Chương 100: Sinh hoạt ngày thường 10

Phu thê Lăng Vương bị đuổi ra khỏi cửa, chán chường trở về Vương phủ.
Chuyện mà Thẩm Tông Chí hối hận nhất chính là nghĩ mình trốn ra ngoài thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, thật sự ông đã đánh giá thấp sức phá hoại của Thẩm Vu.


“Con gái à, cha con ở bên ngoài chinh chiến nhiều năm, con cũng không làm gì nhà chúng ta cả, sao vừa gả cho người ta thì lại thay đổi lớn thế này?” Thẩm Tông Chí đẩy đôi vợ chồng trẻ ra ngoài cửa phủ, vô cùng đau lòng: “Thì ra con lấy chồng rồi thì đây không còn là nhà con nữa hả? Thế con đi về nhà mình mà giày vò đi!”


Ông quăng tay nải ra, đóng chặt cửa phủ, tư thế như là muốn cắt đứt không qua lại nữa.
“Đều tại chàng đấy.”
Thẩm Vu ôm tay nải, nằm mọp lên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, nàng nhìn tấm biển Thẩm gia ngày càng xa dần, tỏ ra ấm ức.


“Cha cũng không tới tiễn chúng ta nữa rồi.” Thẩm Vu oán hận và thở dài, buông rèm xuống: “Xem ra, chúng ta khiến cha ghét rồi…”
Đột nhiên bên ngoài cửa xe vang lên một tràng cười, là Thược Dược và A Đường không nhịn được cười ra tiếng.


Ngay cả thiện phòng cũng bị làm nổ tung, có thể không bị đuổi ra ngoài sao, có thể không làm cho người ngại sao?
Tay của Lục Vô Chiêu nắm thành quyền rồi đặt lên môi, ho nhẹ che đậy ý cười, chỉnh lại nàng: “Cũng không tính là không tiễn.”


Chí ít thì đẩy họ ra ngoài cửa cũng coi như đã tiễn họ rồi, chẳng qua thái độ không thân thiện lắm mà thôi.
Thẩm Vu vô cùng tức tối, nàng nhào qua dùng sức véo hắn: “Tại chàng, đều tại chàng!”
Lục Vô Chiêu bất lực: “Sao có thể trách ta chứ? Rõ ràng là nương tử cứ muốn chơi…”




Thẩm Vu trừng mắt: “Chàng còn phản bác ta!”
“Được được được, là lỗi của ta!”
Dạy dỗ xong, Thẩm Vu lại nhích đến bên cửa, vén rèm lên tạo một khe hở nhỏ, liếc hai người kia: “Hai em đang cười gì? Buồn cười lắm sao?”
Hai tỳ nữ vội cúi đầu: “Nô tỳ không có.”


Nếu họ có thể kìm nén khóe miệng nhếch lên thì càng tốt, Thẩm Vu sẽ tin lời quỷ yêu của họ.
Chuyện này thật là mất mặt.
Sau khi đôi trẻ về đến nhà, tạm thời gác chuyện đóng vai sang một bên.


Vừa vào cổng phủ, đúng lúc đụng phải Mạnh Ngũ và Trình Thời lôi lôi kéo kéo nhau trong sân. Khi thấy hai người trở về, Mạnh Ngũ bèn buông tay, sải bước lớn về phía cả hai.


Hắn chắp tay hành lễ rồi buông tay xuống, ánh mắt lo lắng quan sát chủ tử của mình: “Chủ tử, phu nhân, hai người vẫn ổn chứ? Hay là để A Thời khám thử xem?”
“A Thời?” Thẩm Vu chớp mắt.


Nét mặt của Mạnh Ngũ ngượng ngùng, ngậm miệng lại, Trình Thời đỏ mặt tiến lên, một chân đá vào chân của Mạnh Ngũ. Bịch một tiếng, Mạnh Ngũ quỳ dưới đất.
Lục Vô Chiêu: “…”


Mạnh Ngũ vội bò dậy, hắn chịu đựng ánh mắt như đang nhìn kẻ vô dụng của chủ tử nhà mình, căng thẳng nhìn Trình Thời. Khiển trách thì vẫn khiển trách, nhưng lại không dám lên tiếng, không dám thở mạnh, cũng không dám nói gì. Hắn chỉ sợ Trình Thời nhất thời không vui sẽ hạ độc mình, chỉ vậy mà thôi.


Thẩm Vu vui vẻ xem kịch, nàng lại không biết chuyến này mình và phu quân ra ngoài, một chuyến vào cung, lại về nhà ở một đêm, tiến triển của hai người này cũng thay đổi quá nhanh rồi.
Trình Thời giống như đang đối mặt với kẻ thù lớn, vòng qua Thẩm Vu: “Phu nhân, người bị thương chỗ nào hả?”


Thẩm Vu hoang mang lên tiếng: “Bị thương? Không có, sao ngươi lại nói thế?”
Trình Thời nói: “Không phải trong phủ tướng quân có hoả hoạn sao? Nghe nói người còn ở đó, không bị thương chứ?”
Thẩm Vu: “…”
Lục Vô Chiêu nghiêng đầu qua, thấp giọng cười ra tiếng.


“Cũng không hoa trương đến mức đó, chỉ là xảy ra một chút vấn đề trong thiện phòng nhỏ thôi.” Thẩm Vu ngượng ch.ết đi được: “Sao hai người nghe nói vậy?”
Trình Thời đáp: “Nghe Mạnh đại nhân nói ạ.”
Thẩm Vu nhìn sang Mạnh Ngũ.
Mạnh Ngũ lên tiếng: “Ta nghe đám huynh đệ trong ty nói ạ.”


Huynh đệ? Còn là đám huynh đệ?
Thẩm Vu lại nhìn sang Lục Vô Chiêu, khoé môi của nam nhân khẽ nhếch lên: “Chúng ta ra ngoài, dĩ nhiên phải điều động binh lính bảo vệ.”
Thẩm Vu: “…”
Lạm quyền đến cực điểm, hoàng tộc đáng ghét!
Nàng hung tợn trừng Lục Vô Chiêu một cái rồi bỏ đi.


Hắn lắc đầu cười, bất đắc dĩ đi theo: “Nương tử, nàng đừng giận, nghe ta giải thích đi…”
Có câu nói là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.


Hôm sau, Lục Vô Chiêu có việc vần ra ngoài, Thẩm Vu ở nhà chơi với mèo. Đang nhàm chán thì có khách tới thăm. Thẩm Vu vừa nghe lão Lý gác cổng đến báo là quận chúa Nghi Ninh đến, nàng vội ném Tiểu Bạch Đoàn đi và ra tiếp khách.


Chử Linh Thư đang chờ ở phòng khách, thấy Thẩm Vu cực kỳ hứng thú chạy tới, nàng có hơi lo lắng tiến lên đón.
“A Vu, ngươi có sao không?”
Thẩm Vu nhìn ánh mắt quan tâm của đối phương, đột nhiên trong lòng hơi hồi hộp, nàng do dự: “Không… không sao… cả.”


Chử Linh Thư quan sát nàng trước sau trái phải, kéo cánh tay Thẩm Vu nhấc lên, rồi nhìn chân của Thẩm Vu, thấy mọi thứ bình thường, cuối cùng nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng trở về chỗ rồi đặt mông ngồi xuống, uống một hơi cạn sạch tách trà ấm: “Cám ơn trời đất, không sao thì tốt rồi.”


Trong lòng của Thẩm Vu càng thêm bất an.
Đừng nói là vì chuyện đó…
Chử Linh Thư thấy Thẩm Vu khó hiểu, nàng chủ động giải thích: “Ta cũng nghe người ta nói, phủ tướng quân bị cháy?”
Thẩm Vu: “…”
Lại là chuyện đó.
“Nghe nói chỗ của ngươi bị san thành bình địa?”
Thẩm Vu:


“Sáng sớm ta đã nghe nói, bị dọa sợ nên nhanh chóng xuất cung đến tìm ngươi. Ta đã tới phủ tướng quân một chuyến, được thông báo là hai người đã trở về Vương phủ, ta vội ghé qua đây, thấy ngươi không sao thì ta yên tâm rồi. À đúng rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”


Nét mặt của Thẩm Vu kỳ lạ: “Một lời khó nói hết.”
Lúc này nàng càng muốn biết rốt cuộc là ai truyền tin đồn đến mức này. San thành bình địa? Sao không nói nàng nổ tung cả kinh thành luôn đi.
Chử Linh Thư lại uống một tách trà, để nguôi ngoai cảm xúc.


Thẩm Vu ngồi xuống bên cạnh nàng, tỉ mỉ quan sát nét mặt của Chử Linh Thư, nàng nói: “Ngươi có chuyện muốn nói với ta hả?”
Hai người đã chơi với nhau hơn mười năm, họ rất hiểu nhau. Chử Linh Thư không phải người có tính tính lề mề, nhưng giờ phút này nàng lại có vẻ do dự, hoàn toàn không giống nàng.


Tay Chử Linh Thư ôm mặt, sầu não thở dài.
“Vốn dĩ ta cũng muốn tới tìm ngươi trò chuyện, nhưng nhất thời không tìm được cơ hội. Hôm nay tới rồi, có vài chuyện ta muốn hỏi ý kiến của ngươi.”
“Ngươi nói đi.”


“Ngươi có còn nhớ rõ lần trước ngươi tiến cung ở bên cạnh ta, ta từng thảo luận một vấn đề với ngươi không?”
Chính là chuyện nữ tử lấy chồng liệu có phải là vấn đề quan trọng duy nhất trong đời người hay không.


Chử Linh Thư bối rối hỏi: “A Vu, bình thường ta đang nghĩ, cả đời của nữ tử, điều quan trọng nhất là gả cho người chồng tốt, sinh ra đứa con có tiền đồ, có thể làm rạng rỡ tổ tông?”
Chử Linh Thư thấy dáng vẻ hạnh phúc lúc này của bạn thân, biết được đáp án này là phủ định.


Chuyện quan trọng nhất của đời người là bản thân sống vui vẻ, không hề hối tiếc, mỗi người nên có mục tiêu theo đuổi của riêng mình mới phải.


Ban đầu nàng phản đối Thẩm Vu và Lăng Vương ở bên nhau, sau đó quan sát hai vợ chồng họ chung sống, phát hiện quả thật giống như lúc Thẩm Vu khuyên nàng, Lăng Vương đối với Thẩm Vu rất tốt.


Chử Linh Thư là cô nhi, là con gái xuất thân tướng môn, sau khi nhận được hoàng ân, được phong làm quận chúa, mấy năm nay nàng ăn nhờ ở đậu trong cung, hưởng thụ sự ưu ái do hoàng quyền mang đến. Nàng đều biết ‘kết cục’ của mình sẽ sao, cũng chạy không khỏi số mệnh liên hôn với nước khác.


Không sao cả, đây là chuyện nàng ta nên làm, nàng đã có giác ngộ từ lâu.
Nhưng sau này, khoảng thời gian trước sứ thần ngoại bang tới thăm, Lục Bồi Thừa đột tử, sau khi tân đế kế vị, bày tỏ thái độ sẽ không dùng công chúa Đại Lâm làm giao dịch đổi lấy hoà bình tạm thời.


Hiện nay Đại Lâm triều hưng thịnh, tứ phương triều bái, cho dù tiểu quốc xung quanh có lòng ngấp nghé, cũng chẳng có gan làm gì, Chử Linh Thư vừa vui mừng, lại vừa cảm thấy bối rối.


Đã chuẩn bị tâm lý cả mười năm để cống hiến tuổi thanh xuân cho đất nước này, nhưng nay lại nói cho nàng biết là không cần phải làm như thế, Chử Linh Thư nhất thời không biết mình nên dùng tâm thái thế nào để đối mặt với chuyện của tương lai.


Theo lý mà nói, bây giờ nàng cũng đã mười tám, cũng nên lấy chồng rồi, nhưng…
Lấy chồng à, gả cho một lang quân như ý? Nàng chưa hề nghĩ đến, cũng chưa từng cảm thấy bản thân có thể sở hữu quyền lựa chọn.


Không lấy chồng ư? Nàng không muốn sống tiếp trong cung nữa, không ở trong cung thì có thể đi đâu đây? Nơi nào là chốn dung thân cho nàng?
Được ngày nào hay ngày nấy suốt mười năm, Chử Linh Thư đã không biết làm cách nào để tranh giành thứ mà mình muốn.


Sinh tồn trong hậu cung không dễ, nàng đã sớm quen với chuyện lướt qua thứ mình thích, quen ngụy trang mình chỉ vì được người khác khen ngợi và tán thưởng, ép buộc mình làm chuyện mình không thích, nàng không biết sống vì chính mình như thế nào.


Thẩm Vu có vẻ đau lòng, nàng nhoài người tới trước, ôm lấy cô bạn thân.
“Linh Thư, có phải ngươi có người mình thích rồi không?” Nàng hỏi.
Cơ thể của Chử Linh Thư bỗng dưng cứng đờ, một lát sau, nàng thấp giọng ‘ừm’ một tiếng, nghe có vẻ khá ngại ngùng.


Thẩm Vu mỉm cười, thả vòng tay ra, nhìn ngũ quan xinh đẹp của Chử Linh Thư, đưa tay nhấn vào nốt ruồi son xinh xắn quyến rũ tại ấn đường của Chử Linh Thư: “Thích ai thì gả cho người đó là được, Linh Thư của ta xinh đẹp như vậy, ta không tin hắn ta không bằng lòng.”


Chử Linh Thư mím môi, hơi đỏ mặt: “A… A Vu, ta tới tìm ngươi quả thật là vì chuyện nam nữ, ta không hiểu nên mới đến hỏi.”
Thẩm Vu tỏ ra tự tin: “Ngươi nói đi.”
Mặc kệ thế nào, nàng cũng là người đã thành hôn, xử lý chút chuyện nhỏ này còn không phải dễ như trở bàn tay sao?


Đừng thấy Chử Linh Thư hay xem thoại bản, hay nghe mấy chuyện yêu đương, tri thức lý luận phong phú, nhưng bản thân nàng lại chẳng có trải nghiệm, lần đầu giãi bày chuyện của chính mình nên còn có chút thẹn thùng.


“Ta từng thích một người, ngươi cũng biết người này.” Chử Linh Thư liếc nhanh Thẩm Vu, xấu hổ lên tiếng: “Chính là Tạ Khanh Vân, ta từng thích hắn ta.”
Thẩm Vu đơ ra tại chỗ, vẻ mặt nghiêm nghị: “Tạ… Tạ Khanh Vân… nhị ca?”
“Ừm, chính là hắn ta…”


Thẩm Vu ngơ ngác một lúc, đột ngột quay lưng lại, nhắm mắt lại.
Khoan đã, vuốt vuốt.
Nàng trầm tư một hồi, bỗng dưng lại mở mắt ra, quay người, không thể tin nổi mà nhìn bạn thân của mình.
“Nếu ta không nhớ nhầm, ngươi từng cản ta và Lục Vô Chiêu ở bên nhau, còn định tác hợp cho ta và nhị ca cơ mà?”


Nét mặt của Chử Linh Thư nhăn nhó, gật đầu.
“Lúc đó ngươi đã thích nhị ca rồi hả?”
Chử Linh Thư lại ngại ngùng gật đầu.
“Ngươi đã thích nhị ca, còn tác hợp cho ta và huynh ấy?”


Chử Linh Thư lại tiếp tục gật đầu: “Ta thích hắn, nhưng ta cũng biết hắn vẫn luôn thích ngươi. Nếu ngươi thích hắn, ta… ta có thể từ bỏ.”
Nói đến cuối cùng, giọng của nàng nhỏ dần.


Hai tay dâng đồ vật hoặc người mình thích cho người khác, hoặc từ bỏ vật mình yêu quý, đối với Chử Linh Thư mà nói, đều không phải chuyện khó khăn đến thế.


Thứ mà nàng thích, trước giờ đều không nói, cho nên ngay cả tư cách đánh mất nàng cũng chẳng có, chưa từng sở hữu thì nói gì đến đánh mất, chẳng qua chỉ là bỏ lỡ mà thôi.


Lồng ngực của Thẩm Vu nhấp nhô kịch liệt, nàng đang giận đối phương, càng giận chính mình. Nàng thật sự không phải bạn tốt, nàng luôn không biết tâm tư của Chử Linh Thư.


“Ngươi đừng có gặp chuyện đều giấu ở trong lòng, ngươi có thể nói với ta. Ngươi không vui thì cứ việc nói ra, nghĩ cái gì thì cũng phải nói ra.”


“Haiz, ngươi đừng như vậy, đừng mắng ta, có người từng mắng ta rồi…” Chử Linh Thư nghĩ tới ai kia, lại nhớ tới lần cãi nhau trước đó, nét mặt hơi đỏ lên.
Sau một lúc thì Thẩm Vu hiểu ra, lại phát hiện có chỗ không bình thường: “Từng thích, vậy còn bây giờ thì sao?”


“Ta… Ta cũng không biết.” Chử Linh Thư tỏ ra do dự.
Thẩm Vu nheo mắt và suy nghĩ: “Là đại ca?”
Chử Linh Thư không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu, chỉ là đỏ mặt rồi quay người ra bên ngoài.
“Lúc trước ngươi từng thích nhị ca, bây giờ thích đại ca, đúng không?”


Chử Linh Thư chần chừ một lúc rồi mới lên tiếng: “Ta không thích Tạ Tu Hoà.”
“Vậy bây giờ ngươi còn thích nhị ca không?”
Câu trả lời vô cùng chắc chắn: “Không thích.”
Thẩm Vu ‘ồ’ lên một tiếng, lại hỏi thẳng: “Vậy đại ca, hắn thích ngươi hả?”


Vẻ mặt của Chử Linh Thư càng đỏ ửng, nàng chà khăn tay, chậm rãi lên tiếng: “Hắn bày tỏ với ta, nhưng ta đã từ chối rồi.”
Thẩm Vu: “…”


“Hắn nói đã thích ta từ lâu rồi, từ nhiều năm trước đã thích ta rồi.” Chử Linh Thư buồn bực nói: “Chuyện này là gạt ta, ta mới không tin ấy. Hắn đào hoa như thế, sao có thể thích ta từ lâu được? Không thể nào. Hơn nữa, hắn không một lòng, ta không muốn đồng ý.”


“Nói cái gì mà thích ta từ lâu rồi, thích ta từ lâu thì đã làm gì rồi mới phải chứ? Tại sao bây giờ mới nói ra? Hắn thật kỳ lạ.”
“Nhưng ta đắn đo cũng muốn đồng ý, vì những lời hắn nói khiến ta cảm động.”


“Hắn nói có thể thành thân giả với ta, giúp ta trốn khỏi hoàng cung. Sau khi thành hôn, hắn sẽ cho ta tự do mà ta mong muốn, ta muốn làm gì cũng được, coi như bằng hữu chung một mái nhà cũng được. Hắn sẽ không can thiệp vào cuộc sống của ta. Nếu có một ngày ta muốn rời khỏi, hắn sẽ viết thư hoà ly thả cho ta đi.”


Hai chữ ‘tự do’ đúng lúc lại là thứ mà bây giờ Chử Linh Thư khao khát nhất.
Thẩm Vu: “…”


“Hắn còn nói nếu ta không muốn rời đi thì cứ việc ở lại là được. Tạ phủ thiếu nhân khí, bình thường hắn ở trong Cấm quân cũng bận rộn, trong phủ thiếu nữ chủ nhân trông coi.” Chử Linh Thư cau mày và nhỏ giọng lầm bầm: “Ta cũng đâu phải thần thú, còn phải trông nhà.”
Thẩm Vu: “..”


Thẩm Vu im lặng một lúc lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu.
Những năm đó, đại ca thích Chử Linh Thư, nàng lại thích nhị ca.
Đây là tam giác tình yêu mà…
Chuyện này khó giải quyết rồi đây.
Đừng nói đến vấn đề tam giác tình yêu, chỉ nói đến chính Tạ Tu Hoà.


Nam nhân như lão hồ ly này, từ nhở tới lớn đều lắm mưu ma chước quỷ, tinh quái vô cùng, Thẩm Vu một chữ cũng không dám tin lời hắn nói, thật sự là sợ bị hớ.
“Xin lỗi, ta không biết cách xử lý vấn đề nan giải này.”


Thẩm Vu lặp đi lặp lại lời xin lỗi, khách sáo tiễn bạn thân về, đóng cửa lại, bắt đầu phát sầu.


Nàng không biết tại sao Chử Linh Thư lại cảm thấy Tạ Tu Hoà đào hoa, xét về tác phong làm việc, Thẩm Vu cảm thấy đại ca vẫn khá là chính phái, chưa từng nghe hắn thay đổi thất thường hay bội tình bạc nghĩa với cô nương nhà nào.
Nhưng nàng cũng thật sự không biết trong lời đại ca nói có mấy câu là thật.


Còn nữa, là nàng thật sự không hiểu tam giác tình yêu này.
Cũng may bây giờ không phải quan hệ như thế, nhị ca chắc đã từ bỏ, chỉ còn lại gút mắc giữa Linh Thư và đại ca.


Thẩm Vu suy nghĩ cả nửa ngày, cũng không nghĩ rõ. Nếu giữa nam nữ là chàng tình ta nguyện, chỉ thiếu một lớp giấy mỏng, thì Thẩm Vu còn có thể ứng phó được, chỉ cần xông thẳng lên trước là được.
Nhưng tình trạng của hai người này rõ ràng rất khác biệt.


Lục Vô Chiêu hoàn thành công vụ về nhà, thấy phu nhân của mình núp ở trên giường, ôm đầu gối cuộn tròn, buồn thiu, mặt nhăn như cái bánh bao.
Trong lòng hắn cũng có việc, lại chột dạ, nghĩ là đã có tin phong thanh nào đó truyền đến tai của Thẩm Vu.


Hắn đi tới trước giường, ôm người vào lòng, bình tĩnh nói: “Nàng sao thế?”
Thẩm Vu thở dài: “Phu quân, ta gặp phải chuyện khó, phải làm sao đây? Hình như đều là lỗi của ta…”


Nếu nàng sớm biết rõ chuyện giữa hai người ca ca và bạn tốt của mình, nàng đã có thể giúp kịp thời, cũng không biết bản thân Chử Linh Thư khó chịu và sầu muộn lâu như vậy, mới chủ động đến xin nàng giúp đỡ.


Trái tim của Lục Vô Chiêu chùng xuống, hắn không chịu nổi khi thấy Thẩm Vu không vui, vội chủ động thẳng thắn: “Ta thật sự không biết tại sao mọi người lại biết chuyện ở thiện phòng, không trách nàng, đều tại ta, nếu không phải vì ta, cũng sẽ không xảy ra những chuyện thế này.”


Nét mặt của Thẩm Vu nghiêm nghị, biểu cảm cứng đờ: “Chàng nói gì vậy? Còn có ai biết nữa hả?”
Lục Vô Chiêu: “…”
Là hắn không đánh mà khai rồi sao?
Thẩm Vu dùng sức chọc hắn: “Hôm nay chàng đi đâu thế? Ai hỏi chàng nữa vậy?”
“Ta…”


“Chàng nói đi!” Nàng giơ tay bóp cổ hắn.
“Được được được, ta nói ta nói, chính là… hôm nay tới Chiêu Minh ty, mọi người đều hỏi.”
“Còn gì nữa?”
“Hôm nay mấy vị đại nhân của Tam ty tới nghị sự với ta, họ nghe cấp dưới bàn tán thì cũng hỏi thăm…”


Hỏi xem phủ tướng quân có phải bị cháy rồi không?
Hỏi thăm Thẩm tướng quân có ổn không?
Còn nói có người nghe được Thẩm Tông Chí bị thương trong đám cháy nên đi thăm hỏi. Kết quả đi tới đó thì phát hiện người còn rất khỏe, còn có thể cầm chổi đuổi khách tới thăm ra bên ngoài.


“Hôm nay bệ hạ truyền chỉ tới phủ tướng quân, hỏi nhạc phụ liệu có cần giúp sửa chữa phủ đệ hay không, nếu thiếu người thì có thể điều từ trong cung.”
“Bệ hạ cũng biết rồi à?”
“Ừm.”
Thẩm Vu trợn mắt, người ngã về phía sau.
“A Vu! A Vu!”
Lục Vô Chiêu ôm người vào lòng.


Chẳng trách Chử Linh Thư lại biết chuyện, chẳng trách nàng ấy tìm đến tận nhà, lúc nãy quên hỏi nàng là nghe tin đồn từ đâu, bây giờ xem ra là từ hậu cung đến các quần thần đều biết cả rồi.


“Lục Vô Chiêu, cả đời này ta cũng sẽ không vì chàng mà xuống bếp nữa, sẽ không có lần sau đâu.” Thẩm Vu nắm lấy cổ áo của hắn, giọng nói yếu ớt.
Lục Vô Chiêu tất nhiên là cái gì đều đáp ứng: “Được, không xuống bếp.”
Thẩm Vu dịu xuống, cuối cùng thở hổn hển.


Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã nhìn thoáng ra. Không phải chỉ là mất mặt thôi sao, mất cũng đã mất rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chẳng qua mấy tháng gần đây nàng không nên ra khỏi cửa mà thôi.


Lục Vô Chiêu cẩn thận ở cạnh, hầu hạ phu nhân dùng bữa tối, ôm nàng đi tắm. Đêm khuya, hai người nằm trên giường, Thẩm Vu vẫn còn buồn thiu.
Lục Vô Chiêu quan tâm hỏi han: “Nương tử vẫn còn phiền muộn hả?”


Thẩm Vu đã quên chuyện ngượng ngùng kia rồi, nàng thành thật kể chuyện của Chử Linh Thư và Tạ Tu Hoà ra, thẳng thắn bày tỏ nỗi phiền muộn của mình.


“Sự vướng mắc giữa ba người, ta thật sự không hiểu.” Thẩm Vu thở dài: “Ta chỉ ái mộ một mình chàng, trước giờ chưa từng động tâm với nam tử nào khác, chuyện này thật là làm khó ta mà.”


Lục Vô Chiêu nghe tới đây, khóe môi không kiềm được mà nhếch lên, kiên quyết ôm lấy nàng, thấp giọng nói: “Chuyện này đâu có khó. Bây giờ Tạ Khanh Vân đã có cuộc sống của mình, quan hệ giữa ba người đã không còn tồn tại, chỉ còn lại chuyện của Tạ thống lĩnh và quận chúa thôi.”


“Nhị ca có cuộc sống của mình? Phu quân có liên lạc với huynh ấy sao?”
Năm ngoái, Tạ Khanh Vân đưa giấy xin nghỉ phép, rời khỏi kinh thành, bây giờ một mình du sơn ngoạn thuỷ, sống rất vui vẻ.
“Ừm, không cần lo cho hắn, chỉ cần hỏi rõ tâm ý của Tạ thống lĩnh thôi.” Lục Vô Chiêu nói.


“Chiêu Chiêu, vậy theo chàng thấy, đại ca làm vậy là có ý gì?”
“Huynh ấy đang gài bẫy.”
Mặc kệ thế nào, đều là muốn tóm lấy người, hay nói cách khác là gạt người đến bên mình.


“Quận chúa đã đến tuổi bàn chuyện cưới gả, rất nhiều thế gia đều đang nhắm tới nàng ấy, bệ hạ cũng đang cân nhắc.” Lục Vô Chiêu nói với ý vị sâu xa: “Có người sốt ruột rồi.”


Thẩm Vu nửa hiểu nửa không, nghĩ hồi lâu cũng chẳng rõ. Nàng ngước mắt, nhìn dáng vẻ chắc chắn của Lục Vô Chiêu, trong lòng cũng hiểu Lăng Vương điện hạ bụng dạ đen tối có thể biết Tạ Tu Hoà đang nghĩ gì.
“Không biết nam tử các chàng mỗi ngày đang nghĩ gì nữa.”


Lục Vô Chiêu cười: “A Vu, lúc trước ta không hiểu, nhưng nay ta đã hiểu cách làm của Tạ thống lĩnh rồi.”
Nếu có người cũng nhung nhớ A Vu của hắn, mặc kệ nàng có đồng ý hay không, hắn cũng sẽ không từ thủ đoạn mà trói người đến bên mình rồi hẵng nói.


Sẽ không còn cách làm hèn nhát giống kiếp trước nữa.
Thẩm Vu lầm bầm một câu ‘thấy ghét’, trở người quay lưng đi.


Nàng có vẻ buồn ngủ, lúc ý thức mơ màng, lại không nhịn được mà cảm thán: “Haiz, ba người à, thật phức tạp, người này yêu người kia, người kia lại không yêu lại mà yêu người khác, đúng là phức tạp.”
Chỉ đáng tiếc nàng không có trải nghiệm như vậy, nàng chỉ yêu mình Lục Vô Chiêu.


Người phía sau im lặng một lúc, một lát sau lại đè lên.
Thẩm Vu giống như bị bỏng, bỗng dưng mở mắt ra, kinh hoàng nói: “Chiêu Chiêu, đừng… ưm…”
Hắn không chào hỏi, đột nhiên gõ cửa.
“Thẩm cô nương, nghe nói nàng yêu hắn ta?” Nam nhân khản giọng, giọng điệu chợt trở nên nguy hiểm.


“Chiêu… ưm… chàng đang nói gì vậy?”
Yêu hắn ta? Yêu ai?
Thẩm Vu lơ ngơ, nét mặt mơ màng, nàng bị một sức mạnh đẩy hướng lên trước, tay phải chống vào tường, để tránh mình bị va trúng.


Nam nhân thấp giọng thì thào bên tai: “Thẩm cô nương, bổn vương không tốt với nàng ư? Tại sao tối qua, trong mơ còn gọi tên người kia?”
“Cái gì… người khác?” Cơ thể của Thẩm Vu không tự chủ mà lắc lư, nàng co quắp ngón chân khóc ra tiếng: “Phu quân, chàng đang nói gì thế?”


Người phía sau không hề giảm sự tấn công.
Hắn ép hỏi: “Chiêu Chiêu? Là ai?”
“Chiêu Chiêu không phải…!”
Hai chữ ‘là chàng’ cũng chưa có cơ hội lên tiếng.


Thẩm Vu bị bàn tay to kéo xuống vực sâu, phía dưới là đầm nước tràn đầy vui vẻ và sung sướng, nàng bị bám lấy, chìm trong đó, khó tự giải thoát.
“Thẩm cô nương, nàng yêu hắn ta, nhưng bây giờ hắn ta đang ở đâu?”


“Nàng ở trong lòng của bổn vương, hắn ta đang ở đâu? Nếu hắn ta thương nàng, thì nên cướp nàng về, chứ không phải sợ hãi rụt rè trốn trong góc, không dám lộ diện.”
“Từ nay về sau, nàng sẽ thuộc về bổn vương, chỉ thuộc về bổn vương.”


“Nếu nàng chê bổn vương là kẻ tàn tật, bổn vương cũng có thể giống như hắn, vì nàng mà đứng dậy, nàng chỉ có thể là của ta.”
Vốn chỉ vì phân tích mối quan hệ tay ba vốn không phức tạp cho nàng nghe, nhưng lúc này Lục Vô Chiêu lại nhập vai.


Hắn là Chiêu Chiêu của nàng, cũng là kẻ nhát gan kia chỉ biết nhân nhượng.
Nhưng lúc này, hắn là Lăng Vương đoạt được người mình thương về phủ.
Tiết mục cưỡng đoạt, hai nhân vật chính đều thích thú.
“Phu quân, phu quân…”
Tiếng vang vọng ngày càng gấp rút hồi lâu.


“Gọi ta là điện hạ.” Hắn khàn giọng.
“Điện hạ, hu hu…”
“Gọi ta tiểu hoàng thúc.”
“Tiểu hoàng thúc…”
Trong lúc không ngừng thay đổi xưng hô, hai người cùng tiến đến đỉnh cao của sự vui vẻ.


“A Vu, như vậy thì nàng hiểu rồi chứ?” Lục Vô Chiêu ôm nữ nhân đã kiệt sức, thấp giọng cười nói: “Nếu không hiểu, ta còn có thể dạy lại lần nữa.”
Thẩm Vu mệt mỏi mở mắt, khiển trách nhìn hắn: “Phu quân, chàng làm vậy là ỷ công làm việc tư.”






Truyện liên quan