Chương 41.

Cố Sính xụ mặt dáng vẻ rất nghiêm khắc, y rất không thích cái tính gặp ai cũng trêu đùa cợt nhả này của Đường Mạnh, ít nhất trước mặt y dáng vẻ nhất định phải đứng đắn. +




Đường Mạnh nhìn ra Cố Sính khó chịu, thân hữu này ngay từ đầu đã không thích tính cách của hắn, hai người trở thành thân hữu vốn đã là kỳ tích.


"Đúng rồi, Nhị tiểu thư kia là người của bang hội Sính Sắc!"


Sính Sắc?


Cố Sính chưa từng nghe qua có bang hội nào như vậy, chẳng lẽ là bang hội nhỏ vừa mới lập?


Đường Mạnh nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Cố Sính, tức giận nói.


"Những người chơi được hoan nghênh đều có một bang hội hậu cung, vậy mà cũng không để ý, thật  làm cho người ta hâm mộ cùng ghen tị a."


Đúng vậy, Sính Sắc, ý trên mặt chữ, một nhóm thiếu nữ trầm mê nam sắc của Cố Sính lập thành bang hội, nói trắng ra thì tất cả đều là người hâm mộ của Cố Sính.




"Thứ sáu cuối tuần cùng bắt hai thầy trò một lượt!" Cố Sính không quan tâm rốt cuộc bang hội kia là cái gì, người dù sao cũng phải giáo huấn, để cho bọn họ biết trong trò chơi này Cố Sính không phải là người dễ chọc.




Đường Mạnh gật gật đầu, trong đầu suy nghĩ nên làm thế nào để giúp Cố Sính báo thù, dù sao toàn bộ người trong server đều biết rõ, Cố Sính đem vị Nhị thiếu gia kia sủng lên tận trời, chỉ còn thiếu đặt bài vị mà thờ phụng.




"Được, đến lúc đó nhớ gọi cho ta." Đường Mạnh nói, tay lại mở nhóm buôn chuyện trên bang hội.


[Đường Mạnh: Lập đội Cố Sính sủng vợ đã có 1 còn thiếu 25 người!]




[Hoa tỷ: Ta ta ta!]


[Thuẫn nương: +1]


Diệp Vô Nhiên không hề hay biết bởi vì chút chuyện nhỏ mà Độc la và Nhị tiểu thư hôm nay bọn họ trêu chọc gặp phải phiền toái, hắn đang ngồi híp mắt nhìn Lâm Tu Chiêu lộ ra răng mèo.


"Đồ đệ, hàm răng của con khi cắn người khẳng định rất đau?"


Lâm Tu Chiêu che miệng không để sư phụ đem hàm răng của hắn ra bàn luận, răng nanh là trời sinh! Trời sinh!


"Sư phụ!"


"Đồ đệ, lát nữa Cố Sính tới đây con liền cắn hắn!" Diệp Vô Nhiên nghĩ, có lẽ hắn không có răng mèo nên cắn người mới không đau.


Lâm Tu Chiêu nghi ngờ, vì sao sư phụ luôn nhắm vào sư cha?


"Chiêu Chiêu không cắn, sư cha tốt như vậy, Chiêu Chiêu không nỡ."


"Con không nghe lời sư phụ phải không?" Diệp Vô Nhiên cảm giác không thể yêu thương gì được nữa, thu đồ đệ này làm cái gì đây? Mới được bao lâu mà đã "lấy tay bắt cá".


Thật chua xót!


"Sư phụ!" Lâm Tu Chiêu rất khó xử.


Lâm Tu Chiêu khó xử, dáng vẻ ủy khuất, tuy nhiên Diệp Vô Nhiên cũng không phải không biết giả vờ đáng thương, hắn dụi mắt giả vờ đáng thương nói:


"Đồ đệ lớn lên như bát nước hất đi, không nghe lời sư phụ nữa, thật chua xót a." +


"Sư phụ, người đừng như vậy!" Lâm Tu Chiêu đơn thuần còn tưởng rằng hắn làm cho Diệp Vô Nhiên thương tâm, vừa sốt ruột vừa khó xử.


"Vậy con có cắn hắn hay không?" Diệp Vô Nhiên thử mở miệng hỏi.


"Thế nhưng là... sư phụ..."


"Số ta thật khổ a... Đồ đệ không nghe lời, thật không cách nào chơi trò chơi này nữa."


"Con cắn? Con cắn! Sư phụ người đừng khóc, Chiêu Chiêu sợ hãi!" Lâm Tu Chiêu vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, dăm ba câu đã bị Diệp Vô Nhiên thuyết phục, khó xử đáp ứng.


Tiểu hài tử chính là rất dễ lừa gạt nha, Diệp Vô Nhiên thấy phải cùng Cố Sính thảo luận về việc nên dạy dỗ đồ đệ trong trò chơi này như thế nào, không thì sẽ bị lừa gạt đi mất.




"Vậy lát nữa con giả bộ muốn ôm hắn, sau đó cắn hắn một ngụm được không?"


"A... Được!" Lâm Tu Chiêu tâm bất cam tình bất nguyện đáp ứng.


Cũng không biết Cố Sính cùng vị Pháo ca muốn ăn đòn kia nói chuyện gì, qua rất lâu sau Pháo ca rời đi Cố Sính cũng quay trở lại, Diệp Vô Nhiên ngồi sau lưng Lâm Tu Chiêu giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thả chó cắn người.




"Đồ đệ, dùng sức cắn! Có nghe thấy không?"


"Được, sư phụ!" Lâm Tu Chiêu giống như gánh vác sứ mệnh, Diệp Vô Nhiên đẩy hắn, hắn lập tức tiến lên.


"Sư cha~~~~~~!" Lâm Tu Chiêu dường như sợ bị đánh, ỏn ẻn tiến lên ôm lấy chân Cố Sính.


Sau khi tìm được một vị trí thích hợp trên đầu gối Cố Sính, mở miệng cắn một ngụm.




Cố Sính cúi đầu nhìn Lâm Tu Chiêu đang ra sức mà cắn y, sau đó vô thức nhìn về phía Diệp Vô Nhiên, không cần nghĩ cũng biết nhất định là do Diệp Vô Nhiên dạy.


"Sư cha~~, người không đau sao?" Lâm Tu Chiêu bao nhiêu khí lực bú sữa mẹ đều đem ra dùng vậy mà Cố Sính không nhăn mày lấy một cái.


Cố Sính ôm lấy Lâm Tu Chiêu đi về phía Diệp Vô Nhiên.


"Thú vị sao?"


Diệp Vô Nhiên chột dạ không dám nhìn vào mặt Cố Sính.


"Cái gì thú vị? Là tự đồ đệ muốn cắn ngươi, ngươi phải hỏi hắn a!"


Cố Sính đưa mắt nhìn Lâm Tu Chiêu lại quay sang nhìn Diệp Vô Nhiên, thấy có chút đau đầu, đây chính là hai tiểu hài tử chính cống.


Diệp Vô Nhiên muốn thử một chút xem Cố Sính có đau hay không, kết quả y không hề đau, tiểu hài tử Lâm Tu Chiêu này chút việc cũng làm không xong, mới đầu không chịu cắn, đến lúc cắn lại không dùng sức a.




"Đồ đệ, sao con lại cắn hắn thế?"


"Hả? Sư phụ?" Lâm Tu Chiêu buồn bực, không phải sư phụ kêu hắn cắn sao?






Truyện liên quan