Chương 57

Trần Hề vừa mới sấy khô nửa phần tóc, phần đuôi tóc vẫn còn nhiễu nước. Cô không hay sấy tóc như thế này, bởi vì cô nghĩ tóc ướt sẽ khiến cô dễ bị nhức đầu và cảm lạnh, cho nên cô hầu như đều sấy tóc khô đến 90%.


Nhưng hôm nay cô không thể ở lâu trong nhà vệ sinh được, giống như trước kia có một đề cô vẫn chưa giải xong đã bị giáo viên gọi đi, khi đó cô không nghe giáo viên nói gì cả, mấy cái đề kia như có sức hút thu hút lực chú ý của cô, ngay cả lời giáo viên nói cô cũng không nghe vào, khi đó chỉ ước sao có thể chạy như bay trở về phòng học.


Trần Hề đi ra khỏi nhà vệ sinh, thấy phòng của Phương Nhạc vẫn còn sáng đèn, anh không đóng cửa phòng, trong phòng ngủ yên tĩnh chẳng có một tiếng động nào.


Trần Hề vén mái tóc dài xõa trên vai ra phía sau, cô không đi đến trước cửa chính, cô bước đến bên cạnh cửa. Trần Hề thử thăm dò kêu một tiếng: "Phương Nhạc?"
Bên trong căn phòng truyền ra tiếng nói: "Hả?"
Trần Hề nói: "Em xong rồi, anh đi tắm được rồi đó."
"Được."


Sau chữ này, bầu không khí lại yên tĩnh lại một lát, Trần Hề vẫn đứng yên tại chỗ, chắc bởi vì không thấy được người trong phòng nên lòng cô mới có thể bình tĩnh như thế này, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Hết sữa tắm rồi."
Người trong phòng nói: "Ngày mai anh đi mua."


"Cùng nhau đi siêu thị đi, em cũng mua một ít đồ." Trần Hề nói: "Tiện thể nhìn xem thử có thể mua máy bơm oxy không."
Bên trong phòng, mông của Phương Nhạc giống như dính chặt vào ghế máy tính, anh nhìn chằm chằm cái bóng được phản chiếu trên đất kia, lại đáp lại một tiếng "Được."




Trần Hề còn chưa đi: "Anh vẫn còn muốn dùng sữa tắm hiệu này sao?"
Phương Nhạc: "Em muốn đổi hiệu khác sao?"
Trần Hề: "Anh dùng cái mà trước kia đã dùng đi." Cô nói ra một cái tên bằng tiếng anh.
Phương Nhạc biết, đây là một loại sản phẩm của Anh: "Thế ngày mai mua hiệu đó đi."
"Được."


Cái bóng kia khẽ động, giống như nổi lên một cơn gió nhẹ, nhẹ nhàng thổi qua một chút, Phương Nhạc nhìn chằm chằm bóng dáng kia, cô vẫn còn chưa đi.
"Anh đói không?" Trần Hề bỗng hỏi.


Phương Nhạc đè khóe miệng muốn cong lên xuống, cuối cùng mới đứng lên khỏi ghế máy tính, không nhanh không chậm đi đến cửa phòng, nhìn cô, hỏi: "Em đói à?"
"Có một chút." Trần Hề nói: "Mới vừa nãy ăn đồ nướng ít quá, lúc ở quán trà em có hơi đói."
Phương Nhạc nói: "Anh cũng thế."


Trần Hề nói: "Vậy em đi làm chút đồ ăn, anh muốn ăn cái gì?"
"Gọi thức ăn bên ngoài đi, cho tiện."
"Vẫn nên tự mình làm đi, ngày nóng thế này cảm giác đồ bán bên ngoài không được vệ sinh lắm."
"Em vừa tắm xong ---" Vốn dĩ Phương Nhạc đang muốn nói hay là để anh làm.


Trần Hề chen lời nói: "Một mình em cũng lười xuống bếp nhưng bây giờ chúng ta có tận hai người mà."


Hai người thì sao? Phương Nhạc muốn chờ cô nói tiếp, nhưng Trần Hề cứ kết thúc lời nói như thế, Phương Nhạc dừng một chút nói: "Được rồi, em tự xem mà làm, em muốn ăn gì thì làm cái đó, anh không đòi hỏi."
"Mì dưa chua nhé?"
"Được."


"Thế anh đi tắm trước đi, chờ lát nữa xuống lầu là ăn được rồi."


Nhưng Trần Hề nói lời này rất nhiều lần, cô đi xuống lầu vào bếp, cho nước vào nồi, lấy bột gạo và trứng gà ra, còn có dưa cải muối chua của bà nội Phương. Để nồi lên bếp lửa, nước bên trong vẫn còn chưa nấu sôi hoàn toàn, cô nghe thấy tiếng bước chân, vừa quay đầu lại thì quả nhiên là Phương Nhạc, từ lúc cô xuống lầu đến bây giờ chỉ mới được có năm phút.


Trần Hề ngạc nhiên: "Nhanh thế sao?"
Phương Nhạc tùy tiện lau tóc vài lần, lúc này vẫn còn đang nhỏ giọt, mặt anh không biểu cảm gì mà "Ừ" một tiếng, nhìn vào trong nồi hỏi: "Em nấu chưa?"
"Nước còn chưa sôi." Trần Hề nói: "Hay anh ăn chút trái cây trước đi?"


"Em ăn không?" Phương Nhạc nhìn mâm trái cây, hai ngày nay trong nhà không có mua trái cây, nên bây giờ chỉ còn thừa lại mấy trái táo.
Trần Hề nói: "Anh ăn đi, chia cho em một miếng là được rồi."


Phương Nhạc gọt vỏ táo, cắt được một nửa, hai người cùng nhau đứng xếp hàng nhìn cái bếp trước mặt, nhìn chằm chằm cái nồi, gặm trái táo nhiều nước ngọt. Sau lưng đột nhiên truyền ra tiếng động, Phương Nhạc tùy ý nghiêng đầu liếc nhìn, sau đó nhanh tay lẹ mắt ôm eo Trần Hề, kéo cô đứng sang một bên.


Cá trong chậu nhảy ra ngoài, bọt nước văng khắp nơi, cơ thể hai người dán sát vào nhau, bầu không khí nóng bỏng, tay Phương Nhạc vững chắc vòng qua eo Trần Hề, Trần Hề hơi ngửa cổ ra phía sau, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy yết hầu của Phương Nhạc, cô thấy yết hầu trên cổ bỗng nhiên giật giật, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói trầm thấp.


"Nước văng trúng em không?"
"... Chắc không có."
Cánh tay bên hông đã thả ra, Phương Nhạc như quân tử lùi ra phía sau một bước, miệng cắn trái táo, sau đó mang trái táo chưa ăn xong để lại trên thớt, lẫn với tiếng nhai là giọng nói không rõ ràng: "Mấy cái này cần để trong phòng vệ sinh."


Vừa nói vừa đi đến, ngồi xuống bắt cá lên, nâng cái chậu to đang đặt trên đất lên, đi ra khỏi phòng bếp.


Gạch sứ bị ướt, tiếng tim đập của Trần Hề dần ổn định, nhét nửa trái táo đang cầm trên tay bỏ vào miệng, đi đến phòng giặt đồ cầm cây lau nhà ra, lúc đi ngang qua phòng khác, cô thấy cửa nhà vệ sinh đóng kính, bên trong truyền đến tiếng nước chảy, chắc là Phương Nhạc đang bỏ nước vào chậu.


Trần Hề lau nhà, chờ sau khi nấu xong mì dưa chua, vẫn chưa thấy Phương Nhạc, cô bưng tô mì ra khỏi phòng bếp, đứng cạnh bàn ăn gọi anh: "Phương Nhạc, mì dưa chua đã nấu xong rồi, đến ăn đi."
"Đến đây."
Phương Nhạc từ lầu hai đi xuống, Trần Hề không biết anh lên lầu từ lúc nào.


Sau khi ăn đêm, hai người trở về phòng mình, Phương Nhạc đóng chặt cửa phòng, nằm dài trên giường, nhìn chằm chằm ánh đèn một hồi, sau đó nâng cánh tay lên, che mắt mình lại. Mắt nhắm lại nhưng vẫn có thể nhìn thấy đủ loại màu sắc, một bữa ăn đêm này thực ra ăn chỉ ăn được lưng bụng, luôn cảm thấy dạ dày trống rỗng, không thỏa mãn.


Nhưng anh không muốn hành động thiếu suy nghĩ, đưa tay cho anh, để anh giúp cô đeo khẩu trang, đồng ý để anh đeo tạp dề cho mình, quang minh chính đại đặt hoa vào phòng anh, còn nói muốn cùng anh đi siêu thị.
Anh muốn xem thử một chút, nhìn những hành động khác sau này của cô.


Phương Nhạc khoanh tay lại, ngừng suy nghĩ tắt đèn đi ngủ.
Đèn trong phòng của Trần Hề vẫn còn chưa tắt, cô nhấn vào đồng hồ báo thức của điện thoại.


Sau khi thi đại học xong cô liên tục ngủ nướng tận mấy ngày liền, buổi sáng văn phòng hôn nhân rất vắng vẻ, mẹ Phương yêu cầu mười giờ mới làm việc, Trần Hề đang ngủ bù cho sáu năm trời kia của mình, gần đây cô giống như đang liều mạng đòi nợ, sáng sớm còn chưa đến tám giờ thì theo thông thường cô sẽ không xuống khỏi giường.


Trần Hề cảm thấy rất nhiều chuyện giống như học tập vậy, nếu muốn chạm một lần mà thành thì khó như lên trời, làm từng bước một mới chính là con đường đúng đắn, Trần Hề làm việc đều có kế hoạch rõ ràng, cô đặt chuông báo thức lúc 6 giờ 20 phút, rồi điều chỉnh chuông sang chế độ rung.


Đổi lại thành trước khi thi đại học, đầu óc cô tự có đồng hồ báo thức, bây giờ thì còn lười nên cô sợ ngày mai sẽ dậy trễ.
Sau khi giải quyết xong, Trần Hề để điện thoại bên cạnh gối nằm, rồi cũng tắt đèn ngủ.


Ngày hôm sau, Trần Hề bị đánh thức, cô ngồi dậy, thấy ngoài cửa sổ trời đã sáng, mà căn phòng cách bức tường kia không có tiếng động nào. Trần Hề xuống giường, mở cửa phòng ngủ ra, vào nhà vệ sinh rửa mặt xong xuôi, lúc đi ra thì tình cờ gặp Phương Nhạc.
Trần Hề chào anh: "Chào anh."


Phương Nhạc mặc đồ ngủ, áo thun màu xanh da trời và quần đùi màu trắng, mặc bộ đồ này cũng có thể ra ngoài, chân anh đã mang vớ xong, chỉ cần rửa mặt sơ qua một cái là ra ngoài được rồi.
Mấy ngày nay Phương Nhạc chưa từng nhìn thấy Trần Hề thức sớm như thế, anh hỏi: "Sao hôm nay em dậy sớm thế?"


Trần Hề nói: "Em lười cũng lâu quá rồi, hôm nay muốn chạy bộ, anh chạy bộ hả? Cùng nhau chạy đi."
"... Được." Phương Nhạc nói: "Anh đi đánh răng đã."
"Được, em đi thay quần áo."


Hai người đường ai nấy đi, Trần Hề trở về phòng ngủ, thay quần áo thể thao mà tối qua đã chuẩn bị sẵn, Phương Nhạc đóng cửa phòng vệ sinh lại, khóe môi cũng cong lên một chút, nhưng đã bị anh ép buộc hạ xuống.


Hai người uống một ly nước, lúc xuống lầu cũng đã hơn sáu giờ rưỡi. Hình ảnh mặt trời mọc giống như người ôm đàn tỳ bà đã mất đi phân nữa, bởi vì lúc này mặt trời vẫn còn đang bị che lại phân nửa, nhưng Trần Hề vẫn cảm thấy ánh lửa đỏ trong mặt trời mọc ban sáng, càng có một ngọn lửa bùng cháy, cứ thế mạnh mẽ cháy lên.


Thể lực của Trần Hề không nhiều, nên Phương Nhạc chạy chậm hơn bình thường một chút, nhưng chân anh dài, dài đến mức chân Trần Hề với không tới, nên dù đi thế nào cũng mất sức, không có cách nào có thể phối hợp hoàn toàn với tốc độ của Trần Hề.


Trần Hề không cần anh chiều theo: "Anh chạy trước đi, em từ từ chạy theo sau."
Phương Nhạc xoay người, nhìn cô, chạy chậm lại phía sau: "Bình thường em chạy đêm bao lâu?"
Trần Hề: "Lúc đầu thì chạy mười mấy phút, sau đó có thể chạy hai, ba chục phút."


Phương Nhạc hỏi cô: "Luyện lâu thế rồi, sao bây giờ mới chạy có thế đã chẳng còn sức thế?"
Trần Hề nói: "Em bỏ chạy lâu lắm rồi.” Hai tháng sau cùng của lớp 12, tất cả những hoạt động không liên quan đến học tập cũng bị Trần Hề xóa sạch mất.


"Nhưng lúc tự học buổi tối chẳng phải em không thường xuyên ở lớp sao?" Phương Nhạc nói: "Nghỉ giải lao cũng biến mất rất lâu."
Trần Hề cũng không biết lúc ấy Phương Nhạc có chú ý việc cô làm không, nên cô trả lời: "Em ở lớp tự học."


Khi hai người học lớp 12 thì bị chuyển đến tòa nhà số 3 của trường, phòng học cũng được chuyển lên lầu 3, phòng tự học ở lầu 4, thời gian tự học của trường trung học số 8 rất tự do, trong phòng học thỉnh thoảng sẽ có tạp âm, Trần Hề sẽ chạy lên lầu trên để giải đề.


Phương Nhạc không biết chuyện này, một năm đó hai người trao đổi với nhau rất ít và bình thường.
Hai người yên lặng nhìn nhau, một lát sau, Phương Nhạc xoay người lại, từ từ chạy về phía trước, hỏi: "Ngày mai còn chạy nữa không?"
"Còn." Trần Hề ở sau lưng anh nói.


Ngày hôm nay công việc đột nhiên rất nhiều, bởi vì quán trà có nhân viên lúc châm trà vô tình làm đổ nước, nước trà làm bỏng tay của hai người nhân viên, mức độ phỏng không thể nói quá nghiêm trọng, mẹ Phương cho hai người họ nghỉ hai ngày, hôm sau nhìn tình hình rồi tính tiếp, bà điều Phương Nhạc qua quán trà hỗ trợ, còn Trần Hề vẫn ở văn phòng hôn nhân như cũ.


Điện thoại của hai người ồn ào không ngừng, còn chưa đến hai ngày nữa là có điểm thi đại học, Trương Tiểu Hạ có hơi lo lắng, nói trước kia đều là ngày 24 mới có điểm, nhưng cứ đến năm nay lại sớm như thế, ngày 22 đã phải đón nhận hình phạt rồi, cô ấy hy vọng có thể kéo dài được ngày nào thì hay ngày đó.


Trần Hề hỏi cô ấy: "Không phải cậu đã tự đánh giá điểm trước đó rồi sao?"


Trương Tiểu Hạ: "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (*), đời người chỗ nào cũng có đầy bất ngờ và thay đổi, ai biết được ông trời có phải thấy gần đây tớ thoải mái quá mà đánh cho tớ một gậy hay không chứ."
(*) Một kiểu chơi chữ, ý nói lỡ xui xẻo, bất cẩn thì phạm phải sai lầm.


Trần Hề an ủi cô ấy: "Vạn nhất của cậu chính là ngạc nhiên à?"
Trương Tiểu Hạ: "Hu hu, Hề Hề miệng cậu ngọt ghê vậy đó, cậu nói chắc chắn sẽ rất linh!"
Trần Hề buồn cười.


Phương Nhạc kéo Phan Đại Châu ra khỏi danh sách đen, Phan Đại Châu hỏi anh sau khi có điểm có muốn đi du lịch không, Phương Nhạc hỏi anh ăn tối ở đâu?
Phan Đại Châu nói: "Tao hỏi mày có muốn đi du lịch không, cũng chẳng phải nói tao muốn đi du lịch, muốn tao đi cùng mày à? Nằm mơ đi, ha ha!"


Lúc Phương Nhạc trả lời lại tin nhắn thì thấy mình bị Phan Đại Châu kéo vào danh sách đen rồi, ngây thơ thật đấy.


Không đến hai tiếng sau, anh lại nhận được WeChat Phan Đại Châu gửi đến, hỏi anh trong quán trà có phải có bán xiên nướng không, lúc chiều tối cậu ấy mở quầy có thể bán cho người trong quán trà.


Mọi người cứ như thế mà ồn ào náo nhiệt, đến đến đi đi, thời gian Trần Hề và Phương Nhạc đi siêu thị cũng bị đẩy xuống, hôm chủ nhật nhân viên quán trà đi làm lại. Cuối cùng Trần Hề và Phương Nhạc cũng có thể tan làm sớm, tối hôm nay có điểm, mạng trong nhà rất nhanh nên mẹ Phương để hai người về nhà chờ, lát nữa có tin tức gì gọi cho bà.


Trước khi hai người về nhà thì ghé vào siêu thị, mua một đống thức ăn, đẩy xe đi đến quầy bán đồ dùng hằng ngày.
Phương Nhạc tìm được sữa tắm của Anh đó nói: "Muốn mua mùi nào thế?"
Trần Hề nhìn kệ hàng nói: "Trước kia anh từng dùng mùi tuyết tùng rồi, em thích mùi đó."


Phương Nhạc nhìn sang Trần Hề.


Bây giờ sữa tắm còn có thêm mùi lê và mùi trà, hương tuyết tùng kia là mùi gỗ đại trà, có khoảng thời gian anh vẫn luôn dùng mùi gỗ, sau đó siêu thị thiếu hàng nên anh đổi sang mùi trà, nửa năm trước bà nội Phương đến siêu thị mua đồ thì góp quà tặng, bà quyên góp một chai sữa tắm mùi hoa, phòng tắm lầu hai sắp hết sữa tắm rồi nên Phương Nhạc bị ép phải mua.


Phương Nhạc còn nhớ rất rõ, sữa tắm mùi hương tuyết tùng anh dùng trước khi chọc vỡ cánh cửa sổ giấy đó.
Phương Nhạc lấy một chai sữa tắm mùi tuyết tùng trên kệ hàng xuống, như tùy ý nói: "Trước kia sao chưa từng nghe em nói thích mùi tuyết tùng này?"


Trần Hề không trả lời ngay, Phương Nhạc cầm chai, nghiêng đầu nhìn cô: "Bởi vì quá lâu không dùng, nên bỗng nhiên nhớ sao?"
Trần Hề yên lặng thở dài rồi nói: "Có thể trước khi thi vào đại học, mọi sở thích đều đứng sang một bên."


Phương Nhạc khẽ nói: "Sữa tắm thôi mà, không cần phải để ý nhiều."
Trần Hề không muốn nói thêm gì nữa, Phương Nhạc cầm chai không làm gì nữa, Trần Hề dời tầm mắt, ngón tay cái khẽ lướt qua quầy sữa tắm, bây giờ có thêm mùi lê, cũng không biết có giống như mùi trái lê không.


Trần Hề bỏ tay xuống, ngước mắt nhìn về phía người vẫn đang đứng yên bất động kia, nói: "Có lần Phương Mạt muốn giảm cân nên cực kỳ muốn ăn đồ ngọt, mỗi lần đi qua cửa hàng bán đồ ngọt chị ấy đều không vào cửa, nhưng sau đó có một lần chị ấy không nhịn được mà vào cửa hàng mua một chiếc bánh ngọt mỏng, trở về chị ấy lại khóc với em, giảm cân sợ nhất là như thế, cho nên ăn một chút thì không có mùi vị gì, nhưng thèm ăn chính là như thế, vừa mở ra đã không thể đóng lại, ngày đó chị ấy không chỉ ăn mỗi bánh ngọt mỏng, còn thêm bánh mochi và sầu riêng nữa."


Phương Nhạc nghe cô thoải mái nói lời này, nhìn cô một lát, cuối cùng cũng nói chuyện: "Chắc chắn chọn loại này sao?"
Trần Hề: "Vâng."
Phương Nhạc bỏ sữa tắm trên tay vào trong giỏ xe đẩy.


Lúc hai người về nhà thì trời đã tối, thu dọn lại đồ đạc, thay phiên nhau tắm xong, Phương Nhạc lau khô tóc rồi trở về phòng ngủ, liếc mắt nhìn thời gian, sắp có điểm rồi.


Phương Nhạc gõ cửa nhỏ trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng bước chân lóc cóc đi đến, Trần Hề vòng một đường là vào từ cửa chính.
"tr.a điểm chưa?" Trần Hề hỏi.
Phương Nhạc liếc nhìn cánh cửa nhỏ đóng chặt, ánh mắt Trần Hề cũng nhìn theo anh, nhìn một cái.
"Ừ." Phương Nhạc nói: "Anh mở máy tính."


"À."
Chờ máy tính khởi động, Phương Nhạc nói: "Ngồi đi."
Phương Nhạc ngồi xuống ghế của máy tính, phòng không còn cái ghế nào khác nữa, Trần Hề tùy tiện ngồi xuống phía cuối giường của anh, Phương Nhạc quay sang nhìn cô, không nói gì.


Hôm nay anh vẫn tắm nhanh như ngày hôm qua, hai gò má Trần Hề vì tắm nước nóng mà đỏ ửng, cả người tản ra hơi nước ướt át.
Phương Nhạc liếc mắt nhìn bả vai Trần Hề, bả vai cô bị mái tóc dài làm ướt một mảng nhỏ.
Trần Hề để ý đến ánh mắt của Phương Nhạc.


Hôm nay cô mặc một cái áo thun màu vàng nhạt, bên dưới mặc quần ngắn màu hồng, lúc lấy đồ ngủ cô nhìn thấy hai cái váy ngủ trong ngăn kéo. Hai thứ đồ ngủ này đều do Phương Mạt mua trên mạng vào mấy tháng trước, bởi vì mua năm món có thể giảm bớt 20%, nên Phương Nhạc mua một lúc năm món, hai món để cho cô.


Trên tay Trần Hề cầm hai thứ, một bộ là chiếc đầm ren có hai sợi dây áo nhỏ, một bộ là bằng vải cotton với dây áo to, hai bộ này đều rất hấp dẫn, ba bộ kia của Phương Mạt cũng giống thế, cô không thế Phương Mạt hay mặc ở nhà.


Trần Hề không nhịn được hỏi Phương Mạt, đồ ngủ của cô ấy có phải mặc ở ký túc xá trường không, dù sao trong ký túc xá cũng đều là nữ sinh, nhưng trước mặt bạn cùng phòng mặc những kiểu đồ này có kỳ quá không?


Sao Phương Mạt có thể mặc những bộ này ở ký túc xá trường được chứ, cô ấy muốn nói lại thôi, lúc ấy Trần Hề cũng hiểu.


Mặc dù lòng của Trần Hề đều đặt lên việc thi đại học, nhưng cô cũng phải không biết gì cả, sau khi Phương Mạt thi đại học xong, ngoại trừ ra ngoài làm mẫu ảnh, thì còn có mối quan hệ rất thân thiết với bạn trai vừa mới chuyển trường về năm mười hai kia, chẳng qua cô ấy không nói với người nhà, chỉ lén nói với cô.


Trần Hề không hiểu hỏi cô ấy: "Đã phát triển đến mức mặc đồ ngủ luôn rồi à?"
Phương Mạt thẹn quá hóa giận nói: "Không có, trong đầu em không phải chỉ có học thôi sao, sao chẳng đứng đắn chút nào thế!"


Trần Hề cảm thấy cô đang rất nghiêm túc, mà hai bộ đồ ngủ này thật ra cô rất thích, chỉ là không có cơ hội mặc, chị gái ở trường có hỏi cô có quần áo sexy không, Trần Hề tự nhiên nói có, nhưng cô biết Phương Nhạc không phải kiểu người như thế, anh trong sáng lạnh lùng, chính trực, làm việc có phép tắc, có lúc cao ngạo giống như ánh trăng sáng không thể với tới.


Trần Hề hoàn toàn không hiểu nhầm ánh mắt của Phương Nhạc, cô chỉ màn hình máy tính nói: "Lên rồi."
Phương Nhạc xoay ghế, liếc mắt mở mạng lên.






Truyện liên quan