Chương 9

Hai người cứ thế đi dạo vòng hoa viên. Anh từ xa đi lại cầm tay cô.
"A...anh?!" Cô hơi bất ngờ. Cậu cũng hơi sững người rồi lại bình thảng.
"Vợ à! Về thôi anh còn có việc" anh dịu dàng nắm tay cô. Ánh mắt anh liếc qua cậu.


"Bách Liên! Anh với chị về trước khi khác đến thắm em" anh cười nói. Từ đầy thấy án mắt của cậu nhìn cô anh đã biết cậu thích cô.
"Dạ! Anh đi cẩn thận" cậu nói rồi tránh đường cho anh và cô đi. Cậu cô tình không muốn kêu cô một tiếng chị. 


Anh và cô lướt qua cậu. Ánh mắt nuối tiếc của cậu vẫn hướng về cô.
Giá như lúc đó cậu không đi du học.
Giá như lúc đó cậu can đảm tỏ tình với cô.
Giá như...


Chỉ là giá như thôi. Giờ thì không thể nữa rồi cô đã có chồng người cô yêu. Giờ cậu là em chồng của cô rồi. Biết sao được giờ. Cậu lặng thầm mím chặt môi đôi mi rũ xuống dòng nước ấm chảy dài. 
*Gia Hân!anh yêu em!anh mãi mãi yêu em*
_______^_^________(●)_(●)_________


Cô và anh lên xe về nhà. Cả hai chẳng nói lời nào với nhau, cô khẽ liếc trộm nhìn anh vẫn vẻ uy nghiêm đó của anh, lạnh lùng đó của anh mà cô đã yêu thầm suốt mất năm. Cô đã rất yêu anh mong muốn anh nhận ra ý muốn đó của cô nhưng đó như một ước mơ vượt khỏi tầm tay cô vậy. Cô không thể nắm giữ được trong tay. Cô ủ rũ nghiên đầu nhìn ra ngoài đường phố tấp nập có nhiều cặp tình nhân đi, càng làm cô thêm chua xót cô cũng muốn hạnh phúc anh anh như vậy. Nhưng mơ ước vẫn là mơ ước.






Truyện liên quan