Chương 55: Phiên Ngoại 2.1 – Bất Ngờ

Edit: An Tĩnh
Công việc cuối năm vô cùng bận rộn, Lâm Cảnh đi công tác bên ngoài hơn một tuần lễ nay. Họp hành
liên miên không dứt, công việc cũng làm không xuể. Có trời mới biết anh nhớ Lục Chẩm Tuyết bao
nhiêu.


Cuộc họp vào buổi sáng hôm nay, Lâm Cảnh rõ ràng hơi thất thần. Hai tiếng đồng hồ, anh cầm điện
thoại di động lên nhìn ba lần.
Hai tiếng nhìn điện thoại ba lần không có là gì so với người bình thường cả, nhưng đối với Lâm Cảnh


mà nói, nhất là khi đang ở trong cuộc họp thế này, quả thật là lần đầu tiên.
Ngay cả các nhân viên cấp dưới cũng nhìn ra được ông chủ của mình hôm nay có tâm sự.
Có lẽ là vì hôm nay Lâm tổng có tâm sự, không có tâm trạng làm gì, họp xong, anh chỉ tổng kết đơn


giản lại một lần, ngay cả nhắc nhở bọn họ cũng lười, vừa tổng kết xong thì trực tiếp cho tan họp.
Đi ra khỏi phòng họp, Lâm Cảnh lập tức đi thẳng về phòng làm việc xử lí văn kiện.
Trong chốc lát, trợ lí Tiểu Dương ôm thêm mấy phần văn kiện đến, đưa cho Lâm Cảnh kiểm duyệt.


Lâm Cảnh lật xem sơ qua vài tờ, không ngẩng đầu, nói: “Để lại đây đi, tôi xem xong sẽ gọi cậu.”
“Được.” Trợ lí Tiểu Dương đáp lời, trước khi đi ra ngoài còn không quên nói với Lâm Cảnh một câu:
“Lâm tổng, sinh nhật vui vẻ.”


Hôm nay đúng là ngày sinh nhật Lâm Cảnh. Anh ừ một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía trợ lí
Tiểu Dương, “Cảm ơn.”
“Phải rồi.” Trợ lí Tiểu Dương nói, sau đó cẩn thận hỏi anh, “Lâm tổng, hôm nay ngài có sắp xếp gì




không? Có cần tôi mua thức ăn giúp ngài không?” Lâm Cảnh lại cúi đầu tiếp tục lật xem văn kiện,
nói: “Không cần. Tối nay tôi làm thêm giờ.”
“Được.” Trợ lí Tiểu Dương nghe vậy, cũng không tiếp tục hỏi anh nữa, anh ta nói với Lâm Cảnh một
tiếng, sau đó im lặng lui ra ngoài.


Sau khi trợ lí Tiểu Dương đi ra ngoài, Lâm Cảnh lại chuyên tâm nghiêm túc làm việc thêm khoảng hai
tiếng, thời điểm chuẩn bị ăn cơm trưa và nghỉ ngơi, anh mới cầm điện thoại lên xem. Trên màn hình
vẫn không có động tĩnh gì.


Anh hừ một tiếng, không nhịn được, thế là quyết định gọi một cuộc điện thoại cho Lục Chẩm Tuyết.
Ai ngờ đâu Lục Chẩm Tuyết lại từ chối nhận, nhanh chóng gửi một tin nhắn Wechat đến cho anh, “Bây
giờ em hơi bận một chút, một lát nữa sẽ gọi lại cho anh nha.” Gửi tin nhắn đi, sau đó còn gửi thêm


mấy cái biểu cảm hôn hôn.
Lâm Cảnh bị chuỗi biểu cảm hôn hôn liên tiếp của Lục Chẩm Tuyết chọc cười, anh trả lời: “Ừ.” Lại
dặn dò cô, “Nhớ ăn cơm trưa.”
Lục Chẩm Tuyết: “Vâng vâng. Một hồi em đi ăn ngay.”


Lục Chẩm Tuyết bảo một lát nữa sẽ gọi cho Lâm Cảnh, kết quả anh chờ đến hơn mười giờ tối, tăng ca
làm thêm giờ xong rồi vẫn không nhận được bất kì cuộc gọi nào từ Lục Chẩm Tuyết.
Anh lái xe về nhà, cảm xúc ít nhiều vẫn không thể vui nổi.


Mặc dù anh không quá để ý đến ngày sinh nhật của mình, nhưng A Tuyết không nhớ sinh nhật anh, nói
anh bình thường là giả.
Anh lái xe quay về khách sạn, sau khi đậu xe ngay ngắn trong nhà để xe, anh vào thang máy đi lên
phòng mình.


Lúc đến phòng dành riêng cho mình, anh giơ tay lên nhấn mật mã mở cửa. Cánh cửa mở ra, bên trong
chỉ có một màu tối đen.
Anh cũng lười mở đèn, vừa giơ tay lên nới lỏng cà vạt vừa đi vào bên trong. Ai ngờ vừa mới đi vào
phòng khách, đã ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng quen thuộc trong không khí.


Anh hơi ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, một sức nặng quen thuộc nhẹ nhàng nhảy lên lưng anh, ôm
chặt cổ anh, một tiếng cười vang lên bên tai, nhẹ nhàng nói: “Đoán thử xem em là ai nào?”
Lâm Cảnh nghe thấy giọng nói mà mình ngày nhớ đêm mong, lập tức bật cười, trong chớp mắt, anh kéo


cô đi thẳng đến trước mặt mình, áp sát cả người cô lên bàn, cúi người hung hăng hôn Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết bị nụ hôn mưa rền gió dữ của Lâm Cảnh dọa sợ một phen, cô ưm a kêu lên mấy tiếng,
“Nhẹ một chút, đau——–“


Lâm Cảnh nào thèm nghe lời cô, hơn một tuần lễ không gặp nhau, trời mới biết anh đã nhớ Lục Chẩm
Tuyết đến mức sắp điên lên rồi.
Trong bóng tối, hai người hôn nồng nhiệt khó má dứt ra được. Làm sao Lục Chẩm Tuyết có thể không


nhớ Lâm Cảnh được, anh đi công tác cả tuần nay, cô ở nhà một mình ngủ cũng chẳng ngon giấc.
Hai người hôn nhau từ trên bàn đến tận ghế sofa, quần áo đã sớm rớt xuống mặt sàn.
Sau trận hoan lạc, chuyện thứ nhất Lục Chẩm Tuyết làm là ôm Lâm Cảnh và hôn anh một cái, cười tủm


tỉm nhìn thẳng vào mắt anh, “Sinh nhật vui vẻ, Lâm Cảnh.”
Lâm Cảnh vừa tức giận vừa buồn cười, anh nhéo lên mặt Lục Chẩm Tuyết mấy cái, “Có phải em cố ý
không hả?”
Cố ý không gọi điện thoại cho anh, cố ý vờ như không nhớ sinh nhật anh, cố ý khiến anh không vui.


Lục Chẩm Tuyết cười, vô cùng đắc ý, “Không phải hôm nay có người nào đó không vui đó chứ.”
Lâm Cảnh cũng bị cô chọc cười, anh nhìn nụ cười mê hoặc như hồ ly nhỏ của Lục Chẩm Tuyết, đưa tay
bóp bóp mặt cô, “Em cảm thấy thế nào.”


Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, lại tiến đến hôn Lâm Cảnh, trấn an nói: “Đừng không vui mà. Không phải
là em chỉ muốn tạo một bất ngờ cho anh thôi sao? Anh nhìn xem, có phải bây giờ anh đang rất vui vẻ
không.”
Quả thật bây giờ Lâm Cảnh đang cảm thấy rất vui vẻ.


Anh không ngờ rằng hôm nay Lục Chẩm Tuyết sẽ đến đây.
Lục Chẩm Tuyết nói: “Em có làm bánh kem cho anh đó, còn có cả quà tặng nữa.”
Cô vừa dứt lời thì vội vàng bò dậy, đi lấy quà sinh nhật cho Lâm Cảnh.


Ai ngờ chưa kịp đứng lên, đã bị Lâm Cảnh kéo ngược về lại, anh cúi người hôn cô, nói bằng giọng
trầm thấp: “Một lát nữa rồi xem.”
Hai người đã không gặp nhau trong một tuần lễ, làm sao Lâm Cảnh có thể tùy tiền “bỏ qua cho” Lục


Chẩm Tuyết được. Đến cuối cùng, cô thiếp đi trong sự mệt mỏi, ngay cả tắm cũng phải nhờ Lâm Cảnh bế
đi. Còn bánh sinh nhật đã bị cô cho vào quên lãng từ lâu luôn rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Chẩm Tuyết tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng choang.


Cô cuộn mình nằm ngây ngẩn trên giường một hồi, mới nhớ ra tối hôm qua quên để Lâm Cảnh ăn bánh
sinh nhật.
Cô suy nghĩ lại vội vàng xuống giường, mang dép rồi chạy ra ngoài.
Trong phòng khách, Lâm Cảnh đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện điện thoại, trong tay còn cầm một


cái muỗng, ăn bánh ngọt trên bàn trà nhỏ.
Đôi mắt Lục Chẩm Tuyết mở ra ra, lập tức chạy đến, lấy lại chiếc muỗng trong tay Lâm Cảnh. Anh đang
ăn bánh ngọt, bất ngờ không kịp đề phòng bị Lục Chẩm Tuyết lấy mất chiếc muỗng, thiếu chút nữa sặc,


anh ngẩng đầu lên, nhìn Lục Chẩm Tuyết với ánh mắt khó hiểu.
Lục Chẩm Tuyết đặt chiếc muỗng xuống, đi tìm một cây nến và cắm lên bánh kem sinh nhật, sau đó cô
ngồi xổm trước bàn trà nhỏ, lấy chiếc bật lửa từ trong ngăn kéo ra, vừa bật lửa đốt nến, vừa nhỏ


giọng nói: “Vẫn chưa cầu nguyện với thổi nến mà.”
Lâm Cảnh nhìn dáng vé nghiêm túc đốt nến cho anh của Lục Chẩm Tuyết, trong mắt hiện lên ý cười. Anh
nói thêm đôi câu với người trong điện thoại sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.


Lục Chẩm Tuyết đốt nến lên, kéo hết rèm cửa sổ lại, căn phòng trong phút chốc đã tối đi.
Cô chạy lại chỗ anh, đứng ở bên cạnh bàn trà, khóe miệng cong cong, mỉm cười nhìn Lâm Cảnh, “Được
rồi, anh có thể cầu nguyện rồi đó.”


Ánh nến chập chờn, chiếu rọi đôi mắt xinh đẹp trong veo của Lục Chẩm Tuyết, Lâm Cảnh nhìn đến thất
thần, cho đến khi Lục Chẩm Tuyết kéo tay anh, cười nói: “Cầu nguyện đi anh.”
Lâm Cảnh cười, nhìn chằm chằm Lục Chẩm Tuyết một hồi lâu, sau đó mới nhắm mắt lại, hai tay chắp


lại, cầu nguyện thành kính, “Hy vọng A Tuyết nhà chúng ta sẽ mãi mãi vui vẻ như vậy.”
Lục Chẩm Tuyết hơi kinh ngạc, cô kéo cánh tay Lâm Cảnh, nói: “Sinh nhật của anh, sao lại cầu nguyện
cho người khác chứ.”
Lâm Cảnh đảo tay cầm lấy tay Lục Chẩm Tuyết, bao trọn bàn tay cô trong bàn tay mình. Anh nhìn Lục


Chẩm Tuyết thật lâu, cuối cùng mới nghiêm túc nói: “Em không phải là người khác, em là vợ anh, là
người mà anh yêu cả đời này.” Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm lên trán Lục Chẩm Tuyết, dịu
dàng nói: “A Tuyết, nguyện vọng lớn nhất của anh chính là hy vọng em có thể mãi mãi vui vẻ và hạnh
phúc.”


Lục Chẩm Tuyết nghe những lời anh nói, hốc mắt đã hồng hồng, cô ngẩng đầu lên, dịu dàng hôn lên môi
Lâm Cảnh một cái, giọng nói hơi nghẹn ngào, cô nhìn Lâm Cảnh, nhỏ giọng nói: “Em yêu anh, Lâm
Cảnh.”


Lâm Cảnh cười, xoa nhẹ đầu Lục Chẩm Tuyết, sau đó mới cúi đầu xuống hôn lên môi cô, “Anh cũng yêu
em.”






Truyện liên quan