Chương 14.

"Này, tránh ra!"


"Tiểu miêu miêu, đã nói sẽ kết làm bằng hữu, gọi này nọ rất xa lạ nha." +


Tầm mắt của Quân Tiêu chạm đến đôi mắt của Lục Sâm, hắn sợ rằng nếu bản thân nhìn vào đôi môi của Lục Sâm nhiều thêm một chút liền sẽ nhịn không được mà hôn lên.


Lục Sâm cũng không có hứng thú kết giao bằng hữu với hắn.


"Ta có nói sẽ kết giao bằng hữu với ngươi sao?"


"Ngươi nếu không muốn làm bằng hữu, vậy chúng ta làm người yêu!" 1




"........." Lục Sâm hoài nghi người này đầu óc có bệnh, đầu óc có bệnh! Đầu óc có bệnh!


"Hửm!? Tiểu miêu miêu!" Hồi lâu mà không có được đáp án, Quân Tiêu lại cúi đầu kề sát Lục Sâm một chút, kéo gần khoảng cách giữa hai người, kéo đến một khoảng cách đặc biệt nguy hiểm, cái khoảng cách nguy hiểm mà Quân Tiêu chỉ cần có tâm tư tùy thời có thể khi dễ mèo.






"TMD, ngươi sáp lại gần ta như thế làm gì? Mau đứng lên khỏi người ta!" Lục Sâm có cảm giác bầu không khí ban đầu dường như bị tên biến thái này làm cho trở nên kỳ quái liền đưa tay đẩy cái đầu đang sắp lại gần của Quân Tiêu.




Lục Sâm không nghĩ tới cổ tay bị Quân Tiêu một phát túm lấy, tay của hắn chạm vào môi Quân Tiêu, không thể đem người đẩy ra thì làm cho người ta ngậm miệng lại cũng được, khoảng cách gần làm hắn nhìn thấy nam nhân vươn đầu lưỡi giữa khe hở của hai ngón tay áp út và ngón út, còn liếm một cái trên ngón áp út của hắn.




Biến thái!!!


Lục Sâm bị dọa đến toàn bộ nội tâm đều chấn động, hắn muốn rút tay về nhưng lại bị đối phương gắt gao tóm lấy, làm thế nào cũng không rút về được.


"Ngươi buông ta ra! Biến thái!" Lục Sâm tức giận nói, không chút do dự nhấc chân đạp về phía bụng dưới của nam nhân.


Quân Tiêu kêu đau một tiếng, không giận mà cười.


"Xuống thêm chút nữa chính là tiểu đệ đệ nha, tiểu miêu miêu thật đúng là hoang dã..."


"......." Lục Sâm muốn giết chết cái tên khốn khiếp ngôn ngữ không bình thường này.


Ngay từ đầu Quân Tiêu đã biết đây là một con mèo hoang, giương nanh múa vuốt khó tránh khỏi sẽ làm hắn bị thương, nhưng mà hắn có phương pháp trị nha.


Nhiều huynh đệ đều cúi đầu xưng thần với hắn, chẳng lẽ hắn còn không trị được con mèo hoang này sao?


Một tiểu tử chừng hai mươi tuổi như Lục Sâm làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc bị một người đàn ông trêu chọc, giương nanh múa vuốt hận không thể đem nam nhân trước mắt này chém thành tám khối.




Ngay lúc Lục Sâm muốn đạp một cước vào tiểu đệ đệ của Quân Tiêu, hắn kinh hỉ phát hiện!


Ẩn thân CD xong rồi.


Thật xin lỗi, Minh Giáo ẩn thân liền có thể muốn làm gì thì làm. +


Quân Tiêu một giây trước còn đang cẩn thận suy nghĩ có nên mua một chiếc vòng đeo cổ cho Lục Sâm đeo hay không, một giây sau Miêu mỹ nhân trước mắt lập tức biến mất trong không trung.


Lục Sâm là một Miêu ca thức thời, điểm trang bị của hắn chỉ có hai vạn tư thật sự đánh không lại được Quân Tiêu Cái ca chỉ số hai vạn năm, huống chi trong tay tên khốn này là Cam vũ, đánh nhau cùng với hắn chính là tự muốn tìm ngược.




Cho nên Lục Sâm ẩn thân sau đó dùng Đại khinh công chuồn mất, thời điểm mấu chốt vẫn là ẩn thân có tác dụng, quả nhiên lúc mới chơi trò chơi này  chọn Minh Giáo là một việc làm sáng suốt.




Lục Sâm chạy mất chỉ để lại một mình Quân Tiêu đứng trong bản đồ phái Minh Giáo, Quân Tiêu có chút âm trầm đưa lưng về phía ánh trăng, mắt hắn híp lại phân không rõ trong đáy mắt là vui vẻ hay tức giận.




"Chơi trò truy đuổi đúng không? Bị bắt được là phải chịu phạt đánh mông nhỏ a tiểu miêu miêu."


Một lúc lâu sau, Quân Tiêu mới ôm hứng thú nói, trong mắt ánh vào ánh trăng lạnh lẽo chiếu trên đỉnh Quang Minh, khiến cho đôi mắt hắn cũng nhiễm vài phần trong trẻo lạnh lùng, không biết là phẫn nộ hay vui mừng, càng không biết có phải Quân Tiêu mang cái này trở thành trò chơi hay không.




"Quân tẩu hảo!"


"Quân tẩu hảo!"


Quân tẩu quân tẩu, ăn hết kẹo hồ lô của ta thì sẽ trở thành người của Quân gia."


"Quân tẩu hảo nha~~"


Diệp Vô Nhiên hoài nghi liệu có bản thân đang sống trong giấc mộng hay không? Nếu không thì sao ngày hôm qua sau khi đăng xuất, hôm nay đăng nhập toàn bộ thế giới Kiếm Tam đều thay đổi, hắn đột nhiên từ một tiểu trong suốt đi đâu cũng không có người đều ý trở thành "Quân tẩu" người người đều biết.




Chuyện gì đã xảy ra!?


"Tiểu Hoàng Kỷ, chúng ta Thái đao 22"


Hôm nay thái độ của Từ Dã đối với Diệp Vô Nhiên cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, Diệp Vô Nhiên thập phần khẳng định mình đang sống trong mộng, Từ Dã vậy mà hẹn hắn cùng đi đánh sân thi đấu? Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!




Diệp Vô Nhiên không khỏi nhớ lại hình ảnh trước kia hắn tìm Từ Dã cùng đi đánh sân thi đấu.


"Từ sư phụ~~ dẫn đệ tử đi đánh sân thi đấu a!"


"Tay tàn như ngươi thì đánh sân thi đấu cái gì? Lăn đi treo máy!"


Đây mới là mở ra phương pháp chính xác a.


Diệp Vô Nhiên kết thúc hồi tưởng, nhìn về người trước mặt mở miệng gọi một tiếng Tiểu Hoàng Kỷ, thái độ nịnh nọt ton hót mười phần hết sức ghê tởm Từ Dã, rất không thích ứng.




"Từ Dã, ngươi uống nhầm thuốc sao!?"


Từ Dã không phải uống nhầm thuốc, nàng là sợ bị đánh.


Ngẫm lại ngày hôm qua Cố đại thần lại đối với Diệp Vô Nhiên sử dụng Kiếm Tam định tình, còn bỏ ra số tiền lớn truy nã Miêu ca cướp tiêu của Diệp Vô Nhiên, quả thực chính là ác mộng.




"Tiểu Hoàng Kỷ, ta không uống nhầm thuốc, chỉ là cảm thấy trước kia đối xử như vậy với một manh tân như ngươi là không đúng, hôm nay muốn đền bù lại."


"Ta thà tin rằng ngươi uống nhầm thuốc cũng không tin ngươi đại phát lương tâm!" Không thể nào nha, Diệp Vô Nhiên cảm thấy Từ Dã không đánh hắn trong trò chơi, nhất định là bị giả mạo.


"...." Từ Dã thật muốn dùng thuẫn đập vào đầu Diệp Vô Nhiên một cái, hỏi một chút xem có phải trong đầu hắn toàn là đậu hũ?


"Từ Dã, ngươi xác định muốn cùng ta đánh sân thi đấu?" Diệp Vô Nhiên nghĩ thật ra nằm mơ cũng tốt, trong hiện thực đi sân thi đấu bị ngược như cẩu, vậy trong mộng này liền thể nghiệm một lần cảm giác làm đại lão, mơ một chút đại thần Diệp Vô Nhiên tại sân thi đấu một đấu hai, tốt!






Truyện liên quan