Chương 56: Quách đại tướng quân

Editor: Anh Anh


Không phải Hạ Hầu Tuyên đang cố ý hù dọa Thụy phi, phải biết, ngay từ lúc hắn được phong làm Bình Man Hữu tướng quân thì hai mẹ con bọn họ đã bắt đầu có khuynh hướng đôi bên cùng có lợi rồi, bây giờ còn cộng thêm hôn sự của Hạ Hầu Tuyên là ván đã đóng thuyền, bọn họ cần gì phải tiếp tục chơi trò "Lục đục nội bộ" nữa chứ?


Không nói đến việc khi Hạ Hầu Tuyên đắc thế sẽ mang đến cho Thụy phi bao nhiêu lợi ích, trên thực tế, Hạ Hầu Tuyên cũng cần vị mẫu phi thân là "Tay cung đấu thiện nghệ" này của hắn... Nếu sau khi hắn và Tề Tĩnh An thành thân thường trú ở Ninh Kinh, khoảng cách ngăn trở và thời gian trôi qua chắc chắn sẽ làm giảm dần tình cảm và sự tin tưởng giữa bọn họ và Hoàng đế, mặc dù bọn họ có thể định kỳ gửi thư cho Hoàng đế để bày tỏ lòng trung thành, nhưng vô số máu và nước mắt của các thần tử từ cổ chí kim đã chứng minh: Dù có viết hay đến đâu, cảm động đến cỡ nào, hùng hồn truyền đạt hàng vạn câu chữ cũng chưa chắc đã đánh nổi mấy chữ "Gió thổi đầu giường"!


Đừng bao giờ coi thường tác dụng của mấy lời gió thổi đầu giường, lại càng không thể bỏ qua bản tính bạc tình của hoàng đế, nếu không chắc chắc sẽ phải chịu thua thiệt: Hầu hết hoàng đế đều bạc tình, đừng thấy ông cha hoàng đế này của Hạ Hầu Tuyên có vẻ như rất thích hắn, ví dụ như lúc ở ngự thư phòng, Hoàng đế không hề có một câu hỏi thăm vết thương của Hạ Hầu Tuyên đã lành chưa, càng không bày tỏ đau lòng hay gấp gáp gọi thái y tới chẩn bệnh với những di chứng không hề nhỏ mà hắn bịa ra... Rõ ràng đây không phải là dáng vẻ của một phụ thân xứng chức nên có đúng không? Cho dù không phải là một phụ thân xứng chức, thì ít nhất cũng phải làm dáng một chút chứ?


Nhưng Hoàng đế thật sự không hề để lộ một chút quan tâm nào, tuy Hạ Hầu Tuyên ngược lại còn thấy vui vẻ nhẹ nhõm, bớt đi rất nhiều "Quy trình" lòng vòng che giấu, nhưng chi tiết này cũng hoàn toàn bóc trần sự bạc tình của hoàng đế.


Đương nhiên, Hoàng đế không phải cố ý ngay cả "Làm dáng một chút" cũng lười, có lẽ ông thật sự muốn nhân cơ hội này để thể hiện, lôi kéo con gái và con rể, nhưng lại không cẩn thận quên mất chi tiết này, thậm chí có thể nói... Tất cả đều tại Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An, nếu không phải vì miệng hai người quá ngọt, đẳng cấp thần công lưỡi nở hoa sen quá cao, dụ hoàng đế đến đầu óc choáng váng, thì ông cũng đâu đến nối hoàn toàn quên mất chuyện này?




Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu không phải Hoàng đế bày tỏ sự ngạc nhiên đầu tiên, Hạ Hầu Tuyên cũng không dễ dàng dẫn dắt suy nghĩ của ông như vậy.


Nói tóm lại, thật ra Hoàng đế cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm cha con với Hạ Hầu Tuyên, trước đây có lẽ ông cảm thấy nữ nhi này rất thông minh, rất tri kỷ, có thể giữ bên cạnh cho vui; còn bây giờ ông lại quay sang cảm thấy trưởng công chúa này khá hữu dụng, khá có năng lực, có thể đặt ở Ninh Kinh trấn thủ biên quan... Đó đều không phải là yêu thương.


Nhưng vậy cũng không sao, Thiên gia Hoàng thất vốn không giống với gia đình bình thường, Hoàng đế bạc tình, người bên gối và đám nhi tử của ông thì tốt hơn chỗ nào?


"Mẫu phi vẫn nên chú ý một chút, trong hậu cung luôn không thiếu người không an phận." Điểm đến là dừng, Hạ Hầu Tuyên cũng không nói nhiều, mặc dù hắn nhạy bén nhận thấy Hoàng đế có chút biến hóa nhỏ, nhưng nếu Thụy phi thật sự hỏi hắn rốt cuộc hoàng đến có gì không đúng thì sao? Hắn không phải y đạo thánh thủ hay thiên sư đoán mệnh, thật sự không nói ra một hai ba: Hắn lại không thể lấy giác quan thứ sáu ra làm bằng chứng, bầu mắt của hoàng đến hơi nặng có lẽ là vì tối qua ngủ không ngon mà thôi... Vậy nên Hạ Hầu Tuyên còn có thể nói gì nữa đây? Ngay cả bản thân hắn còn không rõ tình hình, vì thế chỉ có thể nói qua loa với Thụy phi.


"Ừ, ta sẽ không lơ là." Thụy phi gật đầu như có điều suy nghĩ, sau đó cười cười như trào như phúng, "Mấy tháng gần đây, người không an phận nhất trong hậu cung có lẽ là hai mẹ con Trịnh phi rồi... Trước kia khi ngươi "Dùng" bọn họ, có thể đoán được hậu quả như thế không?"


Hạ Hầu Tuyên nhún vai một cái, "Thật ra dự cảm của ta cũng không linh như vậy." Hắn và Hạ Hầu Viên chỉ thỉnh thoảng có tiếp xúc, giao hẹn với nhau đến khi thời cơ thích hợp thì làm chuyện đôi bên cùng có lợi mà thôi, thật sự không có quá nhiều giao tình.


Thụy phi cười "Xùy" một tiếng, "Nhãi con, ta còn tưởng suy nghĩ của ngươi cẩn thận thế nào, thì ra cũng là trông đầu không trông đuôi!"


"Aizz, dù sao ta cũng sắp rời khỏi hậu cung rồi, phiền phức để lại nhờ mẫu phi ôm giúp một tay vậy." Hạ Hầu Tuyên giang tay, đối với hắn từ trước đến giờ, bay ra khỏi nhà tù hậu cung này vẫn luôn là "Chuyện ưu tiên hàng đầu", chỉ cần là "Nhiên liệu" có thể cung cấp động lực cho hắn thì hắn đều dùng hết, về phần sau khi dùng xong có bị "Ô nhiễm" hay không... Hầy, cứ ô nhiễm trước rồi xử lý sau. Hắn cũng không phải thần, thời điểm cùng đường bí lối nào còn để ý nhiều như vậy?


Thụy phi buồn bực liếc mắt, bà thật sự hận không thể bay lên đạp cái thằng nhóc thối "Không coi việc bảo vệ môi trường hài hòa trong cung là trách nhiệm của mình, cố tìm tất cả cơ hội để phát triển bản thân lớn mạnh" ra khỏi Thụy Khánh cung.
Thấy thế, Hạ Hầu Tuyên cười đắc ý, tự giác cáo từ.


Thụy phi vừa lầm bầm, vừa đưa mắt nhìn Hạ Hầu Tuyên rời đi, trong lòng lại không thật sự tức giận: Có lẽ bởi vì "Khoảng cách sinh ra cái đẹp", sau vài tháng không gặp Hạ Hầu Tuyên, tâm trạng của bà đã hòa nhã đi rất nhiều, đối với nhi tử thân là "Chứng cứ phạm tội" của mình, suy nghĩ "Trừ khử cho nhẹ nợ" ban đầu đã phai nhạt... Mỗi người đều có số phận của riêng mình, bà vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi.


Hạ Hầu Tuyên cũng cảm nhận được Thụy phi thay đổi thái độ với hắn, vậy nên hắn thoải mái vui vẻ trở lại Phượng Nghi cung, ngủ một giấc ngon lành.


Sáng hôm sau, Hạ Hầu Tuyên tràn đầy năng lượng xuất cung tìm Tề Tĩnh An hẹn hò... Theo dự tính của hắn, trong vài tháng tiếp theo, công chúa đợi gả như hắn hẳn sẽ không còn chuyện đứng đắn gì phải làm, chỉ là xuất cung hẹn hò, hồi cung nghỉ ngơi, thỉnh thoảng bớt chút thời gian ăn cơm uống rượu với đám tiểu đệ của hắn, rồi giám sát tiến độ chuẩn bị đồ cưới của Thụy phi... Ngày tháng phóng khoáng tốt đẹp đến cỡ nào chứ.


Ai ngờ vừa mới gặp Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên đã nghe được một tin làm tâm trạng hắn lập tức trở nên nặng nề: Lão tướng quân Quách Lệnh Tuần đã lừng lẫy tuẫn quốc, Trần Trường Thanh đỡ linh hồi kinh, có lẽ vài ngày nữa, đội ngũ của bọn họ sẽ đến Kinh Thành.


"Hôm qua sau khi ta xuất cung thì nghe được tin này, đầu đường cuối ngõ đều lẻ tẻ nghị luận, cũng rất nhiều người không hiểu tại sao Trấn Bắc hầu lại không đưa tiễn lão huynh đệ mấy chục năm của ông ấy đoạn đường cuối cùng, lại mang binh chạy đến Bắc Yến..." Tề Tĩnh An rót một ly trà cho Hạ Hầu Tuyên, sau đó nghiêm trang ngồi xuống.


Hạ Hầu Tuyên thở dài nói: "Thì ra là như vậy, trước đó ta còn cảm thấy kỳ quái, Trần lão gia tử đã rất nhiều năm không hỏi đến quốc sự rồi, sao lại đích thân dẫn viện quân đi tiếp ứng cho chúng ta? Vốn ta còn tưởng ông cụ chủ yếu là vì Thục Dao, nhưng Thục Dao cũng đã hồi kinh rồi, sao ông lại không trở lại cùng chúng ta, hóa ra là vì không đành lòng đưa tiễn Quách lão tướng quân."


Tề Tĩnh An gật đầu, "Nhất định là Hầu Gia đã nhận được tin tức này sớm nhất, nhưng ông lại vội vã hồi kinh, vẫn còn cười nói trước mặt chúng ta, từ đầu đến cuối không đề cập đến Quách lão tướng quân, nghĩ thế nào cũng có cảm giác tự lừa mình dối người... Ngay cả Trần đại tiểu thư hôm qua mới biết chuyện này, theo lời đồn trên phố thì nàng sốc đến mức không thể kìm chế được bản thân, cả một đường khóc lóc chạy về nhà... Ngươi nói chúng ta có cần đến Hầu phủ thăm hỏi một chuyến không?"


"Đương nhiên là cần," Hạ Hầu Tuyên đáp lại theo bản năng, rồi lại lập tức lắc đầu, "Chúng ta đi cùng nhau không tốt, vẫn nên để một mình ta đến Hầu phủ an ủi Thục Dao trước, ngươi chờ Trần tướng quân đỡ linh hồi kinh rồi hãy chính thức tới cửa chia buồn."


Tề Tĩnh An đương nhiên không có dị nghị gì, hai người cứ vậy tách ra... Ngẫm lại cũng đúng, hai người đang trong thời kỳ mật ong trộn dầu, cho dù không cố ý tỏ vẻ ngọt ngào, nhưng chỉ cần ở chung một chỗ, bầu không khí đã tỏa ra vị ngọt rồi; mà không khí trong Trần Bắc Hầu phủ nhất định là cực kỳ nặng nề, nếu hai bọn họ cùng đi, vậy thì quá bất lịch sự rồi.


Vài ngày sau, Trần Trường Thanh trở lại Kinh Thành, cả người ông gầy đi một vòng lớn, trạng thái tinh thần cũng rất kém, vậy nên sau khi trở lại thì tránh không tiếp khách. Chỉ là nói thế nào thì Trần Trường Thanh và Hạ Hầu Tuyên cũng là Bình Man Tả Hữu Tướng quân, mà người tử trận lần này lại là đại tướng quân của bọn họ, thế nên Trần Trường Thanh có thể không gặp tất cả mọi người ngoại trừ Hạ Hầu Tuyên, cũng từ trong miệng ông, rốt cuộc Hạ Hầu Tuyên cũng biết kết quả chiến đấu của Quách Lệnh Tuần ở Tây Man...


Tổng kết lại, chỉ có hai chữ, đó là rung động!


Biểu hiện của Hạ Hầu Tuyên ở Bắc Yến đã rất chói mắt rồi, nhưng biểu hiện của Quách Lệnh Tuần ở Tây Man cũng càng khoa trương hơn: Chỉ dựa vào sáu vạn nhân mã, Bình Man đại tướng quân đã làm Tây Man chia năm xẻ bảy, quốc không còn là quốc nữa!


Không thể không nói, trước đó, Hạ Hầu Tuyên đã đánh giá quá thấp bản lĩnh của Quách Lệnh Tuần: Thì ra vị lão tướng tung hoành sa trường mấy chục năm này, cũng không phải vì nhất thời nhiệt huyết dâng trào mà đội tội khi quân lên đầu, kéo binh mã đi Tây Man chịu ch.ết, thật ra là vì thời cơ chiến đấu chỉ có trong thoáng chốc, mới khiến ông không thể không mạo hiểm!


"Ngay từ mùa đông năm ngoái, quốc chủ Tây Man bị bệnh qua đời, quốc chủ mới kế vị, Quách thúc thúc lập tức gửi tấu thư lên triều đình xin đánh, muốn đầu xuân đánh một trận lớn, diệt trừ khối u ác tính cho Đại Ngụy ta... Kết quả thì sao? Đám Xu Mật Viện ngu xuẩn bác bỏ thỉnh cầu của ông không chút lưu tình, bằng không ông ấy cũng sẽ không làm việc được ăn cả ngã về không như vậy!" Nhắc tới Quách Lệnh Tuần, vẻ bi thương đau xót đong đầy trong mắt Trần Trường Thanh, nhưng chợt nhắc đến ba chữ "Xu Mật Viện", ông lập tức nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung hãn.


Lại nói, thời cơ chiến đấu mà Quách Lệnh Tuần nhắm trúng quả thật rất tốt... Hai đời quốc chủ Tây Man cũ mới thay thế nhau, hơn nữa quốc chủ cũ còn để lại cho quốc chủ mới một đống thúc thúc phiền phức và một đám cựu thần không nghe lời... Sau khi lão quốc chủ qua đời, đám quyền quý của Tây Man rối rít tề tụ lại Vương Đình cãi nhau, ngươi không phục ta ta không phục ngươi, nếu Đại Ngụy có thể nhân cơ hội phái binh tập kích Vương Đình Tây Man, gói bọn họ thành sủi cảo giết hết tất cả, không phải là quá sảng khoái à?


Nhưng Xu Mật Viện lại không phê chuẩn, vốn Quách Lệnh Tuần cũng không định liều cái mạng già: Chỉ cần nhìn vào tình huống, nói không chừng người Tây Man còn ầm ĩ tự chia rẽ nội bộ? Vậy thì càng tốt hơn.


"Ai mà ngờ được, tân quốc chủ Tây Man lại là một nhân vật trí dũng kiệt suất! Chỉ trong vài tháng, hắn đã áp đảo được toàn bộ đám thúc thúc, thuyết phục từng người một rời cung, sau đó bắt đầu dọn dẹp triều đình, thu gom quyền lực, thao luyện tân binh... Tiếp tục như vậy thì còn gì nữa? Nếu để mặc cho hổ con mọc ra răng nanh nhọn, cuối cùng người chảy máu còn không phải là chúng ta à?!"Vẻ mặt Trần Trường Thanh tái xanh mắng.


Chính bởi vì thấy được tiềm năng đáng sợ của tân quốc chủ Tây Man, vậy nên Quách Lệnh Tuần mới quyết định bóp ch.ết hắn từ trong trứng nước, cho dù liều cái mạng già cũng sẽ không tiếc nuối!


Hơn một tháng trước, khi Hạ Hầu Tuyên còn đang đánh giáp lá cà với người Bắc Yến dưới thành Ninh Kinh, Quách Lệnh Tuần băng qua sa mạc công phá Vương Đình Tây Man chưa kịp phòng bị đầy đủ, đốt cháy vương cung Tây Man! Rồi sau đó, khi đám thúc thúc của quốc chủ Tây Man chia nhau mang theo binh mã "Cần vương", Quách Lệnh Tuần không những không chọn hướng binh lực yếu nhất để đột phá vòng vây, mà ngược lại còn vọt tới chỗ vương gia Tây Man binh lực mạnh nhất, đánh đến khi thực lực của người kia suy yếu ngang bằng các huynh đệ của ông, còn Quách Lệnh Tuần cũng kiệt sức, ch.ết trận sa trường...


Hiện tại, đám vương gia Tây Man thế lực tương đương đang đối đầu với nhau, tương đương với việc cả quốc đô Tây Man đã trở thành một bãi cát vụn, khó có thể uy hϊế͙p͙ Đại Ngụy được nữa, tất cả đều là nhờ công cao của Quách Lệnh Tuần!


"Sau khi đốt Vương Đình Tây Man, cho dù Quách thúc thúc dẫn người đột phá vòng vây, cũng khó có thể băng qua sa mặc trở về đại doanh Hưng Khánh, vậy nên ông lập tức đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho Đại Ngụy..." Nói tới đây, Trần Trường Thanh bật khóc hu hu, khóc còn đau lòng hơn cả nữ nhi của ông, không thèm quan tâm đến hình tượng.


Hạ Hầu Tuyên lặng lẽ thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ông trời hẳn cũng hợp với tình hình mà đổ tuyết.


Năm nay là năm Đại Ngụy Thừa Bình thứ hai mươi hai, từ đầu xuân tới cuối đông, thật sự đã xảy ra rất nhiều sự kiện lớn. Mà sự kiện lớn cuối cùng, chính là tang lễ của Quách Lệnh Tuần: Mặc dù có rất nhiều tranh cãi, nhưng triều đình vẫn khẳng định chiến công của ông, truy phong ông là Định Tây Hầu, đại tang hoành tráng.


Cho dù dưới trời đông giá rét lạnh thấu xương, Trấn Bắc hầu cũng một mực chinh chiến ở phương Bắc, thật sự không trở về đưa tiễn lão huynh đệ của ông một đoạn đường. Cho đến khi mọi chuyện đã kết thúc, Trần lão gia tử mới phái người gửi về một phong thư... Tiến cử trưởng công chúa điện hạ đảm nhiệm chức tân phó soái chỉ huy binh mã của Đại Ngụy, Hoàng đế hớn hở đồng ý.


Tới năm thừa bình thứ hai mươi ba, năm mới tốt lành, vạn vật đổi mới, tân phó soái của Đại Ngụy... Xuất giá rồi.






Truyện liên quan