Chương 11. Mưu Đồ Xấu Xa

Buổi học chiều nay đã kết thúc, Lục Tấn Bằng và Hầu Ba (mã số 33) cùng trở về nhà. Cả hai ở cùng một cụm dân cư. Hầu Ba 24 tuổi, vóc người vạm vỡ, cao 1m8, nặng 90kg. Lục Tấn Bằng gầy còm đi bên cạnh chẳng khác gì công dân của vương quốc tí hon.


Hôm nay là ngày rất đặc biệt, chuyện xảy ra trong buổi học ngoại ngữ quả là không tưởng tượng nổi. Dọc đường, cả hai bàn bạc, suy đoán tình huống có thể xảy ra nay mai.


"Nếu lởi "Cựu thần" nói là thật, 50 người chúng ta đều có siêu năng lực, thì cậu cho rằng sẽ xảy ra chuyện gì? " Hầu Ba nói, "Liệu mọi người trong lớp ta có tàn sát nhau không?"
Lục Tấn Bằng nhún vai, "Tớ chịu không biết. Cậu cho là thế nào? "


Hầu Ba tay vân vê cằm, nghĩ ngợi, "Tớ cảm thấy, mọi người cùng học lớp bổ túc ngoại ngữ hơn một tháng qua, ít nhiều đều có tình cảm, không ai nỡ ra tay với nhau thật."
"Ừ, đúng. Nhưng..."
Hầu Ba thấy Lục Tấn Bằng không nói tiếp, bèn hởi, "Nhưng làm sao, cậu nói đi."


Lục Tấn Bằng do dự rồi nói, "Nếu cố ý tấn công người khác thì không ai nỡ. Nhưng con người luôn có tính hiếu kì, cho nên có lẽ... sẽ có người muốn thử siêu năng lực của mình.."
"Muốn thử xem siêu năng lực của mình lợi hại đến đâu? "
Lục Tấn Bằng gật đầu, tỏ vẻ bất an.


Hầu Ba tuy cảm thấy Lục Tấn Bằng nói có lý, nhưng anh lo lắng nói, "Chỉ cần một người làm thế, sẽ khiến mọi người hoảng sợ. Đến lúc đó, mọi người sẽ không chịu ngồi im chờ ch.ết, rồi sẽ đua nhau ra tay."




Lục Tấn Bằng nhìn Hầu Ba, "Có lẽ thế, "Cựu thần" đã tiên đoán điều này, ông ta biết chắc chắn chúng ta sẽ đi vào con đường tàn sát lẫn nhau."
"Thật đáng sợ" Hầu Ba hít sâu một làn khí lạnh, "Tớ không muốn tất cả sẽ trở thành sự thật."


Lục Tấn Bằng trầm ngâm giây lát, "Hầu Ba, cậu cảm thấy hiện giờ cậu có siêu năng lực chưa?"
Hầu Ba dừng bước, nhắm mắt lại, hình như đang thử cái gì đó. Lát sau, anh mở mắt ra, lắc đầu, "Tớ không cảm nhận được."


Lục Tấn Bằng thấy Hầu Ba đò mặt thì ngờ ngợ, hỏi, "Cậu sao thế? Cậu hơi hồi hộp thì phải?"
"Không sao..." Hầu Ba lập tức tảng lờ, hỏi lại, "Còn cậu, có cảm nhận được gì không?"


Lục Tấn Bằng không cảm thấy mình có gì khác lạ, nói, "Tớ cũng không cảm thấy gì." Tuy nhiên lúc này anh hết sức tò mò, rất muốn hỏi Hầu Ba chọn siêu năng lực gì. Nhưng anh cũng hiểu đây là vấn đề rất nhạy cảm. Mặt khác, nếu Hầu Ba trả lời thì anh cũng phải nói ra năng lực của mình, như vậy chẳng hay ho gì với cả hai người, nên anh nén lại.


Lúc này cả hai đã đi đến bên xe buýt, chuyến xe của họ cần đi cũng vừa khéo đến nơi. Cả hai không nói gì nữa, cùng bước lên xe.
Hầu Ba nhận ra Lục Tấn Bằng không quẹt thẻ mà chỉ nhét 2 đồng vào hộp để trả tiền vé, bèn hỏi, "Thẻ của cậu đâu?"


Lục Tấn Bằng không giấu giếm, "Tối qua trên đường về bị bọn lưu manh cướp mất rồi."
"Sao? Cậu bị cướp?" Hầu Ba kinh ngạc hỏi.
"Không sao, tổn thất ít thôi."
"Tớ nghĩ cậu nên tăng cường luyện tập thì kẻ xấu cũng sẽ không dám gây sự nữa." Hầu Ba nói.
Lục Tấn Bằng gượng cười.


Hầu Ba nghĩ ngợi rồi nói, "Thế này vậy, tớ sẽ dạy cậu một chiêu, lần sau nếu gặp tình huống tương tự sẽ rất được việc."
Lục Tấn Bằng gật đầu.


"Khi tên lưu manh ép cậu đưa tiền ra thì cậu tỏ ra ngoan ngoãn chấp nhận. Sau đó thò tay vào túi quần giả vờ lấy tiền. Lúc này chúng cho rằng cậu là gã rất dễn bị bắt nạt nên sẽ không đề phòng. Cậu bất ngờ rút tay ra thật nhanh và dồn hết sức đấm thẳng vào ngực hắn. Trong tình huống như thế, bất cứ ai cũng bị loạng choạng ngã ngửa. Mặc xác hắn ngã ra sao, cậu lập tức co chân chạy luôn. Thế là xong."


"Nếu chúng có hai tên thì sao?"
" Thì cậu đấm tên thứ nhất ngã vào tên thứ hai. Dù không thể khiến cả hai tên ngã thì ít ra chúng cũng loạng choạng, đủ để cậu tháo chạy."
"Cậu cứ nói nhẹ như không. Nhưng tớ e không dễ làm đâu."


"Hồi nhỏ gặp phải bọn du côn cướp tiền, tớ toàn dung chiêu này để thoát thân! Chỉ cần luyện tập thì nhất định sẽ có hiệu quả." Hầu Ba phấn khích, "Nào. Bây giờ cậu thử làm với tớ đi"


"Trên xe đang đông người thế này, thử sao được. Thôi đi." Lục Tấn Bằng và Hầu Ba đang đứng giữa xe buýt, một tay bám vào vòng nhựa, xe không đông nhưng cũng chẳng rộng rãi gì.


"Cậu cứ thử động tác đó là được. Cả động tác lấy tiền ra nữa, hãy diễn cho thật vào!" Hầu Ba vẫy tay ra hiệu cho Lục Tấn Bằng "cứ làm đi"


Lục Tấn Bằng thấy khách hàng trên xe không ai chứ ý đến mình, bèn làm theo. Tay phải thò túi quần giả bộ làm động tác lấy tiều, sau đó bình thản rút tay ra, đẩy Hầu Ba vào ngực một cái.


Thực ra Lục Tấn Bằng làm là để Hầu Ba xem, cú đẩy rất khẽ, vả lại anh vốn dĩ cũng chắng có mấy sức lực. Nhưng lại xảy ra sự việc hết sức bất ngờ...


Hầu Ba thân thể to như con gấu xám, nhưng hình như anh bị tác động bởi một lực rất ghê gớm, cái vòng nhựa đang nắm bỗng "rắc" đứt hẳn, người bật mạnh về phía sau như quả bóng bowling to đùng, bảy, tám hành khách đang đứng bị "Ăn đòn" oan, đều ngã dúi dụi. Hầu Ba đè lên người họ, hồi lâu không đứng dậy được.


Trong xe buýt bỗng ồ ào như chợ vỡ, những hành khách bị vạ lây đều lớn tiếng la ó, hành khách phía trước trố mắt chứng kiến sự việc kì quái, không ai hiểu ra.


Người lái xe nhìn qua gương chiếu hậu thấy cảnh một đám người bị ngã, bèn đạp phanh luôn, rồi ngoảng lại hỏi, "xảy ra chuyện gì thế? Vừa rồi tôi không rẽ chũng không phanh gấp kia mà?"


Mấy hành khách phía trước bước đến, kéo Hầu Ba đứng lên, rồi kéo nốt những người kia, hỏi han họ có bị đau không. Một người phụ nữ, đầu bị đập vào tay vịn, chảy máu. Mọi người vội vàng tìm cách băng bó, cầm máu cho chị ta.


Mọi người bận làm các việc, nên không ai để ý đến một hành khách đứng giữa xe. Anh ta cao 1, 58m, nặng 40 cân, gầy còm, sức trói gà không chặt. Cảnh hỗ loạn trên xe là do anh ta gấy ra, anh ta tự biết rõ nguồn cơn là do cú đẩy rất nhẹ cỉa mình.


Toàn thân Lục Tấn Bằng như hóa đá, há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mặt, anh dường như ngừng thở.
Anh không dám tin mình đã gây ra chuyện này.
Chiều nay trên lớp học, anh đã viết ra giấy hai chữ "sức mạnh" - điều mà anh khao khát từ lâu.


Anh đã có. Không cần nghi ngờ gì nữa. Hiện nay, anh đã là người có siêu năng lực. Anh sở hữu năng lực khống chế sức mạnh.


Nghĩ đến đây, toàn bộ máu trong người Lục Tấn Bằng như muốn tuôn trào. Anh chưa bao giờ xúc động như thế, và anh cũng không quên lời "Cựu thần" nói, năng lực của anh hiện giờ mới chỉ là cấp độ 1, vừa rồi anh chỉ tình cờ khẽ đẩy một cái.
Nếu mình vận toàn bộ sức lực thì sẽ xảy ra chuyện gì ?


Nếu "nâng cấp" thì sẽ như thế nào?
Lục Tấn Bằng đứng bất động, nhưng đầu óc nảy sinh ra một lô giả thiết, khó mà tự kiểm soát.
Lúc này Hầu Ba đã trở lại bình thường, anh xoa nắn chỗ đau ở hông rồi bước đến trước mặt lục Tấn Bằng, mở to mắt. Cả hai nhìn nhau.


"Cậu..." Hầu Ba ngập ngừng định nói, hình như anh đã đoán ra điều gì đó.
Lục Tấn Bằng cũng ý thức được điều này. Người khác sẽ không sao hiểu được nhưng qua sự việc vừa rồi, Hầu Ba đương nhiên đã đoná ra năng lực của anh là gì.
Cả hai đều im lặng, chỉ giao lưu với nhau bằng ánh mắt.


Lục Tấn Bằng bỗng thấp thoáng cảm thấy bất an. Hầu Ba đã biết rõ nàng lực của anh, cậu ta có nói ra không? Như vậy hóa ra mình phơi ra ánh sang, còn cậu ta đứng trong bong tối? Thế thì mình rât sbaats lợi tỏng cuộc cạnh tranh.


Khi Lục Tấn Bằng đang nghĩ ngợi thì người lái xe đã mở cửa sau xe buýt. Nữ hành khách bị thương cần xuống xe vào viện, có người đỡ chị ta xuống xe.
Lục Tấn Bằng và Hầu Ba nhìn nhau, rồi cùng xuống xe. Cả hai đều rất rõ, nếu mọi người biết "tghur phạm" gây ra vụ việc vừa nãy, thì sẽ rắc rối to.


Cả hai đi trên đường, hồi lâu không ai nói một câu. Nhưng rồi Hầu Ba run run phát ngôn trước, "Lục Tấn Bằng à, lời nói của "Cựu thần" là có thật! chúng ta sẽ trở thành người có siêu năng lực. Sự việc vừa nãy có thể chứng minh."


"Đúng thế." Lục Tấn bằng rắn rỏi nói, "đồng thời cậu cũng biết năng lực của tớ là gì, đúng không?"
Hầu Ba há hốc miệng. Anh không thể phhur nhận "... đúng."
Lục Tấn Bằng dừng bước, hỏi "cậu sẽ không nói ra chứ? "
"Cậu không muốn người khác biết..."


"Tất nhiên! "Cựu thần" đã nhắc nhở chúng ta; để cho đối thủ biết siêu năng lực của mình là rất không khôn ngoan."
"Đối thủ? " Hầu ba lắc đầu nói, "Lục Tấn Bằng, bậy giờ cậu coi các học viên khác trong lớp Bồi dưỡng Tiếng Anh là đối thử sao?"


Lục Tấn bằng thở dài, "Không phải tớ muốn coi họ là đối thủ, nhưng trải qua sự việc vừa rồi mọi chuyện đều là thật. cuộc cạnh tranh mà "Cựu thần" nói sẽ biến thành sự thật. Tớ hầu như có thể sự đoán rằng, không bao lâu nữa, sau khi cả 50 học viên đều phát hiện ra siêu năng lực của mình thì nhất định sẽ có người ra tay trước để giành ưu thế. Đến lúc đấy, dù tớ cho là gì thì thực tế 50 người vẫn sẽ biến thành kẻ địch của nhau."


Hầu Ba cảm thấy lạnh sống lưng, câu nói của Lục Tấn Bằng khiến anh sợ ch.ết khiếp.
Lục Tấn Bằng hít sâu một hơi rồi thở ra, "Tuy nhiên, Hầu Ba, chúng ta là bạn. Ít ra, tạm thời có thể nói là chúng ta không ra tay với nhau. Đúng không?"
"Đương nhiên rồi." Hầu Ba vội gật đầu.


"Thế thì cậu phải hứa sẽ không tiết lộ cho ai năng lực của tớ."
"Yên tấm đi, tớ sẽ không nói."
Lục Tấn Bằng khẽ gật đầu, nói, "Đã thế thì hai chúng ta sẽ thẳng thắn với nhau, và công bằng với nhau một chút. Cậu biết năng lực của tớ rồi, cậu sẽ cho tớ biết năng lực của cậu, được không?"


Hầu Ba do dự một lúc rồi nói, "Không phải tớ không muốn nói ra, mà cho đến giờ tớ vẫn chưa cảm nhận được gì. Sau khi nhận ra năng lực của mình, tớ nhất định sẽ cho cậu biết."
Lục Tấn Bằng nhìn thẳng vào mắt Hầu Ba, "được! ta thỏa thuận thế nhé."


Cả hai tiếp tục bước đi, lát sau đến cụm dân cư, ai về nhà nấy.
Hầu Ba đi được mấy bước bèn dừng lại, nhìn theo bong Lục Tấn Bằng.
Anh bỗng lắc mạnh toàn thân, rồi thở ra rõ mạnh. Chà, mình giả vờ, mệt ơi là mệt.
Có một sự việc anh không nói thật với Lục Tấn Bằng.


Thực ra, trước khi khi lên xe buýt, Lục Tấn Bằng bảo anh thử xem mình đã có iêu năng lực chưa. Anh đã thử và đã cảm nhận ra rồi.
Lúc đó, anh đã vận siêu năng lực của mình, nhưng Lục Tấn Bằng không biết.


Siêu năng lực của Hầu Ba tương đối kín đáo. Không thể nhìn thấy hoặc cảm nhận được. có lẽ đây là ưu thế lớn nhất của anh, anh biết rất rõ điều này. Cho nên anh đã nói dối Lục Tấn Bằng, giấu nhẹm cậu ta cái bí mật này.
Bây giờ, anh đang nghĩ về một vấn đề khác.


Anh đã biết rõ năng lực của Lục Tấn Bằng là "sức mạnh" - một siêu năng lực to lớn. Vừa nãy anh đã nếm trải và nhận ra nó đáng sợ như thế nào. Nếu lúc chịu tác động ấy anh không khởi dộng năng lực của mình thì có lẽ anh đã bị đánh bay ra ngoài cửa sổ xe buýt như một quả đạn đại bác, và ch.ết chắc rồi.


Trời đất ơi, tôi suýt ch.ết một cách chẳng ta sao cả, thật hú vía! Hầu Ba rùng mình, vẫn còn chưa hết sợ. May sao mình đã kịp thời phản ứng, dùng năng lực của mình để thay đổi tình thế mà không một ai nhận ra - chỉ xô vào mấy người và ngã nhào, thế thôi. Thật đáng sợ... năng lực của Lục Tấn Bằng quả là đáng sợ. Điều đáng chú ý là năng lực của cậu ta mới ở cấp độ 1, chứ nếu được nâng cấp thì hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi.


Nghĩ đến đây, trong đầu Hầu Ba trỗi đậy một ý nghĩ độc ác - nếu trược khi cậu ta kịp "trưởng thành", mình.... Giống như chính cậu ta nói, sớm muộn gì cũng sẽ có người ra tay trước để giành ưu thế - vậy thì tại sao mình phải chấp nhận ở thế bị động?






Truyện liên quan