Chương 33.

Lục Sâm nhìn Diệp Vô Nhiên từng bước tới gần, trong đầu nhớ tới lúc trước tại đỉnh Quang Minh bị nhóm người Cố Sính dọa cho run rẩy, lại bị tên Quân Tiêu biến thái dây dưa, hắn liền tức giận. +




"Ngươi chết chắc rồi!"


Lục Sâm dường như đã quên lúc trước tại bản đồ Minh Giáo đã đáp ứng Cố Sính sẽ không lại khi dễ Diệp Vô Nhiên.


Dù sao Lục Sâm cũng không phải là tiểu Miêu ca nhu thuận gì, hắn sai thì sẽ nhận sai, nhận sai xong rồi, lần sau còn dám!


Hai mắt híp lại nhìn Diệp Vô Nhiên từng bước tới gần phạm vi công kích, loan đao trong tay Lục Sâm lập tức hướng về phía cổ họng Diệp Vô Nhiên mà cắt.


Diệp Vô Nhiên mới thật sự là người vô tội, đang vui mừng vì thoát khỏi Cố Sính, đột nhiên lại bị đánh một trận.


Sau khi bị đánh một trận điên cuồng, HP của Diệp Vô Nhiên triệt để biến đen.


"Xoay!"




Cùng lúc đó Quân Tiêu ra lệnh cho Phong Xa đoàn, toàn bộ sử dụng kỹ năng Phong Lai Ngô Sơn, chỉ thấy lộ tuyến chạy thương của Mã Nguy Dịch sáng lên một mảnh khiến cho người chơi thông gia mũ giáp cảm nhận được một mùi cháy khét đặc thù .




Bởi vì đã có câu nói Phong Xa xoay qua, không còn ngọn cỏ.


Lục Sâm vừa mới đánh chết Diệp Vô Nhiên, đang đắc ý tán dương mình tiếp cận mục tiêu ám sát hoàn mỹ, đã bị cuốn vào vòng xoay của Phong Xa, chỉ nghe được hắn TMD một tiếng thanh máu lập tức cạn tới đáy, Lục Sâm lập tức hôn mê.




"Ngừng!" Quân Tiêu lại ra lệnh một tiếng, người chơi Tàng Kiếm lập tức dừng kỹ năng, mà ở dưới chân mấy Nhị thiếu gia có một hoàng kỷ, một miêu đang nằm.


Hai kẻ vừa bị vùi dập nằm hôn mê trong bản đồ Mã Nguy Dịch.


Quân Tiêu đi tới trước mặt bọn họ, nội tâm cao hứng cuối cùng cũng bắt được tiểu miêu miêu này tới tay, vốn dĩ chỉ tới bắt Lục Sâm không ngờ lại thấy được tình duyên của Cố Sính.




Tại sao tình duyên của Cố Sính lại ở đây?


"Chuyện gì?"


Cố Sính vừa mới chạy tới bản đồ Mã Nguy Dịch đã nhận được tin nhắn mật của Quân Tiêu.


"Ta nói này Cố Sính, tình duyên của ngươi đang nằm trên đường Mã Nguy Dịch." Quân Tiêu nhìn Diệp Vô Nhiên hôn mê bất tỉnh, trên người còn hiện lên buff của Minh Giáo, đại khái cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, lấy trong túi một viên lam dược cho Diệp Vô Nhiên ăn.




Nếu không một lát nữa Cố Sính tới không biết chừng lại tìm tiểu miêu miêu tính sổ.


"Ta lập tức tới!" Dứt lời Cố Sính liền gia nhập tổ đội của Quân Tiêu.


Quân Sơn ngoại trừ rượu ngon còn có hoa đào khắp núi làm cho người ta ái mộ. Quân Tiêu đón lấy một cánh hoa đào theo gió bay xuống đặt lên trên khuôn mặt của Lục Sâm đang hôn mê trên thuyền, hài lòng nói.


"Hoa đào xứng mỹ nhân, quả nhiên không uổng phí!" +


Dứt lời, Quân Tiêu chuyển mắt nhìn phía Cô Sính đang chèo thuyền du ngoạn trong hồ, hắn liền mang tiểu miêu miêu lên thuyền của mình, chèo thuyền du ngoạn.


Thuyền nhỏ vừa mới vén sóng rời bờ, Lục Sâm đang hôn mê ý thức cũng có chút thanh tỉnh.


Mà ở thuyền bên kia, Diệp Vô Nhiên từ trong hôn mê tỉnh lại nhìn thấy Cố Sính giống như nhìn thấy quỷ.


"Tỉnh rồi!" Cố Sính nhìn Diệp Vô Nhiên mới tỉnh lại, mới rời khỏi y không bao lâu mà đã bị người khác giết chết trên đường chạy thương, thật là làm cho Cố Sính không thể bớt lo chút nào.




"Có phải là ta đã quá nuông chiều ngươi? Cho nên ngươi mới không ngoan như thế?" Cố Sính nói, y cảm thấy mình không thể quá nuông chiều Diệp Vô Nhiên như vậy, thật giống như đối với hắn quá tốt ngược lại cũng không tốt.




Diệp Vô Nhiên trong nội tâm vô cùng hoảng sợ, hắn muốn rời khỏi thuyền nhưng lại phát hiện nếu không có chỉ thị của Cố Sính hắn căn bản không xuống được, mà Cố Sính giống như đang rất tức giận.




"Hửm?"


Cố Sính cảm thấy cần phải để cho Diệp Vô Nhiên biết bây giờ hắn là của ai, trừng phạt là phải có, nhưng không ngờ Diệp Vô Nhiên rất biết nắm lấy điểm yếu của y.


Chỉ thấy Diệp Vô Nhiên làm ra một bộ dáng đáng yêu vô hại, hai mắt mở to bắt đầu bán manh, chu môi ý đồ muốn vượt qua kiểm tra.


"Tình duyên duyên~~ ta rất ngoan, ta đâu có chạy, ta chỉ là chợt nghĩ ra hôm nay còn chưa chạy thương mà thôi."


Nam nhân nũng nịu có chán ghét hay không? Có phiền hay không?


Cố Sính nói cho ngươi biết, Diệp Vô Nhiên như vậy y rất thích, thậm chí còn cảm giác có vật gì đó thẳng tắp đánh vào tim y, y có chút không kìm nén được bản tính dã thú trong cơ thể, nhưng vì không muốn dọa Diệp Vô Nhiên sợ hãi nên vẫn nhịn xuống, nhưng ở thuyền bên kia, Quân Tiêu lại không thân sĩ như vậy.




Quân Tiêu cho rằng, mọi người đều là nam nhân, không có gì phải kìm chế, bản năng yêu thích mới thật sự là yêu thích, cho nên hắn nói làm thì chính là làm.


"Tử biến thái!"


Chỉ nghe thuyền bên cạnh truyền đến tiếng mắng chửi điên cuồng của Lục Sâm, khiến cho Diệp Vô Nhiên và Cố Sính quay đầu nhìn.


Lục Sâm thề, nếu hắn có thể đánh thắng được tên khốn Cái Bang này, hắn khẳng định đánh tên Cái Bang này cho đến khi hắn bỏ game mới cam tâm, tên biến thái khốn khiếp này dám nhân lúc hắn hôn mê mà đặt hoa lên mặt hắn, còn làm ra tư thế hít đất ghé vào trên người hắn.




Bệnh thần kinh! Đang ở trên thuyền hít con bà nó chứ chẳng hít đất.


"Tử biến thái! Ngươi tránh ra!" Lục Sâm chống tay trên bả vai Quân Tiêu ngăn cản hành động ngày càng sáp lại gần của tên biến thái nào đó, hắn trốn lâu như vậy mà vẫn để cho tên biến thái này tóm được.




"Tên ăn mày khốn kiếp, cút xuống khỏi người ta ngay!"


"Không, ngươi con mèo này quả là khó bắt!" Quân Tiêu không phải là người hiền lành gì, càng không phải là một kẻ sẽ ngoan ngoãn nghe lời người khác, chuyện không có lợi, hắn không nghe!


"Méo!" Lục Sâm tức giận nghiến răng nghiến lợi thậm chí muốn giết chết tên nam nhân trên người này.


Nhưng cái hiệu ứng lọc kính thật rất thần kỳ, đặc biệt là đối với người mình thích, lọc kính càng đáng sợ, lỗ tai Quân Tiêu tựa hồ đối với những lời mắng chửi thô tục của Lục Sâm tự động loại bỏ vậy, trong mắt hắn, Lục Sâm miệng đầy thô tục chỉ là một con mèo nhỏ đang xù lông mà thôi, hắn trêu ghẹo nói.




"Ây da, xù lông rồi sao?"


Lục Sâm trợn mắt tức giận nhìn Quân Tiêu, muốn dùng ánh mắt ngăn cản hắn, dường như hắn quá mức tự tin cho rằng mình tức giận thì sẽ siêu hung dữ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Sâm lúc tức giận giống hệt như con mèo nhỏ xù lông, đáng yêu đến đòi mạng. +




Quân Tiêu cảm thấy tâm can mình đều rung động.


"Thật đáng yêu!"


Khen xong Quân Tiêu lập tức đưa tay lên vuốt tóc Lục Sâm một cái, dùng động tác giống như động tác vuốt mèo, triệt để coi đây là một con mèo a.


"TMD, tên biến thái chết dẫm!" Lục Sâm tiếp tục mắng chửi người, đột nhiên miệng bị chặn lại.


Quân Tiêu cảm thấy có chút ồn ào, tiểu miêu miêu này meo meo meo loạn xạ làm lòng hắn ngứa ngáy, cái miệng nhỏ nhắn này, nên lấp lại a.


Nghĩ sao làm vậy, Quân Tiêu cúi xuống hôn lên môi Lục Sâm, ngăn chặn tiếng kêu meo meo kia, nhưng hôn môi lại khiến trong lòng Quân Tiêu càng thêm ngứa ngáy.


"Ngô!" Đôi chân trên không trung của Lục Sâm rơi xuống, tên biến thái này vậy mà cắn miệng của hắn! Đau quá!!!!!






Truyện liên quan