Chương 31.

Cố Sính không chút nào để tâm đến phân phối chức nghiệp phía đối diện, tầm mắt của y không buông tha bất cứ hành động nào của Diệp Vô Nhiên. +


Tiểu Hoàng Kỷ này sao có thể đáng yêu như vậy chứ.


Diệp Vô Nhiên cho dù là gương mặt lo âu hay cái miệng nhỏ nhắn cong lên đều có thể đáng yêu làm cho tâm can Cố Sính rung động




"Yên tâm. Sẽ thắng!"


"Đùa hay thật? Ta cũng không tin ngươi có thể 1 đánh 2." Kiếm Tam là một trò chơi rất chú trọng cân bằng chức nghiệp, hơn nữa không phải nói bây giờ Thiên Sách yếu thế hơn trước kia sao?


Diệp Vô Nhiên không tin Cố Sính có thể mạnh như vây!


"Nếu trận này chúng ta thắng, ngươi phải gọi ta một tiếng lão công, được không?"


Cố Sính còn rất biết ra điều kiện với Diệp Vô Nhiên, đối mắt đánh giá lên đôi môi của Diệp Vô Nhiên, cái miệng nhỏ nhắn này mà gọi lão công, khẳng định rất dễ nghe.




"Hửm?"


Diệp Vô Nhiên ngây thơ như vậy, lại còn ngốc hồ hồ cảm thấy Cố Sính quá mức tự tin khẳng định sẽ thua, cũng đưa ra yêu cầu ngược lại.


"Tốt! Nếu ngươi thua, ngươi phải tử tình duyên với ta!"


Nhìn Tiểu Hoàng Kỷ ngốc hồ hồ dễ dàng mắc câu, Cố Sính nhịn xuống ham muốn đem người ôm vào trong ngực, xúc động nói:




"Được!"


"Không cho phép đổi ý!" Diệp Vô Nhiên nắm chặt nói, trong lòng âm thầm quyết định lát nữa sẽ vào trận chiến sẽ đứng nhìn Cố Sính biểu diễn, hắn sẽ dâng đầu cho người ta chém, hắn không Tham Mai xem Cố Sính thắng kiểu gì?




Cố Sính nhìn thấy Diệp Vô Nhiên cười hai mắt cong cong, cảm thấy hắn thật ngốc, thật dễ lừa gạt.


Thời điểm thi đấu đếm ngược kết thúc, Diệp Vô Nhiên đi phía sau Cố Sính, đã chuẩn bị sẵn sàng đi lên chịu chết, không ngờ Cái Bang đối diện đi lên cũng không chịu động thủ, ngược lại quen thuộc cùng Cố Sính chào hỏi.




"Ồ, vợ chồng son đánh JJC! Ngược thật đấy, Cố Sính!"


????


Diệp Vô Nhiên mặt đầy dấu hỏi, trò gì đây? Cái ca này quen biết Cố Sính sao?


Tại thời điểm Diệp Vô Nhiên đánh giá chức nghiệp của đối phương thì Cố Sính đã sớm đánh giá xong, ID quen thuộc kia làm cho phần thắng của y so với người khác còn lớn hơn. 


"Tự rút lui đi."


Quân Tiêu tất nhiên là không nghe lời Cố Sính, Cố Sính mang tình duyên đi đánh sân thi đấu là muốn mặt mũi, vậy hắn mang thân nhân đi đánh sân thi đấu cũng cần mặt mũi.


"Được lợi gì?"


Cố Sính hiểu rõ Quần Tiêu là loại người gì, càng rõ ràng gần đây Quân Tiêu phiền muộn vì điều gì, nhìn thấy  Miêu thái phía sau hắn lập tức minh bạch tất cả.


"Xem ra con mèo lần trước ngươi vẫn chưa bắt được tới tay? Trên tay ta có Phong Xa đoàn, chỉ cần ngươi lui ra thì sẽ cho ngươi mượn để bắt mèo." +


Miêu thái bị nhìn chằm chằm ngẩng đầu nhìn các thúc thúc nói chuyện có chút hoang mang, hình như bọn họ đang nói đến sư huynh của hắn.


Thật ra mỗi một chỉ huy công phòng đều có một đoàn, Cố Sính có rất nhiều đoàn, Quân Tiêu bởi vì tính tình không ưa ràng buộc nên chưa từng tổ chức cho mình một đoàn nào, con ngươi hắn hơi trầm xuống, sau khi suy nghĩ kỹ càng cảm thấy cuộc giao dịch này có thể tiến hành.




Ẩn thân của Minh Giáo làm cho cái con tiểu Miêu Miêu kia trốn vô cùng tốt, Quân Tiêu cùng với Miêu thái mỗi ngày ngồi chờ ở Mã Nguy Dịch, đến Minh Giáo ngồi chờ cũng không chờ được người đi ra.




Chỉ trách Cái Bang của hắn không có kỹ năng quần công, Mình Giáo chỉ cần tiến vào trạng thái chiến đấu thì sẽ hiện thân, phạm vi công kích lớn của Phong Xa đoàn đúng là rất có hiệu quả.




"Thành giao!" Quân Tiêu gật đầu đáp ứng.


Diệp Vô Nhiên cũng không biết bọn họ đang nói cái quỷ gì, vốn cho rằng Cái ca này có thể kiên cường cùng Cố Sính đấu một trận, thật không ngờ bị mua chuộc chỉ với một con mèo.


"Này! Ngươi đừng đi mà... Ta cũng có thể giúp ngươi bắt mèo a!"


Quân Tiêu hoàn toàn bỏ qua hắn.


"Tiểu miêu!"


"Meo!" Miêu thái ngoan ngoãn đáp.


"Chúng ta đi!"


Dứt lời, hai người cùng rời khỏi sân thi đấu.


"Các ngươi hãy nghe ta nói a..." Bị người ta không để ý tới khiến Diệp Vô Nhiên phát điên, đặc biệt khi nhận được thông báo chiến thắng của hệ thống càng làm hắn tức giận, Cố Sính vậy mà còn vô lại gọi hắn là lão bà!!!




Bị hệ thống cưỡng chế rời khỏi sân thi đấu, Diệp Vô Nhiên nhìn đôi mắt chờ mong của Cố Sính, hắn híp mắt ôm cánh tay, vội vàng lắc đầu nói.


"Không tính! Hắn là thân hữu của ngươi nên không tính! Lần sau mới tính!"


Điều này thì Cố Sính không sao cả, chỉ cần Diệp Vô Nhiên vui vẻ, thế nào cũng được.


"Tốt! Một ván một tiếng lão công!"


"Được thôi! Gọi thi gọi! Ai sợ ai chứ!"


Diệp Vô Nhiên tức giận nói, hắn không tin bọn họ toàn thắng, chỉ cần có một ván thua thì bọn họ sẽ tử tình duyên!


Tuy nhiên thời điểm Diệp Vô Nhiên cầm trọng kiếm đứng ở một bên nhìn kẻ địch bị Cố Sính treo lên đánh, hắn mới sâu sắc cảm nhận mình ngây thơ cỡ nào.


Mỗi lần hắn đều tiến lên để cho kẻ địch đánh, kết quả kẻ địch còn chưa đụng vào hắn đã bị Cố Sính ngồi trên ngựa cầm trường thương đâm chết, cẩu so Thiên Sách này Diệp Vô Nhiên chạy không kịp a.




Ván này nhất định phải thua!


Sau khi thắng không biết bao nhiêu trận Diệp Vô Nhiên âm thầm thề, chờ thời gian trận đấu đếm ngược kết thúc  liền thật nhanh chạy lên phía trước muốn đưa đầu cho người ta đánh, hắn vừa xông tới đã bị đại sư bên phía đối địch bắt được, tung ra mấy cái kỹ năng đánh Diệp Vô Nhiên còn nửa thanh máu.




Diệp Vô Nhiên một bên bị đại sư lừa trọc đánh dữ dội, một bên cao hứng trong lòng, rốt cuộc cũng bị đánh!


Đại sư đánh Diệp Vô Nhiên cảm thấy Diệp Vô Nhiên là một tên thần kinh, lần đầu tiên hắn thấy một người bị đánh còn vui vẻ như vậy, khuôn mặt còn nở nụ cười vui vẻ với hắn.




Chẳng lẽ đây là tên biến thái?


Ngay lúc đại sư suy nghĩ liệu Diệp Vô Nhiên có phải là tên biến thái hay không thì nghe được đồng đội sau lưng hắn hét thảm một tiếng sau đóa chết dưới trường thương của Thiên Sách, trong lòng hô to không tốt, đem Diệp Vô Nhiên một gậy đánh chết nằm trên sàn nhà.




Hắn đang muốn xoay người lại đối kháng cùng Thiên Sách đối diện không nghĩ tới trường thương của vị quân gia này thẳng tắp bay tới, đánh ra giá trị tổn thương cực lớn, đại sư còn chưa tỉnh táo đã nằm trên sàn nhà. +




Vốn cho rằng cũng chỉ là đánh một trận trên sàn đấu mà thôi, thua cũng đã thua, đại sư vừa rời khỏi sân thi đấu đã nhận được mười mấy cái thông báo cừu sát của Minh Giáo, hắn triệt để bối rối, hắn chọc phải người nào sao?




"Cố Sính, chúng ta còn xếp hàng sao?" Diệp Vô Nhiên nhìn sắc mặt Cố Sính không tốt liền hỏi, đây là làm sao? Tâm tình đột nhiên không tốt?


Không ngờ Cố Sính đem hắn kéo vào trong ngực ôm chặt lấy.


"Là ta vô dụng, để cho ngươi chết!"


"....." Bị đánh chết ở trong sân thi đấu không phải chuyện bình thường sao? Huống chi Diệp Vô Nhiên điên cuồng muốn chết nên mới phải chết.


Tất nhiên Diệp Vô Nhiên không biết bởi vì hắn muốn tìm chết mà khiến đại sư bị mười mấy Minh Giáo đuổi giết.


"Tại sao lại cừu sát ta?" Đại sư đáng thương phải tránh ở Thiếu lâm tự, đại môn cũng không dám ra.






Truyện liên quan