Chương 48.

Quân nương không tin, Cố Sính không thể nào không biết nàng, thời điểm công phòng lúc trước rõ ràng thanh danh của nàng rất lớn, người muốn cầu tình duyên với nàng có thể xếp hàng, mỗi lần Cố Sính chỉ huy đều gọi ID của nàng. +




Cố Sính là một chỉ huy, nhưng là một chỉ huy trí nhớ không tốt, những ID kia đối với y chỉ là những cái tên lúc bày binh bố trận phải gọi đến, trong lúc công phòng hỗn loạn y làm gì có tâm tư nhớ ai với ai.




Trong mắt Cố Sính thì ID chẳng qua là chữ, làm sao có chuyện Cố Sính thông qua những chữ này biết ai là nam ai là nữ, là nam thần hay là nữ thần?


Ah, Cố Sính chỉ nhớ những ID này chức nghiệp là gì, hết trận chiến thì hết giá trị.


"Không biết!" Cố Sính thành thật trả lời.


Điều này làm cho quân nương không nhịn được mà cười.


"Ừ, không biết cũng tốt, ta cũng sẽ quên ngươi."




"Quân nương, ngươi nói câu này rất hay a. Ngươi và đại thần cũng giống như nhau, đại tỷ ngươi tỉnh táo một chút, ngươi như thế này... là ngươi yêu đơn không!"


Quần chúng ăn dưa ồn ào khiến quân nương bắt đầu dao động, dù sao chuyện này cũng là do nàng cố ý gây chuyện.


"Không quan trọng, quan trọng là ta muốn ngươi xin lỗi lão bà của ta!" Cố Sính vốn im lặng hồi lâu chợt yêu cầu.


"Oa ah, còn gọi là lão bà nữa kìa!" Đám quần chúng ăn dưa lại bắt đầu ồn ào.


"Cố Sính, ngươi gọi linh tinh vớ vẩn cái gì vậy?" Diệp Vô Nhiên cưỡi Phi Sa tới gần Cố Sính, phẫn nộ túm cổ áo của y.


Cố Sính cẩn thận suy nghĩ một phen sau đó nói thêm: "Cái kia, tức phụ?"


"Cố Sính, ta đánh chết đại gia ngươi!" Diệp Vô Nhiên tức giận nói, giơ tay muốn đánh Cố Sính lại bị các tiểu tỷ tỷ trong bang hội Đường Ngưu ghét bỏ.


"Thôi đi a! Muốn đánh nhau về nhà lên giường mà đánh!"


Diệp Vô Nhiên nội tâm khổ sở.


Toàn bộ quá trình Lâm Tu Chiêu được Cố Sính cho ngồi trên Phách Hồng Trần ăn mứt quả, ánh mắt nhìn về tiểu Độc la ngày đó.


"Sư cha, người thả độc la tiểu muội muội ra đi!"


Nhóc Shota Kỷ gọi một tiếng sư cha khiến cho đám quần chúng ăn dưa nhao nhao phát ra âm thanh hâm mộ.


"Ông trời ơi, đây mới là kẻ chiến thắng nhân sinh a, tình duyên có tiền, nhi tử đáng yêu, một nhà ba người thật khiến người ta hâm mộ!"


Diệp Vô Nhiên bất giác trở thành đối tượng được người người hâm mộ, bởi vì không thể chịu nổi ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người chơi nữ mà cúi đầu.


Cố Sính sờ sờ đầu Lâm Tu Chiêu, y xuống ngựa đi đến trước mặt Diệp Vô Nhiên đưa tay muốn đỡ hắn xuống ngựa.


Diệp Vô Nhiên cho Cố Sính một ánh mắt sắc như đao, xuống ngựa từ phía khác kết quả lại bị đám người chơi cười nói là hắn ngạo kiều. +


"Xin lỗi." Cố Sính nắm tay Diệp Vô Nhiên đi đến trước mặt quân nương.


Mọi người thấy Cố Sính cố chấp bắt quân nương xin lỗi như vậy càng thêm hâm mộ Diệp Vô Nhiên, thậm chí còn nhớ tới chính mình trong trò chơi mỗi lần bị người đánh đều phải quay về doanh địa chữa thương, trái ngược tạo ra tổn thương nha.




Đường Mạnh nói 818 xong liền đứng bên cạnh xem trò vui, nhìn Cố Sính  nhẹ nhàng cầm tay Diệp Vô Nhiên kia, ôi này, Cố Sính đem ái nhân của y sủng lên tận trời mới chịu a.


"Không cần." Diệp Vô Nhiên thấy mình chỉ bị đánh một chút thôi, không cần phải giương cờ đánh trống bắt người ta xin lỗi như vậy, dù sao cũng không phải thật sự bị đánh.


Tất nhiên là Diệp Vô Nhiên không biết đại sư giết hắn trong sân thi đấu lúc trước đến giờ phút này vẫn đang bị mười mấy Minh Giáo đuổi giết!!!


Quân nương nhìn Cố Sính đáy mắt đã ngân ngấn nước mắt, dù thế nào thì đây cũng là một nữ hài tử, lại bị người mình thích trước mặt bao nhiêu người nói cho nàng biết nàng tự mình đa tình, tâm trạng khó có thể khống chế được.




"Thật xin lỗi." Quân nương mở miệng nói xin lỗi, nàng muốn chấm dứt nhanh một chút, trò chơi này nàng cũng đã chơi đủ rồi.


Diệp Vô Nhiên không thể tưởng tượng rằng quân nương thật sự nó nói xin lỗi, gật đầu ừ một tiếng.


"Kia, ta tha thứ cho ngươi!"


"Tha thứ cái búa! Lão tử dạy đồ đệ từ khi nào đến lượt ngươi đánh giá?" Thanh âm của Từ Dã truyền ra từ trong đám đông, chỉ thấy nàng cầm thuẫn đao từng bước đi tới.




Diệp Vô Nhiên sợ hãi, vội vàng đi tới ngăn cản Từ Dã đang muốn xông lên đánh nhau, việc này kết thúc ở đây được rồi, vốn cũng chẳng có việc gì to tát không cần làm ra động tĩnh quá lớn.




"Từ Dã, bỏ đi bỏ đi!"


"Tay tàn thì làm sao? Tay tàn cũng không ăn đến gạo nhà ngươi, có giỏi thì đến solo!" Từ Dã tất nhiên không thể tỉnh táo, có người cần Diệp Vô Nhiên nàng đã cảm ơn trời đất rồi, mặc dù không phải em gái, nhưng với tư cách là sư phụ, Từ Dã rất vui mừng, không cho phép kẻ khác phá đám.




Diệp Vô Nhiên chỉ thấy dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên Từ Dã thừa nhận hắn là đồ đệ của nàng, mặc dù vì loại việc đau trứng này mới thừa nhận.




"Hắn còn có ta, yên tâm đi." Cố Sính nói một câu làm cho Từ Dã đang bạo phát tỉnh táo lại.


"Đồ đệ của ta sau này đành nhờ cả vào ngươi rồi." Từ Dã cầm tay Diệp Vô Nhiên đặt lên tay Cố Sính giống như đem con trai gả cho người ta.


Lộn xộn cái gì nữa đây?


Diệp Vô Nhiên thấy đau đầu, mỗi ngày đều gặp phải chuyện xui xẻo, Cố Sính quả thật là một tên đại phiền toái, tuy nhiên sự việc phiền toái lần này mới chỉ là bắt đầu.




Trải qua sự việc lần này, những người có cái nhìn không tốt về Diệp Vô Nhiên tất cả đều đổi mới, trước kia ai cũng cho rằng Diệp Vô Nhiên dùng thủ đoạn gì đó mới có thể bắt được Cố Sính trong tay, trải qua ngày hôm nay ai cũng biết rằng Cố Sính thật sự đã gặp được chân ái.




Đường Mạnh đứng xem náo nhiệt, ánh mắt quan sát một Độc ca thanh tú đứng lẫn trong đám đông, ánh mắt của vị Độc ca kia rất giống với ánh mắt của quân nương, đều nhìn Cố Sính bằng ánh mắt hy vọng rồi lại thất vọng.




Điều này làm cho Đường Mạnh không khỏi thở dài, yêu tinh Ngũ Độc, ngươi cũng muốn gây sự sao?


_________________________________________


Yêu tinh Ngũ Độc Di Hồi đại giá quang lâm.


P/s: tất cả thụ quân trong truyện đều là đáng yêu tạc mao thụ a, Công quân nào cũng chết mê chết mệt, sủng thụ lên tận trời.  Đến người qua đường cũng sủng nhau, mỗi lần edit cũng cười tỉnh, ha ha ha ha. 






Truyện liên quan