Chương 54

[Dạy Mèo cách làm người.]


Phốc phốc!


Xin lỗi, Diệp Vô Nhiên không phúc hậu nở nụ cười, những cuốn sách này sao lại có cái tên ngốc nghếch như vậy, không ngờ Cố Sính còn có thể xem loại sách này, thất kính thất kính, a ha ha ha ha. +




"Đi thôi, chúng ta tới Trường Ca Môn, chỗ đó yên tĩnh con cứ chậm rãi mà học, vi sư sẽ không quấy rầy con." Diệp Vô Nhiên nghĩ lại nên để cho Lâm Tu Chiêu nghe lời Cố Sính mới tốt, dù sao bản thân mình cũng chỉ là một tay tàn không nên gây trở ngại việc Lâm Tu Chiêu trở thành một Tàng Kiếm xuất sắc.




Đại Hoàng Tiểu Hoàng cứ như vậy bay thẳng đến cửa bản đồ Trường Ca Môn, tìm một nơi có ánh mặt trời chiếu sáng bắt đầu treo máy.


Không hề hay biết đi theo phía sau bọn họ còn có một tiểu Thiên Sách.




Phương diện học kỹ năng của Lâm Tu Chiêu còn thông minh hơn so với Diệp Vô Nhiên, ít nhất Lâm Tu Chiêu còn biết nên dùng chiêu thức gì để đánh trả từng môn phái, không giống như Diệp Vô Nhiên chỉ biết liều mạng đến cái rắm cũng không biết thả.




Sau khi treo máy, Diệp Vô Nhiên nhìn Lâm Tu Chiêu ngoan ngoãn đọc sách, bản đồ Trường Ca Môn lại là bản đồ không cho phép người chơi giao chiến, có lẽ sẽ không phát sinh việc gì, hắn liền nhàn nhã phơi nắng đi ngủ.




"Sư phụ!" Tiểu tướng quân một thân huyền giáp đỏ đen lễ phép cúi người hành lễ với Thúc Cửu cách đó không xa.


Mấy ngày nay Thúc Cửu cũng bị Lâm Tu Chiêu làm cho tức chết, mỗi ngày hắn đều âm thầm theo dõi tìm cơ hội đến gần Diệp Vô Nhiên, kết quả tên tiểu tử thối này giống hệt cao da chó dính chặt lấy Diệp Vô Nhiên, Diệp Vô Nhiên đi đâu hắn đi đó, Thúc Cửu thật sự không chịu nổi nữa lập tức quyết định tìm một người đến dụ hắn đi chỗ khác.




"Ngươi hãy đi dụ tiểu quỷ kia rời đi." Thúc Cửu ra lệnh, dùng tiểu hài tử dụ dỗ tiểu hài tử là biện pháp tốt nhất.


Thẩm Trì dạ một tiếng sau đó nhìn về phía Lâm Tu Chiêu đang chăm chú đọc sách.


Lâm Tu Chiêu đọc cuốn [Làm thế nào gia tăng độ ăn ý của Sách Tàng.] có trăm nỗi nghi ngờ không có cách nào giải đáp, trong sách nói một Tàng Kiếm ưu tú tất nhiên cần có một đồng đội Thiên Sách, mà một Tàng Kiếm vô cùng lợi hại mà không có đồng đội thì cô đơn lãnh lẽo đến cỡ nào.




Trong Kiếm Tam, hảo hữu Thiên Sách của Lâm Tu Nhiên chỉ có sư cha, thế nhưng sư cha đã có sư phụ là Tàng Kiếm a.


Đang lúc Lâm Tu Chiêu buồn bực thì có một quả quýt theo con dốc lăn đến trước mặt hắn.


Tại sao nơi này lại rơi xuống một trái quýt? Lâm Tu Chiêu tò mò nhặt lên.


"Quýt này ở đâu ra?"


"Đó là của ta." Giọng nói thanh thúy như chuông bạc của thiếu niên từ phía quả quýt lăn tới truyền đến, Lâm Tu Chiêu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tiểu tướng quân Thiên Sách đi tới, màu xanh của trời cùng màu trắng của mây làm nổi bật lên tư thế oai hùng của tiểu tướng quân.


Tiểu tướng quân anh tuấn tiêu sái bước tới, tự làm một tư thế rất anh tuấn sau đó mở miệng nói: "Quýt cho đệ ăn, đệ có thể...." +


Tự cho rằng mình rất đẹp trai, lúc đến gần vậy mà lại có chút cà lăm.


"Cùng ta chơi đùa sao?"


Đây là lần đầu trong trò chơi có người rủ Lâm Tu Chiêu cùng chơi đùa, thật ra ngoài hiện thực hay trong trò chơi cũng đều giống như nhau, tiểu trong suốt luôn không được người ta để ý tới, thậm chí còn không có ai cùng chơi đùa. Trước khi gặp Cố Sính và Diệp Vô Nhiên, Lâm Tu Chiêu luôn chơi trò chơi một mình, cho nên khi có người rủ cùng nhau chơi đùa, Lâm Tu Chiêu đã có chút động tâm.




Hắn muốn ra ngoài chơi nhưng sư cha muốn hắn đọc sách, còn rất nhiều sách chưa đọc a.


Do dự nhìn sách vở lại nhìn trái quýt trên tay, rất khó để lựa chọn.


"Ta dẫn đệ đi leo núi bắt cá nhé." Thẩm Trì nhìn ra Lâm Tu Chiêu đang do dự, không buông tha nói.


Dù sao cũng là hài tử ít tuổi làm sao chịu nổi việc người khác không ngừng dụ dỗ, Lâm Tu Chiêu đem sách ném trên mặt đất chạy theo Thẩm Trì chơi đùa.


Hai người trở thành bạn cùng chơi đùa, một người muốn đi chơi, một người có mục đích khác, Thẩm Trì cầm bàn tay nhỏ bé của Lâm Tu Chiêu dẫn hắn đi chơi, ánh mắt nhìn về phía Thúc Cửu đang tiến đến gần Diệp Vô Nhiên quăng ra một ánh mắt thành công.




Đã xong.


Diệp Vô Nhiên vẫn đang ngủ say không hề hay biết con trai, a phi, đồ đệ nhà mình bị một tên ranh con mang đi chơi, vẫn đang đắm chìm trong mộng đẹp của chính mình không chịu tỉnh.


Thúc Cửu trực tiếp tiêu diệt cái bóng đèn nhỏ Lâm Tu Chiêu này, cũng không đành lòng đánh thức Diệp Vô Nhiên đang ngủ say, dứt khoát nằm ở bên cạnh hắn, không sao, nếu muốn xúc tiến tình cảm, đợi bên cạnh đến khi Diệp Vô Nhiên tỉnh ngủ càng tốt.




Nghĩ xong, Thúc Cửu đưa tay chạm vào tóc Diệp Vô Nhiên, chạm vào vị bảo bối được Cố Sính nâng trong lòng bàn tay còn sợ vỡ này, không biết liệu có phải bởi vì đây là người mà Cố Sính quý trọng nên mới khiến cho tâm lý muốn cướp đoạt của hắn càng thêm mãnh liệt hay không?




Dựa vào cái gì mà chỉ có một mình Cố Sính mới có thể nâng niu người này trong lòng bàn tay? Thúc Cửu hắn cũng có thể giống như Cố Sính đem người đoạt lấy, sủng ái.


Tâm lý so sánh ganh đua thật đáng sợ, ngay cả sủng ái cũng muốn tranh cao thấp.


Trong lúc tình thế cấp bách, Cố Sính online gửi truyền âm phù cùng lời mời tổ đội cho Diệp Vô Nhiên đều không thấy hồi âm, cuối cùng đành liên hệ với Lâm Tu Chiêu mới biết bọn họ treo máy tại Trường Ca Môn.




"Cho đệ chơi một chút đi mà." Bong bóng dưới ánh nắng mặt trời mơ hồ tỏa ra ánh cầu vồng nhìn vô cùng đẹp mắt, món đồ chơi này bị Thẩm Trì đem ra để trêu chọc gà con, hắn vừa nhanh chân lùi bước về phía sau vừa nhìn biểu tình đáng yêu của Lâm Tu Chiêu, Thẩm Trì không phát hiện phía sau có người, trực tiếp đụng phải.




Người đi tới chính là sư cha, Lâm Tu Chiêu ngẩng đầu nhìn Cố Sính, ngoan ngoãn gọi.


"Sư cha."


Thẩm Trì có chút nghi ngờ quay người lại nhìn, người mà hắn đụng vào là một Thiên Sách lạ mặt, lạ mặt thì lạ mặt nhưng ID của Cố Sính làm cho hắn chán ghét.


Cũng như vậy, Cố Sính không thích tiểu tướng quân này.


Hỗn tiểu tử từ đâu tới?


Nếu có một bảng xếp hạng những cái tên đáng ghét nhất trong Kiếm Tam, Cố Sính tuyệt đối sẽ đứng đầu bảng xếp hạng trong lòng Thẩm Trì, chính Cố Sính đã làm cho sư phụ hắn mất hết thanh danh, là tử địch của sư phụ.




Cố Sính nhìn ra địch ý trong mắt Thẩm Trì, vì ngại Lâm Tu Chiêu vẫn còn ở đây nên chỉ cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.


Hỗn tiểu tử.


Nhưng mà Thẩm Trì cũng không phải là đèn đã cạn đầu, biết rõ không đánh lại nhưng vẫn đáp trả. +


Tử mặt than.


Hai người giống như có thuật đọc tâm thông qua biểu tình đã biết đối phương đang mắng người.


Cố Sính không cho phép Lâm Tu Chiêu và hỗn tiểu tử này chơi đùa thân cận, hắn sẽ dạy hư Lâm Tu Chiêu.


Lại cho thêm một ánh mắt cảnh cáo, hỗn tiểu tử cách hắn xa một chút.


Xin lỗi a, Thẩm Trì làm sao có thể nghe lời y, Cố Sính cũng không phải là gia trưởng của Lâm Tu Chiêu, dựa vào cái gì mà can thiệp vào việc kết giao bằng hữu của Lâm Tu Chiêu, đúng thật là quản quá rộng.




Hai vị Thiên Sách lớn nhỏ dưới sự trao đổi ánh mắt đại chiến mấy trăm hiệp.


Lâm Tu Chiêu đảo mắt nhìn hai người bọn họ vài lần, mơ hồ cảm thấy có mùi thuốc súng, cứ có cảm giác sư cha với Trì ca ca chuẩn bị đánh nhau.


Vì để tránh xảy ra một cuộc chiến tranh, Lâm Tu Chiêu đi tới trước mặt Cố Sính làm nũng muốn được tung lên cao.


"Sư cha~"






Truyện liên quan