Chương 58

Lúc An Thừa Trạch buông tay ra, mặt Thạch Nghị đỏ như muốn rỉ máu, ngay cả phim có chữ A mở đầu cũng chưa từng xem, mỗi ngày chỉ biết huấn luyện học tập, có thể vô sự tự thông tự dùng tay giải quyết đều dựa vào thiên phú, sao có mặt mũi để người khác chạm vào, quả nhiên ngây thơ tới mức khiến An Thừa Trạch nhịn không được muốn cắn một miếng, phải chăng sẽ nếm được hương vị ngây ngô.


Nhưng ngẫm lại, mới lấy tay tiếp xúc đã khiến Thạch Nghị xấu hổ như vầy, nhỡ mà cắn thật, không chừng toàn thân cu cậu sẽ đỏ thành đống sốt cà chua.
“Thoải mái không?” An Thừa Trạch ôm Thạch Nghị, vô cùng thiếu đạo đức mà hà hơi lên cái tai nhỏ nhạy cảm, hỏi khẽ.


Nhóc non nớt ngượng ngùng gật gật đầu, vẻ mặt rõ ràng đang mắc cỡ, ánh mắt lại long lanh trong suốt, tràn ngập chờ mong.


Thật là… An Thừa Trạch kiềm chế xúc động nội tâm, chỉ nhẹ nhàng cắn một cái lên tai rồi thôi, thuần khiết quá đi mất. Hắn quả nhiên bị tình cảm chi phối lý trí, lúc tức giận cảm thấy sự trong sáng của Thạch Nghị quá ngu xuẩn, cực kỳ đáng ghét. Khi đã soi tỏ cõi lòng, nhìn lại Thạch Nghị chỉ thấy chỗ nào cũng thuận mắt, vẫn làm người ta rung động không thôi, nhất là An Thừa Trạch còn tương đối thỏa mãn với sự trong sáng ấy. Người này là của hắn, dù sau này có lây nhiễm sắc thái ȶìиɦ ɖu͙ƈ, cũng do một tay hắn dạy nên.


“Cậu…” Thạch Nghị sờ sờ An Thừa Trạch, đúng là cũng có phản ứng, bàn tay kích động hơi run lên, áp lên khóa kéo quần An Thừa Trạch mà ma sát, đỏ mặt bảo, “Tiểu Trạch, tớ cũng giúp cậu… vuốt vuốt, được, được không?”


“Được nha.” An Thừa Trạch cười nói, vốn hắn đang bị bộ dạng thuần khiết của Thạch Nghị làm nghẹn đến dục hỏa đốt người, nếu không cho Thạch Nghị làm gì đó hắn sẽ điên mất. Những người yêu nhau vĩnh viễn khao khát đôi bên, An Thừa Trạch nào phải thánh nhân, dục vọng của hắn e rằng còn mãnh liệt hơn Thạch Nghị.




Mới đầu Thạch Nghị rất căng thẳng, chỉ biết kéo loạn như nhổ củ cải, An Thừa Trạch bị đau, bèn nhéo tai, cắn thật mạnh lên vai Thạch Nghị, hung hăng nói: “Mẹ nó, lúc cậu tự sờ mình cũng nhổ củ cải thế này hả?”


Bị đau đớn kích thích, Thạch Nghị ngược lại trở nên trấn tĩnh, kiếp trước kiếp này đều phải lòng loại người như An Thừa Trạch, biết đâu anh thực sự có tố chất M. Anh vuốt ve An Thừa Trạch thật cẩn thận, dùng bản lãnh ngây ngô lấy lòng hắn. Dẫu mấy ngày nay sắp tuốt đến ra máu, nhưng kỹ thuật của thanh thiếu niên nói thế nào cũng dở tệ. Song An Thừa Trạch khá hưởng thụ, bàn tay đầy nốt chai của Thạch Nghị bọc lấy hắn, che chở từng li từng tí, khiến hắn có cảm giác được nâng niu.


Người này thật khả ái, người khả ái như thế thuộc về hắn!
Thời khắc lên đỉnh, An Thừa Trạch ôm Thạch Nghị, trao cho anh nụ hôn mãnh liệt, bắn toàn bộ vào tay Thạch Nghị, giao hết thảy cho anh.


Xong việc, hai người nằm trên giường, thân thể kề sát vào nhau, chân Thạch Nghị gác lên đùi An Thừa Trạch, ngón chân thỉnh thoảng gãi lên gang bàn chân hắn. An Thừa Trạch không cam lòng bật cười, rất muốn đánh Thạch Nghị, nhưng nghĩ đến anh ngày nào cũng nỗ lực chà rửa đôi chân chẳng có mùi gì khác thường của mình, lòng hắn lại mềm nhũn, thôi kệ đi, lâu lâu cười mấy tiếng là được.


“Đợi chú Thạch về,” An Thừa Trạch cầm tay Thạch Nghị, “tôi dạy cậu kỹ hơn.”
Nhắc tới Thạch Lỗi, tình thú trong phòng chẳng sót lại chút gì, Thạch Nghị nghiêng qua ôm An Thừa Trạch, như thể muốn hấp thu sức mạnh trên người hắn.


Kiếp trước, Thạch Lỗi sống đến bảy tám chục tuổi, An Thừa Trạch cảm thấy hắn sẽ không gặp chuyện không may vào lúc này. Nhưng tương tự như thế, vì hiệu ứng bươm bướm của mình và Liễu Như, Thạch Lỗi đáng lẽ nên ở tỉnh Kiến lại tới Bắc Kinh sớm hơn, thực tình không thể xác định năm ấy hắn có chấp hành nhiệm vụ này hay không. Có những lúc, thay đổi ở một giao điểm đủ xoay chuyển cả vận mệnh, An Thừa Trạch khó lòng cam đoan an nguy của Thạch Lỗi, chỉ đành tin tưởng vào sự dũng mãnh của Thạch Lỗi, chắc hắn sẽ không biến mất âm thầm thế đâu.


Sau hôm thẳng thắn với nhau, Thạch Nghị và An Thừa Trạch không làm chuyện gì vượt quá giới hạn nữa. Thạch Lỗi sống ch.ết chưa rõ, lần ấy xúc động tuổi trẻ quá khó kiềm chế, mà khi sinh tử của Thạch Lỗi đè nén trong lòng, chẳng ai có tâm tình làm chuyện đó nữa. Cả hai chỉ dựa vào nhau, an ủi đối phương. Có An Thừa Trạch động viên, Thạch Nghị vẫn kiên cường như trước, nhưng trong kiên cường tăng thêm tin tưởng, tầm mắt anh trở nên thẳng tắp, toàn thân đầy sức sống. Liễu Như nhìn mà hết sức vui mừng, cục đá nhỏ trưởng thành rồi, thế nên dù Thạch Lỗi thật sự gặp chuyện, cô cũng có thể giúp hắn an lòng.


Trải qua quãng thời gian ngắn bình phục, ba người dần tiếp nhận sự thật, cũng có thể sinh hoạt bình thường, đồng thời ôm ấp hi vọng chờ đợi tin tức của Thạch Lỗi. Vốn dĩ Liễu Như đã bình tĩnh trở lại, công việc cũng từ từ đi vào quỹ đạo nhờ hiệu suất cực cao của cô thời gian qua. Bản thân Như Ký đã là công ty vô cùng có triển vọng phát triển, sản phẩm lại bao hàm khẩu vị toàn quốc, hơn nữa còn đậm chất bản thổ Trung Hoa, bất luận tỉnh thành nào cũng tìm được mùi vị ưa thích. Sau khi đứng vững gót chân tại Bắc Kinh và chính thức niêm yết để có đủ tài chính, Như Ký bắt đầu mở rộng ra cả nước.


Tuy nhiên, việc này không cần Liễu Như chạy ngược chạy xuôi, quy mô Như Ký dần dần mở rộng, Liễu Như cũng tuyển dụng thêm rất nhiều người nhân tài. Nhất là những người đã cùng cô nỗ lực tại Bắc Kinh, với chính sách đàn áp của Liễu Như, họ đã từ tay mơ biến thành nhân tài có thể tự mình đảm đương một phía. Liễu Như phân mấy người đến miền Nam và miền Tây để phát triển Như Ký, tìm kiếm đại lý, thành lập điểm tiêu thụ. Trong lúc kinh tế cả nước đang phát triển nhanh chóng, Như Ký cũng ngày một đi lên. Theo An Thừa Trạch dự tính, chỉ cần không xuất hiện vấn đề ăn bớt ăn xén hoặc an toàn thực phẩm, vài năm nữa Như Ký có thể mở rộng ra toàn đất nước. Mà An Thừa Trạch sao lại không chú ý vấn đề an toàn thực phẩm chứ, Liễu Như cũng thế, sai khác có thể tha, nhưng trộm đổi nguyên liệu điểm tâm để hạ thấp giá thành nhằm kiếm món lời kếch sù, Liễu Như tuyệt đối không làm, cũng tuyệt đối không tha cho cấp dưới nào dám làm vậy.


Tâm trạng Liễu Như vừa khá hơn chút, kẻ không có mắt lại đến trêu chọc cô.


Đàn ông mãi mãi chẳng hay biết về cuộc chiến giữa phụ nữ, còn hồn nhiên cho rằng mình được hưởng tề nhân chi phúc. An Mục Dương căn bản đâu biết Tô Ngọc Đình làm gì, chỉ mải miết theo đuổi Liễu Như. Thậm chí lần này, tuy hắn không biết Thạch Lỗi mất tích dữ nhiều lành ít, vẫn tưởng Thạch Lỗi đi công tác hơn hai tháng chưa về, vốn đã vì Liễu Như lạnh nhạt mà giảm dần việc theo đuổi, giờ lại bắt đầu sốt sắng.


*tề nhân chi phúc: cuộc sống giàu sang một vợ nhiều bồ :v


Muốn đạt thành tựu trong xã hội này, ắt không thể thiếu tiệc rượu, Liễu Như cố gắng uống ít, nhưng vẫn chẳng thể thoát khỏi tiệc tùng. Cuối năm là thời điểm mọi công ty đơn vị đặc biệt bận rộn, khi các đơn vị đến kiểm tra, chủ nhà đương nhiên phải mời khách một bữa. Nay Cục An toàn thực phẩm tới, Liễu Như đã đặt xong nhà hàng, tâm trạng không vui cũng phải tiếp đón cho tốt. May mà mấy người tài dưới trướng Liễu Như đều là đàn ông vạm vỡ phương Bắc, thích uống một hai chai rượu đế lúc rỗi rãi. Đến Bắc Kinh gây dựng sự nghiệp, những người này càng khiến một đám ông chủ uống tới độ gục xuống gầm bàn, bản thân họ lại chẳng việc gì. Song Liễu Như đâu chỉ cạo lông một con cừu, cấp dưới có mấy người biết uống đều chia ra, mỗi lần chỉ mang một người, sắp xếp sao cho điều độ.


Hôm nay là Tiểu Lý phòng vệ sinh thực phẩm, đàn ông mét tám phương Bắc, tính tình vốn thẳng thắn bướng bỉnh bị Liễu Như áp chế, ngoan ngoãn đến Bắc Kinh để trấn giữ an toàn. Vì biết hắn thẳng tính, dứt khoát không nương tay với vấn đề vệ sinh thực phẩm, nên Liễu Như mới yên tâm dùng hắn. Nhưng sau mấy năm cọ sát, hắn cũng biết đánh Thái Cực trên bàn rượu, cộng thêm tửu lượng cực tốt, bảo đảm khiến cả bàn nằm sấp.


Liễu Như chỉ đi ăn cho phải phép, tối nay Thạch Nghị sẽ tới đón cô trễ hơn. Ai dè lần gặp gỡ bình thường như vậy lại có mặt An Mục Dương trên bàn ăn, thật khiến người ta muốn nôn!


Tiền thân Hồng Thế vốn buôn bán xe, hiện tại kinh doanh bất động sản, làm quái có xu nào quan hệ tới Cục An toàn thực phẩm? Dầu gì bản lĩnh An Mục Dương cũng cao cường, An Mục Húc quen biết rộng, nên hắn cứ thế tham gia bữa tiệc này.


Ban đầu Liễu Như coi như mắt nhắm mắt mở, dẫu sao trên bàn cũng toàn mấy tay đang làm trò hề, cô vốn đã ăn chẳng vô, có An Mục Dương hay không cũng vậy, cứ nhịn hết bữa là qua. Nào ngờ trên đường cô đi toilet rửa mặt và trang điểm lại để kéo dài thời gian, An Mục Dương cũng không biết xấu hổ mà theo vào, khóa trái cửa, mượn rượu giở trò lưu manh.


Tuy nhiên, Liễu Như là phụ nữ, sức lực chung quy không địch lại, sau mấy cái chống cự đã bị cái miệng nồng mùi rượu của An Mục Dương cọ qua má, cô giận run người. Lúc này lại nghe An Mục Dương thủ thỉ bên tai: “Tiểu Như, em vẫn thích anh mà phải không? Anh cũng thích em, hồi ấy anh bỏ đi là do người nhà ép buộc, mụ già trong nhà cũng là cha mẹ ép duyên, em mới là người anh yêu thật sự! Gã Thạch Lỗi có cái thá gì, anh điều tr.a hắn rồi, hàng năm đều đi vắng, khiến vợ cũ tịch mịch tới mức phải bỏ chạy, cả con mình cũng không quan tâm, chỉ biết theo chân quân đội, đúng là chả ra gì. Hắn cho em cuộc sống bình thường được sao, em cũng sắp bốn mươi rồi, ba mươi như lang bốn mươi như hổ, Thạch Lỗi ra ngoài gần ba tháng… Au!!”


An Mục Dương che đũng quần kêu gào thảm thiết, nhảy loạn trong toilet, đau không chịu nổi. Hắn định mượn rượu nổi điên, những lời bình thường chỉ dám nghĩ chưa dám nói đều thốt ra hết dưới sự kích thích của cồn. Dĩ nhiên, sở dĩ hắn dám nói ra miệng là bởi hắn tự kiêu xem Liễu Như là vật sở hữu, cho rằng Liễu Như nhất định còn yêu mình, cô tìm Thạch Lỗi chọc tức hắn, rồi lâu như vậy vẫn chưa kết hôn là để chờ mình ly hôn xong cưới cô. Đàn bà ấy mà, dỗ dành hai câu, nói cô là tình yêu đích thực của hắn không phải xong rồi sao?


Giờ hắn đang trả giá đắt vì sự tự kỷ của mình, Liễu Như nghe An Mục Dương nói xấu Thạch Lỗi mà không kiềm nổi cơn giận, một phần sức mạnh hóa thành mười phần, đạp thật mạnh lên dòng giống con cháu của hắn, tốt nhất khiến hắn bất lực luôn, khỏi phải nhớ thương cô!


Liễu Như nhìn An Mục Dương bằng ánh mắt ghê tởm, nói: “Tôi luôn muốn đá như vậy đấy, Thạch Lỗi nhắm mắt cũng tỏa sáng, anh kém xa anh ấy! Mau từ bỏ xuân thu đại mộng đi, còn dám quấy rối tôi nữa, tôi nhất định không để yên cho gia đình anh, đây chẳng đùa đâu!”


Dứt lời, cô mở khóa, hất văng cửa đầy khí thế, tiếp tục tiệc rượu với dung mạo đẹp đẽ. Qua một lát, An Mục Dương cũng ra, tư thế đi hơi quái dị, hướng ánh nhìn nguy hiểm về phía Liễu Như, Liễu Như dứt khoát lờ hắn.


Hôm sau, An Mục Dương chủ động tới cửa mời Liễu Như dùng cơm, hơn nữa còn bảo, Bắc Kinh là địa bàn của tôi, trước đây khách sáo vì nể cô là tình cũ. Cô còn dám không biết điều thì cứ đợi đấy!


An Mục Húc làm trong NDRC, nếu An Mục Dương cố tình muốn rầy rà Liễu Như, thân là công ty niêm yết, Liễu Như quả thực chẳng làm gì được. Cái khác không nói, nếu một hạng mục bị trì hoãn mấy tháng thì mọi sự tình đều chậm trễ, thực sự rất phiền toái.


Nhưng Liễu Như đâu sợ phiền toái, phải rồi, trước đó cô từng bảo nếu An Mục Dương dám tiếp tục quấy rối cô, tuyệt đối không để yên cho gia đình hắn. Gã này chả xem lời cô ra gì, xem ra phải cho hắn ít giáo huấn.


Đêm đó, An Mục Dương đặt xong khách sạn, đợi mãi chả thấy Liễu Như tới, bụng nghẹn đầy lửa giận, đang định tìm An Mục Húc dạy Liễu Như một bài học thì nhận được lệnh triệu tập của tòa án.
Liễu Như tố cáo hắn tội trùng hôn!!??


An Mục Dương kinh hãi tột độ, sao Liễu Như dám, sao có thể chứ, vả lại lệnh triệu tập của tòa án làm thế nào đến nhanh vậy được, hay là từ mấy năm trước!


Bấy giờ, Liễu Như – người bị hắn hận đến nghiến răng, đang cùng gia đình chạm ly với Thạch Thành: “Thật sự rất cám ơn cậu, nếu không nhờ mấy cậu giúp đỡ, vụ án ít nhất phải chờ tới hè sang năm mới mở phiên tòa, giờ thì tháng ba năm sau đã xử, may mà có các cậu.”


“Đừng mấy cậu mấy cậu nữa, nghe xa cách quá.” Thạch Thành cười, uống cạn ly rượu, “Thím là thím ba của con, chúng ta là người một nhà, sao để kẻ khác ức hϊế͙p͙ người nhà mình được.”


“Vẫn chưa kết hôn đâu.” Liễu Như cúi đầu thở dài, hiện tại cô đã xác định tình cảm dành cho Thạch Lỗi, đó là cảm xúc máu mủ tình thâm chứ không đơn thuần là tình yêu. Trong tám năm sinh hoạt, hai mẹ con cô đã tạo thành một gia đình khó lòng chia lìa với cha con Thạch gia, ngày thường không cảm thấy, nhưng khi thực sự xảy ra chuyện, cô mới phát hiện trong tám năm ở chung, dù chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng Thạch Lỗi đã bước vào lòng cô từ lâu. Sủi cảo đêm giao thừa vĩnh viễn đều rất nhiều, bởi vì nghe đâu có hai thùng cơm ăn bao nhiêu sủi cảo cũng chẳng no.


“Sắp…” Thạch Thành phát giác mình lỡ miệng, vội vàng thừa dịp Liễu Như sa sút không chú ý mình mà uống ngụm rượu nuốt lời định nói xuống, trời ạ, giờ chưa nói được nha, chú ba bên kia đã dặn đi dặn lại, dặn mình trước khi thương thế lành lặn nhất quyết không được tiết lộ cho người nhà, sợ mất mặt ấy mà.


Chỉ tiếc giấu được Liễu Như, chứ không giấu được An Thừa Trạch. Hắn chỉ nghe cách nói liền tỉnh ngộ, thấy Liễu Như với Thạch Nghị chưa nhận ra, vẫn đang cúi đầu bi thương, không khỏi tức giận. Người nhà người sốt ruột khổ sở như vậy, nếu Thạch Lỗi đã cho Thạch Thành biết tung tích thì cũng nên gửi tin về chứ?


An Thừa Trạch cười xấu xa, đá Liễu Như một cái dưới bàn, sau đó bảo: “Kể ra cũng đúng, mẹ với chú Thạch còn chưa kết hôn đâu, cái cảnh có chồng cũng như không quá thảm, mẹ chưa tới bốn mươi mà. Nếu chú Thạch đã mất tin tức, mẹ không nên để lỡ cả đời. Mẹ gặp thầy Lưu chủ nhiệm lớp tụi con rồi đúng không, thầy khá tốt bụng, cũng ly dị mang theo con, có muốn con giới thiệu cho hai người làm quen không?”


Đề cập tới thầy Lưu, Thạch Nghị kinh ngạc nâng mắt nhìn An Thừa Trạch, bị hắn cầm chặt tay dưới gầm bàn, quyết đoán ngậm miệng.


Liễu Như cũng bị An Thừa Trạch đá mà sửng sốt, nhưng phản ứng rất nhanh. Nhíu mày liếc Thạch Thành, thở dài nói: “Cũng phải, trước đây xúc động quá. Thực ra tuy mẹ với sư đoàn trưởng Thạch quen nhau tám năm, nhưng thời gian ở chung thực tế lại chưa đến một năm, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thế khác gì có chồng cũng như không đâu. Nhân cơ hội này đá luôn, đặng còn đi tìm người khác. Còn nữa, thầy Lưu khá được, có thể thử xem. Tiểu Nghị đừng lo, dù sư đoàn trưởng Thạch không ở đây, mẹ cũng là mẹ nuôi con, từ nay chúng ta sống với nhau, có thầy Lưu trông nom các con học hành, mẹ cũng an tâm.”


Thạch Thành: “…”
Cái gì mà chẳng rời chẳng xa chứ! Mọi cảm động trước đó của hắn đều uổng phí hết sao?


Trong lúc Liễu lên tiếng, An Thừa Trạch viết chữ lên đùi Thạch Nghị, Thạch Nghị đầu tiên là nghi hoặc, kế đó toàn thân bỗng dưng chấn động, trong mắt tỏa ra hào quang mừng rỡ, muốn lập tức đứng lên, may có An Thừa Trạch đè lại. Mà sau khi An Thừa Trạch viết vài chữ, anh cũng trầm tĩnh lại, nghiêm túc nghe Liễu Như nói, đợi Liễu Như sau dứt lời, nhóc ngố không biết nói dối diễn trò liền gật đầu, cất lời tha thiết: “Mẹ.”


Thạch Thành: “…”


Lúc này hắn hoàn toàn bị sét đánh rồi, chẳng lẽ ngần ấy năm chú ba vắng nhà khiến người người oán trách ư? Sống ch.ết chưa rõ mà vị hôn thê đã muốn tái giá, đến người cũng tuyển xong. Đứa con riêng An Thừa Trạch mặc kệ chú ba thì thôi, sao cả Tiểu Nghị cũng làm phản? Thật là do ở với Liễu Như vài năm nên tình cảm còn sâu sắc hơn với ba ruột sao!


Kết thúc bữa cơm trong ngơ ngác, Thạch Thành chưa có di động nên vừa ra ngoài liền chạy đến buồng điện thoại đối diện, điện thoại kết nối, mới hô dứt câu “Bảo chú ba nghe điện thoại” đã bị lôi ra, rồi bị Liễu Như đoạt ống nghe trước khi kịp cúp máy.


Thạch Thành dù sao cũng thuộc đội cảnh sát hình sự, có luyện công phu, tuy Thạch Nham đau khổ vì con trai không giống mình, nhưng Thạch Thành thực sự là con cháu Thạch gia, thân thủ thuộc hàng nhất nhì trong đội. Ngặt nỗi Thạch Nghị thiên phú dị bẩm, rèn luyện gian khổ từ nhỏ, chiều cao trội hơn Thạch Thành không ít, sức lực càng miễn bàn. Thêm nữa, Thạch Nghị còn đạt được khá nhiều kinh nghiệm qua các lần giao chiến tập huấn với Dương Phong, nếu đánh tay đôi, Thạch Thành chưa chắc là đối thủ của anh.


Bây giờ còn chẳng phải đánh tay đôi!


Có thất khiếu linh lung tâm An Thừa Trạch đứng một bên cầm chổi chặn đông đánh tây, chuyên chặn đường lui của Thạch Thành. Vốn Thạch Thành có thể né nắm đấm thép của Thạch Nghị, dưới sự trợ giúp của An Thừa Trạch, Thạch Nghị không hụt quyền nào, mỗi phát đều trúng gương mặt bảnh bao của anh họ. Này thì hồi bé dám bắt nạt tôi, này thì dám phớt lờ lúc đám anh chị em bảo tôi không có mẹ thương, này thì dám cả ngày đá lông nheo với Tiểu Trạch, này thì dám gạt chúng tôi tin tức của ba!


*thất khiếu linh lung tâm: xuất xứ từ truyện Phong Thần, Tỷ Can thông minh bởi có tim 7 lỗ nên về sau chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm


Thù mới hận cũ tính luôn một thể, Thạch Nghị với An Thừa Trạch tập kích cảnh sát ngay trên đường, tẩn Thạch Thành một trận ra trò. Tại chỗ khác, Liễu Như khẩn trương cầm điện thoại, nghe giọng nói quen thuộc truyền tới từ đầu kia: “Tiểu Thành, chuyện gì gấp vậy? Biết giờ chú ba mày bắt máy khó lắm không, có việc gì nhờ y tá nhắn không được à.”


“Thạch Lỗi!!” Liễu Như rống với điện thoại, “Trong vòng ba giây mà không cho tôi biết anh ở đâu, hai ta coi như xong!”
Thạch Lỗi: “…”


Tư lệnh Thạch vinh quang hoàn thành sứ mệnh sợ run người, chưa kịp suy nghĩ đã nhanh chóng khai nơi mình nằm viện cho Liễu Như, cúp máy xong nhớ lại câu “Rửa mông chờ tôi” của Liễu Như mà run rẩy, hi, hi vọng Tiểu Như thấy mông mình rồi thì… thì giơ cao đánh khẽ.


“Tìm thấy lão ba ch.ết tiệt của các con rồi.” Liễu Như dậm giày cao gót đi về hướng An Thừa Trạch và Thạch Nghị, bắt gặp Thạch Thành đúng lúc bị đánh ngã, còn đặc biệt thuận chân đạp luôn gót giày lên bụng hắn đi qua, cước bộ vững vàng, đủ chứng minh Thạch Thành chắc chắn có cơ bụng, bụng bằng phẳng vậy mà, giày cao gót đạp lên cũng đâu sao!


Thạch Thành ôm bụng kêu rên đau đớn, rõ ràng hắn giúp người ta, cớ sao lãnh đãi ngộ thế này! Một nhà ba người hội đồng mình hắn, một tên thực lực tương đương bộ đội đặc chủng, một tên cổ vũ độc địa chẳng ai bằng, còn nữ vương giày cao gót cuối cùng kia… Không được, hắn ch.ết mất thôi, tập kích cảnh sát đây này…


Liễu Như chẳng thèm để ý Thạch Thành kêu gào, chặn một chiếc taxi bên đường. Lúc cô đón xe, An Thừa Trạch hỏi Thạch Nghị, xác định khi Thạch Nghị còn bé thì Thạch Thành đang tuổi ẩm ương, thân là anh lớn mà đi đầu bắt nạt Thạch Nghị, tuy không khiêu khích bằng lời, nhưng cái chuyện vùi Thạch Nghị vào tuyết từ sau lưng tuyệt đối là Thạch Thành cầm đầu. Vì thế nhân lúc Liễu Như bắt xe, An Thừa Trạch chạy chậm qua, dùng chính áo của Thạch Thành trùm đầu hắn, đoạn đạp mấy cái lên đầu, vừa đạp vừa nói: “Cho chừa cái tội dám vùi anh Nghị vào tuyết!”


Ba người lớn lối đánh úp cảnh sát trên đường xong, ngồi lên taxi phi như bay đến bệnh viện quân khu Bắc Kinh. Thạch Thành cuộn mình chịu đau trên đất, đoạn chậm rãi bò dậy, bấy giờ đồng nghiệp rốt cuộc cũng chạy tới sau khi một người dân tốt bụng báo cảnh sát, định dẫn Thạch Thành về ghi lời khai, mặt đào hoa của Thạch Thành đã sớm bầm dập, hắn lau máu mũi, bảo: “Không cần! Tranh, chấp, gia, đình, ấy, mà!”


Hắn thật oan uổng, giúp người rành rành còn bị đánh, đánh xong còn chẳng được đòi danh dự, chú ba hại thảm con rồi!


Hiện, đầu sỏ gây tội vừa gọi điện cho anh cả với anh hai mình, trong lòng vẫn thấp thỏm, nằm sấp trên giường nhích tới nhích lui không an phận, cứ nhắc đi nhắc lại Tiểu Như sắp tới, Tiểu Như sắp tới. Chiến sĩ đi cùng không rõ lắm, kinh ngạc nhìn tư lệnh cứ như bị rối loạn tăng động giảm chú ý, thiết nghĩ đây anh hùng trong truyền thuyết đây ư? Tư lệnh Thạch dẫn đầu tiêu diệt hang ổ ma túy tại Tam Giác Vàng đây sao? Tuy tư lệnh Thạch bị thương tại nơi khó mở miệng, song đó là vì nhiệm vụ, tuy vị trí xấu hổ nhưng vô cùng quang vinh. Thế nhưng, tư lệnh Thạch nhận điện thoại của phụ nữ xong thì phát run, còn lảm nhảm như tên khùng thế này… anh hùng trong lòng cậu chiến sĩ mất giá nghiêm trọng.


Nhẽ ra xét về cự ly, hẳn là anh em Thạch Nham có mặt trước, Liễu Như tức mấy cũng chẳng thể nổi bão trước mặt họ, Thạch Lỗi có thể hoãn ngày ch.ết. Ai ngờ sự tình lại khéo như vậy, Liễu Như thuận lợi đuổi tới bệnh viện, mà anh em Thạch Nham bị kẹt xe…


Thạch Lỗi vốn cũng cho phép thăm hỏi, nên sau khi đăng ký trước cửa, ba người nhẹ nhàng vào thang máy, đi thẳng đến phòng bệnh đơn. Liễu Như chẳng màng gõ cửa mà đi vào trước tiên, đang tính hung hăng giáo huấn, nhưng bước vào xong thì sững người.


An Thừa Trạch với Thạch Nghị theo sau, nhìn nhìn Thạch Lỗi, cũng sững người.


Sư đoàn trưởng Thạch vĩ đại như người khổng lồ trong lòng họ, trụ cột gia đình, người đi hoàn thành nhiệm vụ xuyên quốc gia, phá huỷ một tổ chức buôn lậu thuốc phiện quốc tế! Hiện giờ đang nằm sấp trên giường bệnh, quần bệnh nhân tụt xuống, lộ ra nửa mông quấn băng gạc, nhìn Liễu Như một cách đáng thương.


Trong lúc nhất thời, mọi lo lắng khổ sở thậm chí tức giận đều tan thành mây khói, ngay cả Thạch Nghị sùng bái ba mình cũng tỏ vẻ thê thảm không nỡ nhìn.
Chỉ mình An Thừa Trạch còn suy ngẫm bình thường được, hắn sờ sờ cằm, dùng ánh mắt nghiên cứu học thuật để tr.a xét băng gạc trên mông Thạch Lỗi.


Lại nói, diện tích rộng thật, sư đoàn trưởng Thạch ngài bị cái gì bạo cúc thế? Diện tích quá rộng rồi!
Ngẫm lại thì nếu về nhà với vết thương này, bị Liễu Như với bọn họ nhìn thấy, uy nghiêm của người làm chồng làm cha chắc chắn bốc hơi chả còn gì… Được rồi, giờ cũng chẳng còn.






Truyện liên quan