Chương 75: Tỳ vết

Editor: Anh Anh
Mùa thu vốn là mùa thu hoạch, nhưng liên tục hai năm nay, Hạ Hầu Tuyên đều phải rời kinh viễn chinh, hơn nữa mục tiêu đều là Tây Man: Không thể không nói, đây quả thật là một sự trùng hợp khiến người ta không vui vẻ nổi.


Tề Tĩnh An đứng trên cổng thành cao vút, đưa mắt nhìn người yêu mình cưỡi chiến mã càng ngày càng xa, bóng lưng quen thuộc ấy cuối cùng bị cờ chiến phấp phơ và bụi đất của đội ngũ bao phủ, khó mà nhìn thấy được nữa, cảm giác buồn bực và mất mát trong lòng hắn lại càng dày đặc hơn.


Bởi vì tình thế lần này rất khẩn cấp, vậy nên hoàng đế ra quyết định rất nhanh, hiệu suất của Xu Mật Viện cũng cao lạ kỳ, hôm kia Trần Trường Thanh tấu tin tức này trong buổi triều hội, hôm qua Hạ Hầu Tuyên đưa điều lệ tới, mà hôm nay bọn họ đã thệ sư* lên đường, làm Tề Tĩnh An hoàn toàn không có cách nào buông trọng trách trong tay để theo sau, chỉ có thể vội vã ly biệt với người yêu mình...


*Thệ sư: Tuyên thệ trước khi xuất quân
"Được rồi, đừng đứng ngốc ở đây nữa, ngươi muốn biến thành hòn vọng phu à?"


Trần Thục Dao cùng đúng trên cổng thành đột nhiên nhảy ra trước mặt Tề Tĩnh An, chắn tầm mắt của hắn, nở một nụ cười trêu ghẹo, nhưng ngay sau đó nàng lại buồn bực sờ cằm, lầu bầu nói: "Theo lý thuyết, cho dù ngươi thật sự muốn biến thành, thì cũng phải là "Hòn vọng thê" mới đúng, nhưng mà ta lại cứ cảm thấy cái từ "Hòn vọng phu" này chính xác hơn, đúng là kỳ quái..."


Tề Tĩnh An quay đầu liếc nhìn vị "Khuê mật sắc bén" Trần Thục Dao này một cái, một câu cũng lười nói nhiều, liền đi thẳng về phía bậc thang.




Trần Thục Dao chớp chớp mắt, vô thức nhìn đội phía xa một lần cuối cùng, lúc này mới chạy chậm đuổi theo Tề Tĩnh An, cùng hắn đi xuống cổng thành, lại tiếp tục trêu ghẹo: "Nhìn vẻ mặt u oán này của ngươi đi, khó trách khiến ta sinh ra ảo giác ấy, trông chẳng khác nào lúc mẹ ta tiễn cha ta đi xuất chinh, vì lo lắng cho an nguy của cha ta, cũng lo ông ấy không nhịn được ăn vụng ở bên ngoài, nam nhân ấy mà..."


"Dừng dừng dừng," Tề Tĩnh An khoát tay, nét mặt u oán nhất thời trở thành vẻ mặt bất đắc dĩ "Ta thật sự hết cách với ngươi"... "Ta nói này Trần đại tiểu thư, một nữ hài tử như ngươi lại đi nhắc tới chủ đề mẹ ngươi lo cha ngươi ăn vụng bên ngoài với ta? Cái này hình như cũng phoáng khoáng quá rồi!"


"Ôi chao, bàn về phóng khoáng, ta nào so được với vị kia nhà ngươi? Không phải phò mã ngươi nên sớm quen với dáng vẻ phóng khoáng của nữ hài tử chúng ta chứ?" Trần Thục Dao bắt chước Hạ Hầu Tuyên nhướng nhướng mày, cười đắc ý.


Tề Tĩnh An câm nín, khóe miệng giật giật, thầm oán: Vị kia nhà ta căn bản không phải nữ hài tử, Trần đại tiểu thư thật sự là cô gái phóng khoáng nhất ta từng thấy!


"Thật ra vốn ta cũng không phóng khoáng như vậy đâu," Cười đắc ý một lát, Trần Thục Dao lại buồn bực, "Về vấn đề cha ta ăn vụng, bản thân ta cũng không dám đề cập tới trước mặt công chúa, nhưng chẳng hiểu sau ở trước mặt ngươi lại thuận miệng nói ra luôn... Thật là, sao ta lại cảm thấy ngươi thích hợp làm khuê mật của ta hơn công chúa vậy nhỉ?"


"... Trần đại tiểu thư!" Tề Tĩnh An nghiến răng: Lúc trước cả ngày hắn bị công chúa điện hạ đùa giỡn thì cũng thôi đi, ai bảo hắn là phò mã chứ? Nhưng bây giờ công chúa đã đi xuất chinh, lại đổi thành khuê mật của công chúa đến đùa giỡn hắn, chẳng lẽ hắn lớn lên với khuôn mặt rất hợp để đùa giỡn à?!


"Rồi rồi, ta không trêu ngươi nữa, mặc dù cái dáng vẻ bị trêu chọc của ngươi thật sự rất thú vị, nhưng nói gì thì bổn đại tiểu thư cũng không thể nhúng chàm phu quân của khuê mật được!" Trần Thục Dao chống nạnh, nghênh ngang bước xuống thành, tiếp tục nói: "Đúng rồi, ta còn phải giúp công chúa nhìn chằm chằm ngươi, tuyệt đối không để ngươi thừa dịp nàng không ở nhà mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt!"


"Sao ta có thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt?" Từ bậc thang nhỏ hẹp của thành lâu đi xuống mặt đất, Tề Tĩnh An lập tức bước một bước thật dài, kéo dài khoảng cách giữa hắn và Trần Thục Dao, hập hực nói: "Ta hận không thể giữ khoảng cách ba thước trở lên với tất cả nữ nhân, nhất là cái người cực kỳ om sòm là ngươi!" Dứt lời hắn lập tức phất tay áo bỏ đi, thân là trọng thần chấp chính, Phò Mã rất bận rộn, không có thời gian rảnh mà tán gẫu với Khuê Mật.


Đưa mắt nhìn dáng vẻ rời đi vội vã của Tề Tĩnh An, Trần Thục Dao lại chớp chớp mắt, "Thật sự càng ngày càng cảm thấy thân phận phu thê của công chúa và phò mã nên đổi lại mới phải, nếu không đúng là có chút kỳ cục..." Nghĩ như vậy, rốt cuộc nàng không nhịn được mà gửi một câu cảm khái: Rõ ràng ta và công chúa nên đầu thai thành nam nhân mới đúng!


Bên kia, Hạ Hầu Tuyên dẫn đội xuất chinh cũng không biết Trần Thục Dao lại sắc bén như thế, chẳng những đùa giỡn nội trợ hiền của hắn, thậm chí còn lờ mờ chạm tới rìa chân tướng...


Vào lúc này, Hạ Hầu Tuyên xung trận tiên phong, bộc lộ tư thế oai hùng, dáng vẻ hăng hái này cổ vũ cho các tướng sĩ theo phía sau hắn rất nhiều: Ngoại trừ Trần Trường Thanh và thân binh của ông ra, hơn năm nghìn người còn lại đều được Hạ Hầu Tuyên chọn ra từ đại doanh Kinh Giao, hầu hết những binh sĩ này đều sinh ra và lớn lên ở kinh thành và cùng lân cận, lại trường kỳ trú đóng ở Kinh Giao, mặc dù huấn luyện xem như khắc khổ, nhưng cũng thật sự là mấy quả trứng tân binh, vậy nên Hạ Hầu Tuyên mới dẫn bọn họ lên chiến trường rèn luyện một chút, tranh thủ bồi dưỡng thành một nhóm thân binh tinh nhuệ cho hắn.


Đúng, hơn năm nghìn người này, cũng chỉ là thân binh Hạ Hầu Tuyên mang đi xuất chinh lần này mà thôi: Từ đây có thể thấy ích lợi của việc nâng cao thân phận, thân là Phó soái tam quân, Hộ Quốc Đại Tướng quân, so sánh đãi ngộ của lần xuất chinh này với lần xuất chinh trước, chênh lệch thật là lớn mà.


Về phần những thân binh lần trước, vốn cũng chỉ có hai ba trăm người có thể trở về từ chiến trường, sau đó ở trong sự kiện tạo phản lại ch.ết hơn một nửa, cuối cùng những người còn sót lại đều thăng quan phát tài, mặc dù bọn họ cực kỳ sẵn lòng đi theo Hạ Hầu Tuyên ra chiến trường lần nữa để vớt công lao, nhưng công chúa điện hạ cẩn thận cân nhắc một phen, cuối cùng vẫn khéo léo từ chối những huynh đệ đó... Bọn họ đều là tiểu đầu mục của cấm vệ quân, ở lại trong kinh còn để Tề Tĩnh An sử dụng, có ý nghĩa hơn lên chiến trường mạo hiểm với hắn nhiều.


Những huynh đệ khác còn như thế, Hứa Thắng thì càng không cần phải nói, bây giờ hắn là tâm phúc của Hoàng đế, toàn quyền phụ trách an toàn hoàng cung, đương nhiên không thể theo quân xuất chinh.


Trên thực tế, ngay cả Tần Liên Hoành cũng ở lại kinh thành: Ai bảo hắn trở thành Giám Sát Ngự Sử, tiến vào hàng ngũ quan văn chứ? Aizz, nếu sớm biết có chuyện này, không chừng Hạ Hầu Tuyên sẽ đổi chức quan cho hắn, nhưng bây giờ, kết cục đã định rồi, công chúa điện hạ liền dứt khoát không mang theo ai, một mình tiêu sái thẳng bước... Mới là lạ, không phải vẫn còn Trần Trường Thanh à? Bây giờ chức quan của ông thấp hơn Hạ Hầu Tuyên một bậc, vậy nên từ "Trần thúc thúc" biến thành trợ thủ của công chúa điện hạ trong lần xuất chinh này, nói đơn giản, chính là tiểu đệ ấy.


Đương nhiên nói đi nói lại thì Hạ Hầu Tuyên vẫn rất tôn trọng Trần Trường Thanh, cho dù không đề cập tới độ tuổi bối phận hay tư lịch, thì kiểu gì ông cũng là cha của khuê mật tốt, vẫn luôn phải nể mặt một chút. Mà bản thân Khuê Mật thì sao, quả thật Trần Thục Dao cũng muốn theo quân lần nữa, nhưng bởi vì lần này có một chỗ bất đồng rất lớn, đó là công chúa điện hạ đã trở thành "Vợ người ta" rồi, còn Trần đại tiểu thư vẫn mang thân phận khuê nữ chưa gả, vậy nên nàng không thể dùng lý do "Công chúa cũng có thể đi tại sao ta lại không thể di" nữa, rốt cuộc không thể lay chuyển được tổ mẫu và mẫu thân của nàng, chỉ có thể ở lại kinh thành tiến hành sự nghiệp xem mắt... Aizz, hận sinh là nữ chứ không phải là nam?


Nếu để Hạ Hầu Tuyên nghe được lời cảm khái của Trần Thục Dao, thì thật không biết hắn sẽ có cảm nghĩ gì. Tuy nhiên, tới tình trạng hiện tại, Hạ Hầu Tuyên đã càng ngày càng không cần phải rối rắm với chuyện giới tính nữa rồi... Hắn, đã càng ngày càng tự tin hơn.


"Trần thúc thúc, tính cách của Bình Nam quân Phan Nguyên Thịnh Tướng quân thế nào, thúc có biết rõ không?"
Sau một khoảng thời gian giục ngựa chạy vội, đội ngũ tiến vào trạng thái hành quân tốc độ đều đặn, Hạ Hầu Tuyên nắm dây cương đi song song với Trần Trường Thanh, hỏi tình huống với đối phương.


Trần Trường Thanh khống chế con ngựa dưới thân thoáng chậm lại phía sau Hạ Hầu Tuyên khoảng nửa đầu ngựa, gương mặt vẫn nghiêm nghị, nói: "Phan tướng quân là người trung hậu khoan dung, cũng không phải loại tính tình thích tranh công, giành danh tiếng, hẳn là sẽ phối hợp với chúng ta không tệ."


Hạ Hầu Tuyên thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Đây thật sự là một tin tức tốt, lần xuất chinh này, thiên thời nhân hòa đều ở phe ta, còn quân địch tuy có địa lợi, nhưng cũng không chiếm được chỗ tốt gì."


Trần Trường Thanh gật đầu nói: "Mặc dù như vậy, nhưng ta vẫn không đồng ý việc Xu Mật Viện gấp gáp điều Phan tướng quân và sở bộ tới tập hợp với chúng ta."


Dưới trướng của Phan Nguyên Thịnh Tướng quân cũng chính là Bình Nam quân có khoảng hai trăm nghìn người, hàng năm bọn họ đều trấn thủ ở vùng lãnh thổ phía nam Đại Ngụy, thỉnh thoảng giao chiến với đám cường đạo gây rối trong vùng núi Di Nhân, Lý Nhân và Tây Nam, vậy nên khả năng chiến đấu không tệ. Lần này, vốn Xu Mật Viện đã hạ lệnh triệu tập Bình Nam quân đến phía Bắc gia nhập đại quân của Trấn Bắc hầu, với ý định đánh sụp sức chiến đấu cuối cùng của người Bắc Yến, đánh thẳng một mạch vào Vương Đình của đối phương... Lúc này chiến trường phương Bắc cũng cực kỳ gấp gáp, Trấn Bắc hầu suất lĩnh vài chục vạn đại quân đang giằng co với một nhánh cường quân cuối cùng của Bắc Yến, vậy nên một khi Phan Nguyên Thịnh dẫn hai mươi vạn quân tràn trề sinh lực gia nhập chiến trường, rất có thể Bắc Yến sẽ phải gặp họa mất nước!


Thế mà lúc này lại xảy ra chuyện Tây Man, vì vậy Xu Mật Viện dứt khoát hạ lệnh cho Bình Nam quân đã hành quân lên phía Bắc được nửa đường đổi hướng, tới tập hợp với đám người Hạ Hầu Tuyên. Về phần bên Trấn Bắc hầu... Cũng không cần gấp lắm đúng không? Giằng co thêm một khoảng thời gian hẳn là không có vấn đề gì lớn? Dù sao hiện tại là Đại Ngụy xâm lược Bắc Yến, hơn nữa tình hình phe ta vẫn đang chiếm thế thượng phong, vì thế Xu Mật Viện trực tiếp "Tham ô" Bình Nam quân vốn nên đi trợ giúp Trấn Bắc hầu.


"Ta cũng cảm thấy như vậy có chút không ổn, vốn ta định dẫn toàn bộ người trong đại doanh Kinh Giao đi, sau đó mới tập hợp với nhân mã của đại doanh Hưng Khánh, tổng cộng cũng gần hai mươi vạn đại quân, vậy là đủ rồi." Hạ Hầu Tuyên nhíu mày, đáng tiếc Xu Mật Viện lại không làm theo ý của hắn, bởi vì phần lớn các tướng sĩ trong đại doanh Kinh Giao là hệ chính của Xu Mật Viện, nếu giao toàn bộ cho Hạ Hầu Tuyên dẫn đi một vòng rồi trở về, chỉ bằng sức hút từ nhân cách của công chúa điện hạ, tương lai ai là hệ chính của ai thật sự không thể nói trước được rồi.


Aizz, tất cả đều rất thuận lợi, chỉ có việc này là có chút tỳ vết, hy vọng sẽ không tạo thành hậu quả xấu...
Tác giả có lời muốn nói: Hê hê hê, rốt cuộc tình tiết vở kịch sẽ lấy "Tư thế" gì chạy về phía kết cục đấy... =w=






Truyện liên quan