Chương 42: Thân phận

Tôi được đưa đến vườn Thắng Cảnh để chờ Huỳnh Cát và Nguyên phi trò chuyện. Hoa nơi hoàng cung lộng lẫy là thế, còn trong lòng tôi khác nào lá úa mùa đông.


Cung nữ thái giám mấy lần đi ngang tôi, có người khoan thai, cũng có người vội vã. Nhưng chẳng một ai chú ý đến tôi, mạnh ai làm việc của người đó. Người nơi hoàng cung, chẳng những đáng sợ, còn rất vô tình.


Ngồi chưa được lâu thì cũng có thứ khiến tôi chú ý. Đó là một bụi cây lạ tôi không biết tên đột ngột rung chuyển. Tôi tò mò đứng lên, tiến dần lại nơi lạ lùng ấy để xem thử, nào ngờ vừa đến gần thì có một người đột ngột đứng dậy từ trong bụi cỏ, la lên: “Cuối cùng cũng tìm được rồi!”


Tôi nghe giọng nói có phần quen thuộc nên cố dụi mắt sợ mình nhận nhầm người. Nào ngờ đích thị là anh ta – người tôi gặp trên sông Tô Lịch ngày hôm qua!
“Anh kia!” Tôi kêu lên khiến anh ta cũng giật mình quay về phía tôi. Sau khi nhận ra tôi, anh ta liền vui vẻ chạy đến, tuông một tràng dài.


“Là cô thật à? Hôm qua tôi sợ lão sư kia còn lẩn quẩn nơi đó nên không dám quay lại tìm cô. Khi quay về thì mới phát hiện tôi chưa hỏi tên cô nên cũng vô phương tìm kiếm. Không ngờ lại gặp cô ở đây. Cô là ai? Tên gì?”


Tôi đợi anh ta hỏi xong mới từ tốn trả lời: “Tôi tên Trần Chân. Nguyên phi là chị ruột của chồng tôi, hôm nay tôi vào cung để gặp người.”
Nghe tôi giới thiệu xong anh ta lập tức trề môi: “Tưởng là ai, hóa ra cô là em dâu của bà ấy.”
Từ trong lời nói, tôi đoán anh ta chẳng có thiện cảm với Nguyên phi.




“Còn anh tên gì? Anh là bạn thái tử thật à?”
“Ơ hay, tôi tưởng hôm qua cô đã tin lời tôi, hóa ra cô chỉ lừa tôi thôi.”
“Nếu anh thật sự là bạn thái tử sao lại còn lấy bốn bạc của tôi?”
“Vậy cô là em dâu của Nguyên phi, cớ gì lại keo kiệt bốn bạc với tôi?”


“Không cãi với anh nữa, anh tên gì?”
“Tôi tên Nguyễn Sùng.”
Tôi nhìn đến cây lạ anh ta cầm trên tay liền tò mò hỏi: “Anh cầm cây gì đó?”


Anh ta chìa loài cây màu tím tím ra trước mặt tôi, vui vẻ giải thích: “Đây là hạ túc có tác dụng giải độc trị thương, thường chỉ ra hoa vào tháng bảy tháng tám, không hiểu sao bây giờ lại có một cây nở hoa. Chắc là ý trời đây mà.”


“Ý trời gì? Anh biết y thuật sao?” Tôi thấy bên trong anh ấy ẩn chứa không biết bao nhiêu bí mật. Mỗi lần gặp anh ta là thêm một lần thú vị vô cùng.
“Thiên tử tương lai bị thương, loài cây hiếm này lại ra hoa trái mùa để chữa trị. Theo cô có phải ý trời không?”


Tôi nghe anh ta nói lập tức suy nghĩ, thiên tử tương lai… “Ý anh thái tử bị thương?” Tôi hoảng hốt hỏi.
“Suỵt! Cô nhỏ tiếng thôi không khéo lại bay đầu. Chuyện liên quan đến thái tử tuyệt đối không được truyền ra khỏi hoàng cung, hiểu chưa?”


Tôi gật gù ra vẻ hiểu biết. Sau đó chợt nghĩ đến anh ta cũng biết y thuật biết đâu sẽ nghe qua Nguyễn Phi Tiên nên hỏi tiếp: “Hôm qua anh vẫn chưa trả lời tôi, anh biết Nguyễn Phi Tiên không?”
Anh ta nghe tôi hỏi liền bật cười: “Cô nghe ai nói đến tên Nguyễn Phi Tiên?”


“Một thầy lang ở Châu Lạng. Tôi có một người bạn trúng độc, ông ta nói chỉ có Nguyễn Phi Tiên mới cứu được. Tôi nhờ người tìm y suốt mấy tháng nay vẫn không có tin tức gì.”


Nguyễn Sùng nghe tôi giải thích không khỏi bật cười. Anh ta cười đến mức ôm lấy bụng, nước mắt sống chảy ra: “Không ngờ có người lại ngây ngốc tin trên đời này có Nguyễn Phi Tiên. Nói cho cô biết, không có ai tên Nguyễn Phi Tiên hết, chỉ có Nguyễn Sùng tôi thôi!”


Tôi nghe anh ta nói mà không hiểu gì hết nên cứ ngơ mặt ra. Anh ta ngưng cười, từ từ giải thích: “Hơn mười năm trước tôi cứu được một người sắp ch.ết, gia đình y cứ gọi tôi là tiên. Tôi liền nói vui rằng tôi là Nguyễn Phi Tiên. Không ngờ bấy lâu nay lại thành ra giai thoại hay ho như vậy.”


Nguyễn Sùng nói đến đây, mấu chốt vấn đề chính là Nguyễn Phi Tiên tôi cần tìm, đang đứng trước mặt tôi. Sau giây phút đầy ngạc nhiên, tôi bỗng trở nên cuống quýt: “Là anh, chính xác là người tôi cần tìm rồi!”


Anh ta thấy tôi có hơi hưng phấn liền lập tức đứng xa tôi vài bước: “Cô tìm tôi làm gì? Chúng ta trước nay có quen biết gì nhau?”


Nước mắt tôi như sắp trào ra, tôi cố gắng giữ bình tĩnh hỏi anh ta: “Dạo gần đây, anh có chữa trị cho một thanh niên trúng độc cần hay không? Trên mặt anh ta còn có rất nhiều vết sẹo, đặc biệt là một vết sẹo dài từ trán đến cằm. Có hay không?”


Anh ta nhìn tôi đầy cảnh giác: “Đó là người bạn mà cô nói tới à?”
Lúc đó tôi thật sự rất xúc động: “Anh trả lời tôi đi, có hay không?”


Trái với thái độ sốt ruột của tôi, Nguyễn Sùng phì cười: “Tại sao tôi phải trả lời cô chứ. Chúng ta nào có thân thiết, với lại cô còn không tin tôi là bạn của thái tử nữa kia mà.”
“Tôi tin, bây giờ anh nói gì tôi cũng tin. Xin anh hãy cho tôi biết anh có chữa trị cho một người như vậy không?”


“Có!”
Một chữ “Có” đơn giản mà như tiếng sấm vang lên bên tai tôi. Tôi thấy chân mình như sắp không đứng vững nữa, nhưng vẫn cố gắng hỏi tiếp: “Vậy, anh ấy có qua khỏi hay không?”
“Đã qua khỏi rồi.”


Tôi vui đến mức nước mắt trào ra. Vậy là Nam của tôi vẫn còn sống. Tôi biết mệnh anh ta rất lớn mà. Nghe được tin anh ấy không còn nguy hiểm, tảng đá lo âu nặng ngàn cân trong lòng tôi như được gỡ bỏ. Tôi ngội phịch xuống ghế, đưa tay lên ôm mặt khóc một trận đã đời.


Nguyễn Sùng đứng bên cạnh tôi đầy bối rối: “Nè, cô sao vậy? Bạn cô đã không phải ch.ết, cớ gì cô lại khóc um sùm như vậy. Ở đây là hoàng cung đó, cô cẩn trọng chút đi.”


Tôi giật mình nhận ra mình đã biểu lộ cảm xúc hơi thái quá nên cố gắng ngừng khóc. Tôi đưa tay lên dụi mắt, định hỏi tiếp thông tin về Nam nhưng có tiếng nói vang lên sau lưng tôi: “Nguyễn đại phu, mời ngài về lại Đông Cung.”


Một giọng nữ vừa nhu mì lại vừa như ra lệnh. Tôi có cảm giác đã nghe qua đâu đó nên giật mình quay lại phía phát ra âm thanh.


Dẫu hôm nay là một xiêm y phụ nữ lộng lẫy, gương mặt điểm tô son đỏ cùng trâm cài tóc quý giá nhưng tôi vẫn nhận ra chính là cô gái họ Dương giả nam tôi gặp ở Châu Lạng lúc trước. Đi bên cạnh cô ấy vẫn là người đàn ông nhìn vô cùng lạnh lùng, lần này thiếu đi người cầm quạt đầy nho nhã. Hai người tiến lại phía Nguyễn Sùng và tôi, trong một giây phút ngắn ngủi tôi thấy cô Dương đó nhìn tôi với một ánh mắt nguy hiểm. Tôi nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, thấy cô ta mỉm cười dung nhan rạng rỡ như hoa: “Là em sao? Em có nhận ra chị không?”


Tôi vốn dĩ nhận ra nhưng vẫn giả vờ: “Người đàn ông này tôi có gặp qua rồi, nhưng còn chị…”
Cô ta đưa khăn tay lên che miệng cười một cách điệu đàng: “Chị là là người đã va vào em lúc ở Châu Lạng đây. Khi đó chị có lí do nên giả nam, khó trách em nhận không ra.”


Tôi cũng mỉm cười đáp lễ nhưng trong lòng chẳng lấy làm gì vui. Cô Dương đó tiếp tục giới thiệu: “Chị tên là Dương Tú Loan, còn đây là Lý Đạo Thành. Em tên gì?”
“Tôi tên Trần Chân, lần trước gặp mặt không biết thân phận hai vị cao quý nên có phần thô lỗ, mong hai vị bỏ qua.”


Dương Tú Loan ngoài mặt vẫn niềm nở với tôi: “Là chị sai trước khi va vào em khiến em bị thương mà. Em không trách cứ gì còn tự nhận mình thô lỗ… à em là tiểu thư nhà ai, sao trước giờ chị chưa gặp qua em trong cung?”


“Thân phận tôi hèn mọn, chẳng qua có số gả vào nhà chồng có chị làm phi nên hôm nay vào cung thỉnh an nương nương thôi ạ!”
“Coi kìa, đã gặp nhau ba lần rồi thì cứ coi như đây là duyên đi. Em đừng nên khách sáo nữa, cứ gọi chị một tiếng chị, có được không.”


Dương Tú Loan và tôi vốn dĩ không thân, chẳng hiểu sao lại đối với tôi vô cùng niềm nở. Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, hai lần trước chị ấy cũng có thái độ hòa nhã như thế này. Vậy tại sao khi nãy tôi lại có cảm giác chị ấy nhìn tôi đầy ác ý. Hay tôi chỉ đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử chăng?


“Chị đã dạy, em nào dám cãi lỡi.”
Tú Loan nghe vậy càng hào sảng hơn. Chị ấy mỉm cười với tôi rồi quay qua Nguyễn Sùng: “Đại phu và em Chân có quen nhau sao? Hai người đang nói chuyện gì vậy?”


Nguyễn Sùng nhanh nhảu trước khi tôi kịp lên tiếng: “Tôi đào được một cái cây, đúng lúc cô ấy đang ngồi đây nên chúng tôi bàn về thảo dược. Đang nói đến độc dược thì cô xuất hiện.”


Tú Loan có vẻ quan tâm nên hỏi tới: “Vậy theo đại phu trên đời này loại độc nào đáng sợ nhất?”


Nguyễn Sùng vuốt cằm suy nghĩ mặc dù trên cằm anh ta chẳng có sợi râu nào, sau đó anh ta đứng lên, cúi người xuống gần mặt Tú Loan trả lời, đủ để tôi và Đạo Thành cùng nghe thấy: “Trên đời này, độc nhất chính là lòng dạ đàn bà. Đàn bà càng đẹp chính là càng ác độc!”


Dương Tú Loan thoáng sững sốt, sau đó lập tức tươi cười: “Nguyễn đại phu cứ thích nói đùa. Thôi chúng ta mau quay về Đông cung đi, có người đang chờ đại phu.”


Ba người họ từ biệt tôi rồi rời khỏi. Tôi nhìn theo hướng bọn họ, bất giác Lý Đạo Thành quay lưng lại nhìn tôi. Ánh mắt đó tôi có cảm giác rất quen!


Viên thái giám ban sáng đưa chúng tôi ra lại xe ngựa. Tôi đi cạnh ông ta, tò mò hỏi: “Công công, khi nãy trong cung tôi có gặp qua hai người, một người tên Dương Tú Loan còn một người tên Lý Đạo Thành, ông có biết họ là ai không?”


Ông ấy trả lời tôi với gương mặt không hề có cảm xúc: “Dương tiểu thư là con gái Dương tể tướng. Còn người họ Lý cô nói là Chỉ huy sứ tướng quân, trực tiếp theo hầu thái tử.”


Ra là bọn họ đều có thân phận cao như vậy, thảo nào lúc gặp ở Châu Lạng dù mặc áo thô sơ cũng toát lên khí chất không hề tầm thường. Mặc dù Dương Tú Loan cư xử nhã nhặn, nhưng sao tôi vẫn có cảm giác không an toàn. Chưa kể ánh mắt Lý Đạo Thành làm tôi có cảm giác đã gặp qua đâu đó rồi nhưng không thể nhớ được.


Chuyện quan trọng nhất chính là tôi vẫn chưa hỏi được Nguyễn Sùng liệu y có biết Nam hiện giờ đang ở đâu không.
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, Cát ngồi đối diện nhưng không nhìn tôi. Bản thân tôi cũng mải mê suy nghĩ chuyện lúc nãy nên chẳng buồn đoái hoài đến anh ta.


Đi được một đoạn, Cát mới nói: “Anh của em sắp được làm quan rồi, em có định về Diễn Châu để ăn mừng chuyện này hay không?”


Chuyện anh tôi làm quan là do Cát đề cập với Nguyên phi, tôi bực mình nhìn anh: “Là anh cố tình làm vậy. Anh muốn cả gia đình tôi mang ơn anh, để tôi không rời khỏi anh, có đúng không?”
“Tự Khải có lòng, anh chỉ thuận tiện giúp chút sức. Sao em lại nói như thể anh là người dồn em vào đường cùng vậy?”


“Quá đáng!”
Huỳnh Cát tức giận đưa tay lên bóp má tôi: “Trần Chân, tôi cho cô biết, vận mệnh anh cô và cả nhà tôi đang nằm trong tay tôi. Nếu cô dám điều gì ngu xuẩn thì đừng trách tôi không nể tình. Cả cô sống hay ch.ết, tất cả đều phụ thuộc vào cô!”
Cát bóp má tôi rất đau.


Nỗi đau khiến tinh thần tôi bỗng dưng sáng suốt.
Sống hay ch.ết?
ch.ết!
Ánh mắt Lý Đạo Thành rất giống ánh mắt của kẻ muốn lấy mạng tôi khi tôi rơi xuống núi. Không phải là giống nữa, thực chất đó là cùng một người! Tôi có thù oán gì với anh ta mà anh ta lại muốn giết tôi?


Những lời anh ta nói với tôi đêm hôm đó, tôi vẫn còn ghi nhớ rất rõ.


“Trách là trách bản thân ngươi đã gặp không đúng người. Trước đây ngươi chưa từng gặp qua người ấy, sau này cũng không được phép tìm người ấy. Ta lần này xuống lại đây, cũng xem như không tìm thấy ngươi. Sống ch.ết của ngươi, do trời quyết định.”


Người ấy mà anh ta nhắc đến chính là Nam? Anh ta là thuộc hạ của thái tử, Nguyễn Sùng lại đang trị thương cho thái tử. Lẽ nào… Nam là đương kim thái tử Lý Nhật Tôn?






Truyện liên quan