Chương 17. Thẩm Vấn

Ngày đầu tiên khánh thành bể bơi mới đã xảy ra vụ ch.ết người thảm khốc. Nhận được điện thoại báo tin dữ, chủ nhiệm bể bơi sợ toát mồ hôi. Anh lập tức chạy đến hiện trường. Sau khi nhìn thấy thi thể Phó Thiên, anh trợn mắt, choáng váng tột độ. Vì anh vốn nghĩ rằng, tai nạn ở bể bơi chỉ có thể lả ch.ết đuối. Thi thể mà anh nhìn thấy lúc này máu me đầm đìa, chẳng khác gì tử vong do nhảy lầu. Anh cũng không thể phán đoán điều gì, và cũng rất biết, vụ việc xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật, trước đám đông chứng kiến, muốn phong tỏa tin tức cũng là điều không thể. Cách duy nhất lúc này là báo cho cảnh sát đến xử lý.


Một xe cảnh sát và một xe cứu thương hú còi chạy đến, đỗ trước cổng bể bơi của Trung tâm Thể dục thể thao thành phố. Hai cảnh sát gồm một nam một nữ xuống xe, các nhân viên y tế xuống xe và mang theo cáng cứu thương, cùng chạy vào trong. Nam cảnh sát hình sự tuổi ngoài 40 trông rắn rỏi lão luyện, giơ thẻ ngành cho bảo vệ nhìn rồi nói, "Yêu cầu phong tỏa bể bơi, tạm thời không cho bất cứ ai ra vào."


Họ rảo bước về phía bể bơi. Nữ cảnh sát có mái tóc uống rất đẹp, là người đầu tiên nhìn thấy thi thể nạn nhân nằm trên mặt đất, cô chau mày, khẽ nói với nam cảnh sát, "Có lẽ như tử vong do ngã từ trên cao xuống."
"Họ gọi điện nói là nhảy tử cầu nhảy xuống nước, cô có tin không?"


"Chỉ nói bừa! Trừ phi không nhảy xuống nước mà nhảy trúng thành bể bơi."


Hai viên cảnh sát nói với nhau mấy câu này. Họ cùng các nhân viên y tế đi đến chỗ đám người đang vây quanh thi thể. Chủ nhiệm bể bơi bước lại, nói, "Chào các vị, tôi họ Phương, là người phụ trách ở đây. Tôi đã gọi điện cho cảnh sát."


Hai cảnh sát hình sự giơ thẻ cảnh sát ra cho chủ nhiệm và mọi người nhìn. Nam cảnh sát nói, "Tôi là Kha Vĩnh Lượng, đây là cô Mai Na cùng làm việc với tôi. Ở đây đã xảy ra chuyện gì?"




Chủ nhiệm Phương lau mồ hôi trán, "Tôi cũng không rõ lắm, sau khi nhận được điện thoại, tôi mới đến. Nạn nhân là một thanh niên 23 tuổi tên Phó Thiên. Các nhân viên cứu hộ và người có mặt ở bể bơi nói là anh nhẩy cầu 5 mét... ngã xuống ch.ết."


"Ngã xuống đâu?" Mai Na hỏi. Cô khoảng 30 tuổi, thân hình mảnh dẻ, ánh mắt trầm tĩnh nhưng có năng lực quan sát cực sắc sảo, cơ hồ có thể thông qua bề ngoài mà nắm được bản chất sự việc.
Chủ nhiệm Phương nhăn nhó cứ như vừa ăn phải thứ gì đắng ngắt, nói, "Xuống nước."
Mai Na nhìn thẳng vào anh ta.


Chủ nhiệm Phương vội chỉ về phía bể bơi, "Ở chỗ kia. Anh chị nhìn đi!"


Hai viên cảnh sát nhìn về phía đó. Lúc nãy bĩ đám đông che khuất nên họ chưa nhìn thấy, giờ thì đã nhìn thấy rõ: bên dưới cầu nhảy 5 mét là đám nước đỏ lòm, màu đỏ đang tiếp tục lan ra khắp bể bơi, màu sắc cũng nhạt hơn, nhưng vẫn thể hiện sự việc xảy ra trước đó. Hai viên cảnh sát nhìn nhau. Kha Vĩnh Lượng nghiêm giọng hỏi chủ nhiệm Phương, "Bể bơi mới xây xong, hôm nay là ngày đầu tiên mở cửa phải không?"


"...Vâng!"
Kha Vĩnh Lượng trợn mắt, "Xây dựng không đúng kỹ thuật, khiến người ta nhảy cầu bị chạm đáy bể?"


"Không! Tuyệt đối không thể như vậy." Chủ nhiệm Phương toát mồ hôi, "Thiết kế và xây dựng bể bơi hoàn toàn đúng tiêu chuẩn, dưới cầu nhảy 5 mét là vùng nước sâu, đỗ sâu 4,5 mét. Huống chi, trước khi nạn nhân nhảy cầu cũng đã có nhiều người nhảy, nếu bể bơi có vấn đề thì đâu chỉ mình anh ta gặp nạn?"


"Điều này chúng tôi khảo sát sau." Kha Vĩnh Lượng nói, "Bây giờ anh cho chúng tôi biết tình hình cụ thể lúc xảy ra tai nạn."
Lúc này, một bác sĩ pháp y bước đến, "Anh Kha ạ, chúng tôi xác nhận nạ nhân đã tử vong."


Kha Vĩnh Lượng gật đầu, nói, "Các vị thu xếp đưa thi thể về nhà tang lễ, sau 2 tiếng nữa, các vị hoàn thành báo cáo giám định. Và, hãy tìm cách điên lạc với gia đình anh ta, mời họ đến nhà tang lễ."


Thi thể Phó Thiên được đặt lên cáng, phủ vải trắng, hai nhân viên y tế khiêng đi. Tân Na bị ngất đã tỉnh lại, hai tay bưng miệng, nước mắt đầm đìa. Cô định bước đến gần nhưng bị Hàng Nhất ngăn lại.


Cảnh sát Kha Vĩnh Lượng sắp đặt xong, anh nhìn chủ nhiệm Phương. Chủ nhiệm Phương chỉ vào nhân viên cứu hộ, nói, "Lúc đó tôi không có mặt ở hiện trường, tình hình cụ thể thế nào, anh cứ hỏi cậu ta."


Kha Vĩnh Lượng nói chuyện với nhân viên cứu hỗ đứng bên chủ nhiệm Phương. Mai Na không cùng anh đưa ra câu hỏi, cô chỉ nhìn khắp lượt những người đứng quanh bể bơi. Tân Na đang thút thít khóc, và mấy nam giới đứng bên cạnh, khiến cô chú ý. Cô quan sát thấy họ nhìn theo cáng, vẻ mặt ai cũng đầy thương cảm - có sự khác biệt rõ rệt so với những người khác.


Kha Vĩnh Lượng nói chuyện với nhân viên cứu hộ một lúc, rồi anh cũng nhìn về phía Tân Na và mấy nam giới kia. Kha Vĩnh Lượng nói với Mai Na, "Chắc mấy người kia là bạn của nạn nhân Phó Thiên. Lúc Phó Thiên đứng trên cầu nhảy 5 mét, cô gái kia đã đẩy anh ta xuống."
"Có cần mời cô ta về Sở không?"


Kha Vĩnh Lượng ngẫm nghĩ, nói, "Sự việc này hết sức kỳ lạ, dù cô ta có đẩy Phó Thiên thì cũng chỉ là rơi cuống nước, không thể gây ra hậu quả như thế, trừ phi anh ta không rơi xuống nước."
"Nhưng ở hiện trường có rất nhiều người chứng kiến, họ không thể bịa chuyện."


"Cho nên chúng ta không thể mời riêng bất cứ ai về Sở. Phải hỏi tất cả mọi người ở ngay đây là tốt nhất." Kha Vĩnh Lượng chau mày, "Tôi không tin tất cả mọi người có thể trong một thời gian ngắn cùng bàn bạc nhất trí để nói dối như nhau."


"Đúng, không thể làm được." Mai Na vừa nói vừa quan sát đám đông.
"Chúng ta sẽ hỏi mấy người này trước." Kha Vĩnh Lượng nói.
Hai cảnh sát cùng đi đến chỗ Hàng Nhất, Tân Na.


Tân Na đang choàng khăn bông quanh người, mắt đỏ hoe. Hàng Nhất, Hàn Phong Lục Hoa và Mễ Tiểu Lộ đứng bên cạnh cô. Thấy cảnh sát bước lại, mõi người có phần căng thẳng.
"Các anh chị là bạn của nạn nhân, phải không?" Kha Vĩnh Lượng hỏi


"Vầng, chúng tôi cùng học bồi dưỡng ngoại ngữ ở Trung tâm Minh Đức." Hàng Nhất đáp, rồi chỉ vào Hàn Phong và Lục Hoa, "Ba chúng tôi học cùng lớp với Phó Thiên."
Mai Na rút trong túi áo ra cuốn sổ tay nhỏ và một cây bút rồi hỏi, "Đề nghị các anh chị lần lượt cho biết tên."


Hàng Nhất nói trước, sau đó là mọi người. Mai Na ghi vào sổ tay rồi hỏi, "Các anh chị đến bể bơi rồi tình cờ gặp người ch.ết, hay đã hẹn trước để cùng đến?"


Thật buồn! Hôm trước còn là bạn học, giờ đã biến thành "người ch.ết". Hàng Nhất rất buồn, do dự một lát, anh chỉ vào Tân Na và Mễ Tiểu Lỗ, "Tôi và hai người này hẹn Phó Thiên đi bơi, đến đây rồi mới gặp Hàn Phong và Lục Hoa."


Mai Na cắm cúi ghi lại. Kha Vĩnh Lượng hỏi, "Trước khi xảy ra sự việc, các anh chị có thấy hiện tượng gì khác thường không?"
Mấy người nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu.
Kha Vĩnh Lượng nhìn Tân Na hồi lâu mới hỏi, "Cô đẩy Phó Thiên xuống, anh ta rơi xuống đâu?"


"Xuống nước... và chỉ có thể là xuống nước." Giọng Tân Na run run, "Cầu nhảy vươn ra ngoài một đoạn khá dài, không thể rơi xuống thành bể bơi được."


Kha Vĩnh Lượng và Mai Na cùng nhìn Tân Na, không thể không công nhận cô ta nói đúng. Cả hai im lặng hồi lâu tiếp tục hỏi, "Các anh chị đều nhìn rõ nạn nhân rơi xuống nước phải không?"
"Không riêng gì chúng tôi, tất cả mọi người có mặt ở bể bơi đều nhìn thấy Phó Thiên rơi xuống nước." Lục Hoa trả lời.


"Vậy tại sao anh ta lại ngả vỡ đầu chảy máu, giập gãy xương cốt?" Kha Vĩnh Lượng gắt hỏi.
Nghe cầu này, Tân Na bưng mặt khóc nức nở, "Đúng thế... tôi cũng đang nghĩ tại sao lại như vậy... anh ấy chỉ nhảy xuống nước, thế mà lại ch.ết được? Người đẩy anh ấy xuống là tôi, tôi đã hại anh ấy."


"Tân Na! Đó không phải lỗi của em." Hàng Nhất buồn rầu nói, anh đặt tay lên vai cô, "Em không nhất thiết phải tự trách mình, sự việc đó không liên quan gì đến em cả."
Nữ cảnh sát Mai Na kín đáo nhíu mày.


Hàn Phong nói với hai cảnh sát, "Tất cả mọi người ở bể bơi đều có thể công nhận những điều chúng tôi nói là thật, và, chúng tôi cũng chỉ có thế để nói thôi."


Kha Vĩnh Lượng định nói gì đó thì Mai Na hích nhẹ vào lưng anh, rồi cô nói với mấy thanh niên, "Được rồi! Cảm ơn các anh đã hợp tác. Chúng tôi sẽ hỏi những người khác."
Nói xong, cô đưa mắt nhìn Kha Vĩnh Lượng. Cả hai bước đến chỗ đám đông.


Trong thời gian khoảng nửa giờ, họ hỏi mấy chục người, kết quả thu được căn bản giống nhau. Kha Vĩnh Lượng cảm thấy không cần thiết hỏi thêm nữa, anh nói với chủ nhiệm Phương để cho mõi người ra về.


Kha Vĩnh Lượng và Mai Na lên xe cảnh sát. Sau mấy giây im lặng, Kha Vĩnh Lượng hỏi Mai Na, "Tại sao lúc nãy cư ra hiệu cho tôi đừng hỏi mấy thanh niên đó nữa?"
Mai Na lặng lẽ rút cuốn sổ tay ra: bên dưới họ tên Hàng Nhất, Hàn Phong, Lục Hoa và Mễ Tiểu Lộ có nét bút gạch dưới.
"Ý cô là gì?" Kha Vĩnh Lượng hỏi.


"Lúc nãy tôi bảo anh rời đi là để hỏi thêm mấy người khác, nhằm so sánh. Tôi đã phán đoán đúng: bốn người này quả nhiên có vấn đề."
"Sao lại nói thế?"


"Chắc anh chưa chú ý điều này: trong khi chúng ta chất vấn năm người, có ý nghi ngờ họ thì chỉ có cô gái Tân Na tỏ ra không sao hiểu nổi, cũng như chúng ta. Còn bốn anh kia không tỏ ra nghi hoặc gì cả, hình như họ biết có chuyện gì đó đứng sau vụ tai nạn."


Mai Na nói tiếp, "Sau đó chúng ta ra hỏi những người khác, đều thấy tâm trạng và sắc mặt đều nghi hoặc không hiểu tại sao. So sánh hai nhóm, thấy rằng phản ứng bốn thanh niên này rất đặt biệt - ba người trong số họ lại học cùng lớp với nạn nhân, cho nên tôi nghi bốn người này đều có vấn đề."


Kha Vĩnh Lượng trầm trồ tán thưởng, "Cô không hổ danh là chuyên gia quan sát tinh tường nhắt Đội Cảnh sát hình sự chúng ta!" Nhưng anh lập tức chau mày, "Cô đã nhận định như thế, sao không đưa họ về Sở thẩm vấn tỉ mỉ mà lại bảo tôi tạm bỏ qua?"


"Vì tôi cho rằng dù đưa về Sở hỏi thêm cũng không có kết quả. Tôi không muốn rút dây động rừng." Mai Na mím môi suy nghĩ một lúc, rồi nhìn Kha Vĩnh Lượng, "Anh có thấy vụ việc này hết sức kỳ quái không? Tôi tin rằng mọi nhân chứng ở bể bơi đều không nói dối, có nghĩa đây đúng là một tai nạn bất ngờ nhưng lại rất không phù hợp với lẽ thường! Một người ch.ết ngay trước mặt đám đông nhưng không ai biết anh ta ch.ết như thế nào. Nếu toàn thể mõi người đều hoang mang không hiểu thì đã đành, nhưng lại có bốn người cho tôi cảm giác họ biết chuyện gì đó mà không nói ra. Vụ án này hoàn toàn không hề đơn giản, anh Lượng ạ!"


"Cô ngờ rằng đây là vụ án cố ý giết người à?" Giọng Kha Vĩnh Lượng trở nên nghiêm trọng, "Hung thủ hành động như nào mà làm được ra thế?"


"Đúng! Hiện giờ nhìn vào thì quả là không thể, cho nên tôi mới nói là rất không đơn giản đâu! Tuy nhiên, chúng ta muốn làm rõ sự việc thì không phải là không có đầu mối, ít ra, bốn nam thanh niên kia chính là đột phá khẩu. Tôi nghĩ họ biết "nội tình" gì đó." Mai Na nói.


"Theo cô, chúng ta nên làm gì?"
Mai Na chăm chú nhìn Kha Vĩnh Lượng, "Bí mật điều tr.a họ. Không để cho họ biết mình đang bị cảnh sát chú ý."
Kha Vĩnh Lượng, "Tôi có cảm giác cô hết sức coi trọng vụ án này, và cũng hết sức thận trọng. Tại sao?"
"Tại vì..." Mai Na ngập ngừng.


"Cứ nói đi. Hai chúng ta đã cộng tác nhiều năm, có gì mà không thể nói ra?"


Mai Na nhìn anh, "Anh Lượng ạ, chúng ta đã cộng tác nhiều năm nên anh cũng biết rồi: khi điều tr.a các vụ án, tôi có một trực giác rất khó diễn tả. Vụ này, nhìn bề ngoài thì chỉ là một sự cố bất ngờ và cũng rất vô lý, nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy bất an. Tôi cảm giác đằng sau vụ án này ẩn giấu một bí mật gì đó rất đáng sợ, dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, mà vụ việc trước mắt mới chỉ là mở đầu."


Kha Vĩnh Lượng nhìn cô, "Cô nói thế khiến tôi phát hoảng đấy! Lần trước cô cũng có cái cảm giác này, cuối cùng đã xảy ra..."
"Thôi đừng nói nữa." Mai Na nhắm mắt, đôi môi mím chặt.


Kha Vĩnh Lượng khẽ gật đầu, "Được! Cứ làm theo ý cô đi. Chúng ta kín đáo điều tr.a mấy anh chàng kia, rất có thể sẽ phát hiện ra điều gì."
Nói xong, Kha Vĩnh Lượng khởi động máy, chiếc xe cảnh sát phóng nhanh về phía trước.






Truyện liên quan