Chương 21. Liên Minh

Tân Na ngớ ra nhìn Hàng Nhất hồi lâu, không nói được


Lục Hoa biết nỗi lo của Hàng Nhất là gì, anh lo ngại nói, "Nếu Bộ An ninh quốc gia cho rằng những người như chúng ta là mối đe dọa đối với an ninh của nhân dân thì rất có thể họ sẽ bắt chúng ta."


"Có lẽ không chỉ đơn giản là bắt giam." Mễ Tiểu Lộ nói, "Tôi không biết phương thức làm việc của Bộ An ninh Trung Quốc thế nào, nhưng ở Mỹ, Cục Tình báo trung ương Mỹ sẽ tổ chức ám sát những kẻ đe dọa đến an ninh quốc gia... tuy nhiên, đây chỉ là chuyện trong phim Mỹ, chưa chắc đã có thật."


Dù sao thì mấy câu nói của Mễ Tiểu Lộ cũng khiến mọi người phát hoảng. Vấn đề này, lúc trước ngay Tân Na cũng chưa nghĩ đến, bây giờ cô đang mím môi chau mày, chính cô cũng thấy bí.


Hàng Nhất cân nhắc một hồi rồi nghĩ đến một vấn đề, "Nếu Bộ An ninh quốc gia bắt 50 người chúng ta thật, thì liệu 50 người có siêu năng lực có ngoan ngoãn giơ tay chịu trói không? Uy lực của trận động đất sáng nay, chúng ta đều chứng kiến. Nói thật nhé, tôi không cho rằng người của Bộ An ninh sẽ là đối thủ của những người như chúng ta, nếu hai bên giao đấu chỉ e hậu quả sẽ càng tồi tệ."


Tân Na hơi tái mặt, cô nhìn Hàng Nhất, "Vậy anh cho rằng chúng ta nên làm thế nào?"




Hàng Nhất nói, "Tân Na! Anh hiểu ý em, em nghĩ cho tất cả mọi người, em không muốn sự việc này bị mất kiểm soát hoàn toàn. Chính anh cũng muốn như vậy. Nhưng nếu để cho người của Bộ An ninh nhúng tay vào thì sự việc sẽ diễn biến theo chiều hướng càng xấu đi. Cho nên, em tạm thời đừng nói gì với ba em, chúng ta sẽ nghiêm túc bàn bạc xem sao."


Tân Na dường như hơi nghĩ ngợi, rồi cô gật đầu, "Ý anh là chuyện này chỉ nên giải quyết trong nội bộ học viên lớp 13?"


"Đúng thế. Chúng ta nên thành lập một đồng minh." Hàng Nhất kiên trì chủ trương của mình, "Thuyết phục mọi người đoàn kết lại cùng ứng phó với sự việc, ngừng tàn sát lẫn nhau."


"Nhưng, vụ động đất sáng nay sẽ nhanh chóng khiến cho học viên lớp 13 ý thức được chuyện đó là thế nào." Lục Hoa lo lắng nói, "Trong tình hình này thì mọi người sao có thể tin tưởng lẫn nhau và không cảnh giác đề phòng?"


"Vả lại, sau vụ động đất, các học viên của Trung tâm Ngoại ngữ trong đó có học viên lớp 13 đều đã ra về, trong thời gian ngắn không thể tập hợp tất cả lại được." Mễ Tiểu Lộ nhắc nhở mõi người.


Đúng, đây là sự thật khiến người ta phải nản lòng. Hàng Nhất buồn bã cúi đầu nghĩ ngợi.
Mấy phút trầm mặc. Đôi mắt Tân Na bỗng sáng lên, nói, "Có lẽ, trận động đất này lại là một cơ hội."


Hàng Nhất ngạc nhiên nhìn cô, "Nói thế nghĩa là sao?"
"Hàng Nhất, anh thích làm việc gì nhất?"


Hàng Nhất thấy khó hiểu, tại sao Tân Na lại đưa ra câu hỏi "lạc đề" như vậy? Anh đờ ra một lúc, rồi trả lời, "Chơi điện tử."


"Đúng rồi! Chắc anh đã nhiều lần nhập vai trong game RPR, anh nghĩ mà xem, trong mỗi trò chơi, đồng đội của vai chính không thể ngay từ đầu tập hợp đông đủ, đúng chưa?"


Hàng Nhất lập tức gật đầu. Những chuyện về chơi game thì anh quá thạo rồi.


"Phải trong một thời gian dài mới dần tập hợp được các đồng đội, và phải trải qua bao gian nan thử thách mới xây dựng được mối quan hệ đồng đội ổn định, vững chắc. Trong trò chơi điện tử là thế, trong cuộc sống thực tế lại càng phải vậy. Anh hiểu ý em không?"


Hàng Nhất vốn thông minh, chỉ thoáng gợi ý là hiểu ngay, "Ý Tân Na là, cách làm của anh vừa rồi là sai, không nên đứng ra kêu gọi cả lớp hưởng ứng đề nghị của mình, mà nên thu gom từng người trở thành đồng đội? À, xin lỗi..." Hàng Nhất gãi đầu, "Hễ nói đến trò chơi điện tử là anh lại dùng thuật ngữ của game. Không phải thu gom, mà là tập hợp mới đúng."


"Phải rồi, ý em là vậy." Tân Na nói, "Ý tưởng thành lập đồng minh của anh là đúng nhưng không thể lập tức làm được ngay. Dù tập hợp được nhiều người trong thời gian ngắn, nhưng nền tảng không vững chắc thì rất dễ bị tan vỡ, thậm chí sẽ có chuyện đấu đá nội bộ. Đồng đội phải tập hợp dần thì mới có được sự tín nhiệm lẫn nhau và ổn định vững chắc."


"Phải! Em nói đúng." Hàng Nhất bỗng bừng tỉnh.


"Tôi cũng cho rằng Tân Na nói có lý, nhưng vẫn còn một vấn đề này: khi lôi kéo các học viên, chúng ta không thể biết họ có chân thành hay không? Ngược lại, họ cũng không thể tin rằng chúng ta tiếp xúc với họ một cách vô tư không có ý đồ gì? Giữa mọi người đang tồn tại một vấn đề, là sự tín nhiệm. Rất có thể, đa số học viên lớp ta hiện giờ đã coi nhau là đối thủ rồi." Lục Hoa nói.


"Tôi đã nghĩ ra cách cụ thể để lôi kéo đồng minh." Tân Na tủm tỉm cười, "Đôi khi người ngoài cuộc sẽ sáng suốt hơn người trong cuộc." Tân Na nhắc mõi người, "Các anh đã quên mất mình có năng lực đặc biệt à?"


"Ý Tân Na nói là... tôi và Hàng Nhất?"
"Cả Mễ Tiểu Lộ nữa!" Tân Na nói, "Năng lực của các anh kết hợp lại sẽ làm được, không thể sơ sẩy."
"Nào, Tân Na thử nói xem?" Lục Hoa tỏ ra hứng thú.


Tân Na hơi nhô người về phía trước, nhìn cả ba người, "Năng lực của Mễ Tiểu Lộ là "tâm trạng" (thực ra là "tình cảm"), anh có thể nhìn thấy những quả cầu tâm trạng trên đầu mỗi người. Cũng tức là, anh có thể ngầm vận dụng năng lực của mình để quan sát đối phương và nhận ra nhận ra những tâm lý của họ. Họ chân thành hay đang ẩn chứa ý đồ độc ác, những điều này Mễ Tiểu Lộ có thể phát hiện ra trước."


Mễ Tiểu Lộ thầm kinh ngạc. Cô gái này chỉ nghe Hàng Nhất miêu tả mấy câu mà có thể suy luận ra cách vận dụng siêu năng lực của mình. Và, cô ta nói rất đúng, mình có thể nhận ra người khác có ý đồ xấu hay không, giống như hôm nọ ở bể bơi nhìn thấy quả cầu màu đen trên đầu Ngụy Vi.


Cha cô ta làm ở Bộ An ninh quốc gia, có lẽ cũng giữ chức vụ khá cao. Bản thân cô ta lại thông minh... làm động đội với mình thì sẽ là một trợ thủ đắc lực. Nhưng nếu một ngáy kia, cô ta trở thành kẻ địch... Mễ Tiểu Lộ bỗng giật mình, không hiểu tại sao anh lại nảy ra cái ý nghĩ tồi tệ như vậy. Lúc này, hình như Tân Na nhận ra Mễ Tiểu Lộ đang lơ đễnh, cô hỏi, "Anh Mễ Tiểu Lộ vẫn nghe em nói đấy chứ? Anh xem, có khả thi không?"


"À..." Mễ Tiểu Lộ bừng tỉnh, "Có lẽ là khả thi." Rồi anh nghĩ ngợi, "Nhưng năng lực của tôi chỉ là thăm dò phát hiện. Nếu đối phương có ý đồ giết chóc thì chúng ta sẽ ứng phó ra sao?"


"Lúc đó sẽ vận động năng lực "phòng ngự" của Lục Hoa. Tân Na nhìn sang Lục Hoa, "Năng lực của anh đã chống lại được cái trần nhà sập thì chắc chắn sẽ phòng ngự được mõi mối nguy khác tấn công."


"Tôi hiểu rồi, đây gọi là "không thể sơ sẩy" như Tân Na vừa nói." Lục Hoa bình luận, "Đúng là một ý rất hay. Có lẽ tôi phải chịu khó luyện tập cách vận dụng năng lực của mình mới được!"


"Nhưng tôi thì sao nhỉ?" Hàng Nhất nói, "Trong này hình như không có phần của tôi?"


"Sao lại không?" Tân Na nói, "Anh là người tổ chức đồng minh và là người đề xướng thành lập. Trong các cuộc tiếp xúc tới đây rất cần anh đứng ra thuyết phục mõi người gia nhập đồng minh."


"Ý em là, anh sẽ giống như nhân vật trong game, phụ trách thu nạp các chiến hữu?" Tư duy của Hàng Nhất lại đi vào thế giới của trò chơi điện tử, anh cười ha hả, "Anh đang rất mong mỏi đấy! Chưa biết mai kia sẽ thu nạp được các đồng đội có siêu năng lực mạnh đến đâu. Liệu có giống như trong game, càng về cuối càng gom được đồng đội mạnh hơn không đấy?"


"Ý cậu là, chiến hữu ban đầu của chúng ta rất yếu à?" Lục Hoa lừ mắt nhìn Hàng Nhất, "Đừng đắm đuối với trò chơi điện tử nữa, hãy trở về với thực tế đi!"


"À, nhắc đến vấn đề thực tế..." Hàng Nhất hơi tiu nghỉu, "Siêu năng lực của tôi là "trò chơi" thì có tác dụng gì nhỉ? Dùng để chơi game thì rất hay, có thể dùng nó làm một cổ máy vạn năng cải biến trò chơi, nhưng trong cuộc cạnh tranh này thì cái thứ siêu năng lực vớ vẩn của tôi bảo vệ được tôi sao?"


"Đừng nói thế, Hàng Nhất." Tân Na an ủi, "Em không cho rằng siêu năng lực của anh là thứ vớ vẩn. Có lẽ hiện giờ anh vẫn chưa hiểu rỏ chỗ nhiệm màu của nó, nhưng trước mắt năng lực của anh có một ưu điểm cực lớn."


"Ưu điểm nhơ thế nào?"


Tân Na cười, "Siêu năng lực của anh, nghe tên đã cảm thấy có tính chất tấn công và có sức mạnh uy hϊế͙p͙. Cho nên, trong quá trình thu nạp đồng đội, em tin anh có thể khiến đa số người phải từ bò tâm lý dè chừng, từ đó sẽ làm tăng tỷ lệ thành công trong thuyết phục."


Hàng Nhất gượng cười, gãi đầu.
"Vậy là nhất trí nhé!" Tân Na nhìn ba người bạn, tuyên bố, "Liên minh những người bảo vệ chính thức thành lập! Thành viên ban đầu gồm bốn chúng ta."


"Liên minh những người bảo vệ, cái tên này nghe rất hay!" Hàng Nhất nói, nhưng anh bỗng ngừng lại, "Khoan đã. Bốn người?"
"Ừ! Có vấn đề gì à?"
"Tân Na không phải học viên lớp 13, em không có siêu năng lực."


"Đúng. Nhưng em đã tham gia vào chuyện này rồi."
Hàng Nhất hơi ngớ ra, rồi anh lắc đầu quầy quậy, "Không được! Em không thể tham gia. Chuyện này đâu phải trò đùa, anh không thể để em bước vào chốn nguy hiểm."


Câu nói của Hàng Nhất khiến Tân Na cảm thấy ấm lòng, cô nhìn anh, "Anh Hàng Nhất, chúng ta cùng học với nhau ba năm cấp III, em hiểu tính anh. Anh là người chính trực, tốt bụng, có lòng can đảm không sợ hiểm nguy. Nhưng em cũng biết điểm yếu trong tính cách của anh: anh hơi đơn thuần, đôi khi suy nghĩ có phần ngây thơ...


Ví dụ, anh đã thử công khai năng lực của mình (cả anh Lục Hoa và Hàn Phong cũng thế) và thuyết phục học viên cả lớp đoán kết lại. Chuyện này đã bộc lộ điểm yếu trong tính cách của anh. Cho nên, em muốn tham gia để có thể ở bên cạnh giúp anh trù tính đường đi nước bước. Đồng thời, em cũng muốn góp chút sức lực nhằm ngăn cản cuộc cạnh tranh đấu đá này."


Hàng Nhất lặng lẽ nghe Tân Na nói, lòng anh chấp chới bao ý nghĩ. Trước đây anh vẫn nghĩ hồi cấp III chỉ riêng anh thầm chú ý đến Tân Na, còn Tân Na chẳng để tâm đến anh. Không ngờ, Tân Na lại hiểu rõ cá tính của anh đến thế. Hay là, chính Tân Na bấy lâu nay cũng thầm chú ý đến anh?


Nghĩ đến đây, Hàng Nhất bỗng đỏ mặt, tim đập nhanh. Rồi anh lập tức về hiện thực, dù sao anh vẫn không muốn Tân Na dấn thân vào nguy hiểm, "Tân Na, em đừng nên..."


Tân Na xua tay, nói, "Anh ạ, em muốn tham gia liên minh, còn vì một mục đích khác. Hiện giờ em hứa với các anh tạm không nói cho ba em biết chuyện. Mai kia, nếu tình hình xấu đi không thể kiểm soát được, thì em sẽ nói với ông, để Bộ An ninh quốc gia đứng ra khống chế. Cho nên, em cần phải luôn ở bên các anh để theo sát mọi diễn biến."


Tân Na đã nói thế thì Hàng Nhất không có lý do gì phản đối nữa, anh buộc phải đồng ý và dặn dò cô, "Được! Nhưng Tân Na phải hứa điều này: khi tham gia cùng bọn anh, em phải luôn chú ý an toàn, không được làm bất cứ việc gì nguy hiểm."


"Vâng." Tân Na gật đầu.


Mễ Tiểu Lộ lặng lẽ ngồi nghe hai người nói chuyện. Anh chú ý quan sát Tân Na: khi cô nhìn Hàng Nhất, thì quả cầu nhỏ trên đầu cô không còn màu trắng nữa mà chuyển sang màu cam. Điều này là tốt đối với Hàng Nhất nhưng lại là trở ngại lớn đối với Mễ Tiểu Lộ.


Vì chuyện này, liệu Tân Na có ngày càng gần gũi anh Hàng Nhất hơn không? Mình rất không muốn điều này xảy ra.
Trước khi quan hệ giữa hai người phát triển thành tình yêu, có lẽ mình nên...


Một tia sáng lành lạnh thoáng hiện ra trong ánh mắt Mễ Tiểu Lộ.






Truyện liên quan