu càng nghe càng bay, luôn cảm giác sớm muộn gì mình cũng sẽ trở thành một nhà nghệ thuật gia vĩ đại, liều lĩnh vỗ ngực, "Chờ anh có tiền anh bao nuôi cưng, cưng muốn cái gì anh mua cái đó!"


Bùi Minh Tiêu ngoài miệng nói "Ừ, anh chờ", nhưng trong lòng nghĩ: Có vài người một ngày không làm cho vài lần thì lại ngứa ngáy.
Qua khỏi Thanh Hải, bọn họ rốt cuộc cũng tiến vào đích đến của chuyến đi này --- Tây Tạng.


Bầu trời ở đây xanh hơn, trên đường có thể dễ dàng bắt gặp những tín đồ hành hương. Khương Hựu tắt nhạc xập xình không nghe nữa, cũng không nói chuyện, cùng Bùi Minh Tiêu nghe tiếng diều hâu, tiếng đọc kinh cùng nhìn những du khách hành hương quỳ xuống đất, sự mệt mỏi trên đường đi được kinh Phật gội rửa sạch sẽ.


Bùi Minh Tiêu dò hỏi, "Đến cung điện Potala trước?"
Khương Hựu nói, "Đột nhiên em không muốn đi nữa."
Bùi Minh Tiêu cũng không hỏi nguyên nhân, lái xe đến trạm kế tiếp --- Namtso.


Những lá cờ năm màu đã mang dấu vết của thời gian, cắm bên hồ Namtso được gọi là hồ thánh, Khương Hựu vẽ một bức nhanh cho Bùi Minh Tiêu, sau đó xe ngừng lại ở trong thôn, vượt qua "cung đường sinh tử" nguy hiểm cùng những người bạn leo núi, đi bộ vào Medog.


Buổi tối, tạm thời ở lại trong doanh trại, gần như mỗi một người đều bận rộn với chiếc máy ảnh của mình, Bùi Minh Tiêu và Khương Hựu ngồi trên tảng đá lớn không có chuyện gì làm, nói, "Ngày mai về Lhasa mua máy ảnh."


Hai người quyết định đi tương đối vội, Bùi Minh Tiêu chỉ mang máy ảnh bình thường, không có lens chụp được sao. Khương Hựu tựa vào người hắn, "Cảnh đẹp chỉ có thể dùng mắt để thưởng thức, tạc vào trong trí nhớ là được rồi, với lại bên cạnh em còn có thứ đẹp hơn sao nhiều."


Bùi Minh Tiêu dừng một chút, "Cái gì?"
Khương Hựu cười nhìn hắn, "Anh đó."
Có sao băng vụt qua, mấy người leo núi hô lên, bọn họ nhìn nhau cười, sau đó trao nhau một nụ hôn sâu.
Medog quá nguy hiểm, may là cả hai bình thường cũng có tập luyện, bình an leo xuống.


Nghỉ dưỡng sức trong thôn hai ngày, lại tìm một người dẫn đường địa phương, bọn họ bắt đầu di chuyển đến điểm cuối của chuyến đi, Gang Rinpoche.


Người dẫn đường là một ông chú rất giỏi tiếng phổ thông, cười híp mắt giới thiệu, "Gang Rinpoche là nơi thiêng liêng nhất của Tây Tạng chúng tôi, trên đỉnh núi mây vờn quanh năm. Mẹ của tôi nói, bất kì ai có thể nhìn thấy đỉnh núi đều là con của thần Shiva, Shiva sẽ thực hiện tất cả ước nguyện của các con."


"Vậy sao?" Khương Hựu thấy hứng thú, "Mây mù bao lâu mới tan một lần? Nếu như sắp đến thì chúng tôi có thể chờ."


Người dẫn đường lắc đầu, "Không biết chừng, có người chờ một tuần thấy, có người chờ hai tháng cũng không thấy, tất cả đều phải theo ý của Shiva, bà chỉ mở lòng cho những đứa con của bà thôi."
Khương Hựu "À" một tiếng, có chút mất mát, "Cám ơn."


Gang Rinpoche là thánh sơn, cho đến bây giờ không ai đặt chân đến, bọn họ tất nhiên cũng không lên nổi. Người dẫn đường đưa họ đến tu viện Sailong, nói bên này có thể thấy toàn cảnh Gang Rinpoche.


Hai người thương lượng với nhau, chuyện của Silver có thể gác lại, nhưng phòng làm việc XY thì không thể kéo quá lâu, Tĩnh Hương và Bành Thần đã vào việc, mấy giấy tờ đang gào khóc chờ ký. Cuối cùng bọn họ quyết định chỉ chờ ba ngày, nếu như ba ngày không nhìn thấy đỉnh núi thì lên đường về, duyên là thứ giống như tình yêu, không thể cầu xin, đừng nên cố chấp.


Nhưng mà, thánh sơn cũng không để bọn họ chờ quá lâu.
Sáng đầu tiên ở tu viện, Khương Hựu và Bùi Minh Tiêu dậy đánh răng rửa mặt. Lúc đẩy cửa phòng ra, ngẩng đầu lên đã thấy mây mù tan rồi. Đỉnh núi hiện ra như mộng như ảo.
- -- Thần Shiva đang giơ cánh tay về đứa nhỏ mà bà thích nhất.


Khương Hựu muốn khóc, hốc mắt ươn ướt, quỳ lên tấm đá xanh, nhắm mắt chắp tay lại, hướng về Gang Rinpoche, xin một nguyện vọng duy nhất.
Gió tan, mây mù lại bao lấy đỉnh núi. Bùi Minh Tiêu kéo Khương Hựu đứng dậy, hỏi, "Mới vừa rồi em xin cái gì?"


Khương Hựu cúi đầu giả vờ phủi quần, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe được, "Cũng, cũng không có gì, chính là hy vọng... Hy vọng anh... mãi mãi yêu em."
Không cần sống lâu, không cần tài sản, không cần lên thiên đường, chỉ cần anh yêu em là đủ.


Bùi Minh Tiêu kéo Khương Hựu vào lòng, dùng áo khoác của mình bọc lấy đối phương, giọng nói bình tĩnh, "Cái này không tính là nguyện vọng."
Khương Hựu giật mình.
Bùi Minh Tiêu: "Cho dù không cầu nguyện, anh vẫn sẽ mãi mãi yêu em."






Truyện liên quan