Chương 20.

"Nghe nói hôm nay Công phòng bên phía Hạo Khí định giở trò gì đó, lúc chỉ huy ngươi để ý một chút!" +


Bên cạnh hồ Ánh Tuyết, thánh địa treo máy trong bản đồ phái Thương Vân, bang chủ Thương cha đang hồi báo tin tức mà nội gián được phái đến trận doanh của quân địch thám thính gửi về.


Đây rõ ràng là một chuyện rất quan trọng, nhưng ở trong mắt Cố Sính lại chẳng phải chuyện đại sự gì, y hời hợt mở miệng nói:


"Yên tâm, ta chưa từng làm hỏng việc."


Tuy nói Cố Sính không thèm để tâm đến công phòng chiến hay trận doanh gì gì đó, nhưng vào Ác Nhân Cốc thì phải có dáng vẻ của Ác Nhân Cốc, cho nên mỗi lần chỉ huy công phòng chiến chỉ được phép thắng mà không được phép thất bại, dù sao thì công phòng chiến thì cũng có thể giải quyết bằng tiền.




Xin lỗi, có tiền chính là muốn làm gì thì làm, thứ Cố Sính không thiếu nhất chính là tiền.


Bang chủ Thương cha thấy Cố Sính tự tin như vậy trong lòng cũng ổn định hơn rất nhiều, hiện tại cách thời điểm bắt đầu công phòng còn mười phút, bọn họ đã an bài vị trí để cho bang chúng chuẩn bị xong đồ dùng cho công phòng chiến.






Cố Sính chỉ huy, trăm phần trăm ổn!


Vốn tưởng là một trận công phòng chiến tự tin mười phần, không ngờ tới vị đại lão chỉ huy này lại nhận được tin nhắn của thuẫn nương.


"Quân gia! Tiểu Hoàng Kỷ online rồi! Ở Thành Đô!"


Cố Sính canh chừng Diệp Vô Nhiên hai tuần lễ mới canh được vị tiểu tổ tông này online, y liếc nhìn bang chủ Thương cha một cái, PK giữa công phòng và Diệp Vô Nhiên chưa đến một giây đã quyết định thắng thua.




Công phòng có quan trọng bằng tình duyên sao?


"Ngươi đi đâu vậy?" Bang chủ Thương cha có chút mộng, hắn nhìn Cố Sính đột nhiên triệu hồi Phách Hồng Trần rồi lên ngựa rời đi, cảm giác giống như sắp bị cho leo cây.


Cố Sính đầu cũng không quay lại dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.


"Tìm tình duyên của ta."


"Nhưng công phòng lập tức bắt đầu, ngươi không ở ai chỉ huy?" Thương cha cảm giác đầu có chút đau nhức, chỉ huy đã quyết định như vậy thì phải nói sao về vụ leo cây này?


Cho người khác leo cây mà Cố Sính thậm chí còn không có chút cảm giác áy náy, trong trò chơi nhiều người chỉ huy công phòng như vậy cũng không phải không có y là không được, Cái lão nhị không phải rất rảnh rỗi sao?




"Gọi Cái lão nhị!"


Dù Thương cha có vươn tay Nhĩ Khang ra cũng không thể giữ Cố Sính lại, hắn suy nghĩ vừa rồi là ai còn tràn đầy tự tin nói với hắn chưa từng làm hỏng việc, tự đánh mặt mình có đau không?




"Nói chưa từng làm hỏng việc đâu?"


Việc chưa làm xong đã rớt đài rồi kìa.


Thương cha chỉ có thể bất đắc dĩ lấy ra truyền âm phù đi tìm Cái lão nhị, thượng đế phù hộ, hy vọng Cái lão nhị đang online. +


Lục Sâm cho rằng hắn là một Miêu ca xui xẻo nhất Kiếm Tam, tại sao lại xui xẻo đến nỗi này chứ?


Ẩn thân nhìn Quân Tiêu cùng sư đệ hắn chơi trò trốn tìm nhàm chán, nhờ phúc của tên ăn mày thối này, ở trong trò chơi hắn không dám hiện thân, mỗi ngày ẩn thân sống qua ngày, chỉ sợ tên ăn mày thối này tóm được hắn.




"Cái sư huynh, ngươi phạm quy! Ngươi phải chờ ta trốn xong mới được mở mắt!" Dưới tàng cây Tam sinh, tiểu  miêu bị Quân Tiêu ôm vào trong ngực, bị thua như vậy rất là không phục.


Quân Tiêu không phải là người ưa thích tiểu hài tử, ngược lại hắn ghét nhất là trẻ con, nhưng tiểu miêu trong ngực này tùy lúc sẽ lộ ra tai mèo, giương nanh múa vuốt muốn cắn hắn quả thực làm cho hắn thích không chịu được.




Minh Giáo này có độc a, làm sao có thể khiến hắn yêu thích như vậy được chứ.


"Cái lão nhị, có rảnh đến chỉ huy công phòng không?"


Quân Tiêu còn đang trêu chọc tiểu miêu, truyền âm phù đột nhiên truyền đến tin tức của Thương cha.


Quân Tiêu khẽ nhíu mày, không phải hôm nay đến Cố Sính chỉ huy sao?


"Không rảnh, đang trêu chọc mèo!"


"Trêu chọc mèo ngày nào mà không thể trêu chọc mèo... huynh đệ giang hồ cần cứu gấp, nếu không công phòng đêm nay sẽ thua a!"


Quân Tiêu nghĩ, công phòng thua thì liên quan cái rắm gì tới hắn...


"Vậy thì thua!"


"Cái sư huynh có việc phải làm sao? Không có việc gì, Cái sư huynh ngươi đi làm việc đi!" Tiểu miêu thấu hiểu lòng người nói với Quân Tiêu.


Quân Tiêu đem tiểu miêu trong ngực đặt xuống dưới đất, ngồi xuống nhìn thẳng vào hắn, vốn dĩ muốn đến Minh Giáo canh chừng tiểu miêu miêu kia, không ngờ phát hiện phía sau tiểu miêu miêu kia luôn có một tiểu miêu nhỏ hơn đi theo. Tiểu miêu này rất nghe lời nhưng tiểu miêu miêu kia hắn sống chết cũng không tóm được, quả thật làm cho có chút phiền não.




"Vậy khi nào sư huynh ngươi xuất hiện phải nói cho Cái sư huynh biết nha."


"Được a, nhất định sẽ nói cho Cái sư huynh biết, Cái sư huynh ngươi đi làm việc đi!" Tiểu miêu hiểu chuyện đáp, mặc dù hắn không biết tại sao Cái sư huynh nhất định phải canh chừng Miêu sư huynh của hắn.




Quân Tiêu hài lòng gật đầu một cái, từ trong tay nải lấy ra một cái kẹo hồ lô kín đáo đưa cho tiểu miêu, lúc này mới mặt không tình nguyện rời khỏi bản đồ, cầm ra truyền âm phù.




"Chuẩn bị tốt tinh thần nghe mắng chửi sao?"


Bang chủ Thương cha vốn đang sầu não phải đi đâu tìm chỉ huy mới vừa nghe được câu nói này, đại khái đấy là lần đầu tiên muốn nghe người khác mắng chửi, mặc dù lúc công phòng Quân Tiêu mắng chửi vừa bẩn vừa vàng, nhưng phần thắng không hề thua kém so với Cố Sính.






Truyện liên quan