Chương 32

Lần này Ân đế quyết tâm không để người tham gia thi đấu, Thượng Quan Tử Ngọc trong lòng rầu rĩ, cơm chiều chỉ uống chút cháo cũng ăn không vô nữa, Ân đế nhìn thấy mà nhíu chặt mày.


Buổi tối Ân đế vất vả đem người hống ngủ, nhìn bộ dáng ngạo khí quật cường của Tử Ngọc, hắn thật sự là vừa tức giận vừa đau lòng, mặc dù là sinh khí với hắn cũng không thể đến cả cơm cũng không ăn a.


Ân đế nằm trên giường, đem người kéo vào trong lòng mình ôm chặt, bàn tay nhẹ nhàng xoa trên bụng bằng phẳng của đối phương, vuốt ve qua lại, bên trong này là hài tử của hắn cùng Tử Ngọc.


Ân đế một bên vỗ về, một bên nhỏ giọng nói "Hoàng nhi nha, ngươi cũng quá tài giỏi rồi, cha ngươi đang giận dỗi phụ hoàng đến cả cơm cũng không hảo hảo ăn, ngươi muốn phụ hoàng phải khuyên nhủ phụ thân ngươi như thế nào đây?"


Hài tử trong bụng tự nhiên là không có bất cứ phản ứng nào, Ân đế cũng không để ý, một mình nằm ở đó nói liên miên cằn nhằn cũng không ngại phiền. Hắn cũng không phát hiện người trong lòng dần dần nhếch lên khóe miệng.


Mặc kệ Thượng Quan Tử Ngọc dỗi, Ân đế lần này thật sự nhẫn tâm như thế nào cũng không đổi ý, y hiện tại có thai cũng không dám thật sự tuyệt thực, y cùng Ân đế giống nhau rất để ý hài tử này.




Y hai lần phát cáu không muốn uống thuốc dưỡng thai, kết quả Ân đế mặc kệ có mặt nha hoàn ở đó, miệng đối miệng đút thuốc cho y, còn nói với y, nếu về sau không hảo hảo ăn cơm uống thuốc, hắn liền dùng phương pháp này đút y.


Tử Ngọc nhìn thấy bọn nha hoàn đứng đó cúi đầu trộm cười, nếu mỗi ngày bị Ân đế như vậy mà đút thuốc, y trong cung này còn ngẩng đầu như thế nào.


Không dám tuyệt thực, cũng không dám không biết xấu hổ lại cáu kỉnh, Thượng Quan Tử Ngọc cảm giác y sinh khí lần này một chút tác dụng cũng không có. Ân đế vẫn là ngoại trừ xử lý quốc sự, đại đa số thời gian đều ở tại Vị Ương cung bồi y, y đã vài lần nhắc đến sự tình cuộc thi đều bị Ân đế đúng lúc nói lãng sang chuyện khác.


Trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc thập phần đè nén, hiện tại đã bắt đầu mùa đông, trời càng ngày càng lạnh, Ân đế đến cả cửa điện cũng không cho y bước ra, mỗi ngày đều oa ở bên trong nội cung ấm áp như màu xuân, chỉ có thể dựa vào nhuyễn tháp đọc sách.


Thượng Quan Tử Ngọc tính tình tốt nhưng cũng sắp không chịu nổi nữa, Ân đế cũng biết tâm tình y không tốt, mỗi ngày đều rút ra chút ít thời gian bồi y đi tiểu hoa viên giải sầu.


Tóm lại chính là, Ân đế có thể vô vàng sủng nich y, cái gì đều có thể cho y nhưng muốn tham gia thi đấu thì tuyệt đối không có khả năng.


Các sứ thần cùng đoàn người hộ tống đều lục tục đến kinh thành, bọn họ vốn chính là vì triều cống mà đến nên tự nhiên mang theo không thiếu đặc sản bổn quốc cùng dị bảo quý hiếm, Ân đế hết thảy nhét vào quốc khố, chỉ từ bên trong chọn chút tân kỳ ngoạn ý đưa cho Tử Ngọc.


Trong số cống phẩm còn có vài miếng da hồ ly hảo hạng, Ân đế cho người mang đến Thượng Y cục, dựa theo thước tất của Tử Ngọc may vài bộ áo choàng. Thời tiết càng ngày càng lạnh, Tử Ngọc lại đang mang hài tử, áo choàng này nọ rất thích hợp.


Sau khi các sứ thần đã dâng cống phẩm, vì mấy ngày sau lại có thi đấu cần lưu lại kinh thành. Ân đế làm chủ nhà tự nhiên phải vì bọn họ cung cấp ăn ở. Sứ thần các nước được an bài ở trong cung. Trong cung có rất nhiều cung điện bỏ không nhưng lại được thủ vệ sâm nghiêm, có thể đảm bảo an toàn cho sứ thần các nước.


Sau khi triều cống kết thúc, Ân đê thiết yến nghênh đón sứ thần, vốn không muốn Tử Ngọc tham gia nhưng đây là tổ chế Ân triều không thể làm trái đành phải mang theo Tử Ngọc cùng tham dự yến tiệc.


Sứ thần các nước trước khi đến đây đã nghe nói Hoàng đế Đại Ân thế nhưng không có hậu cung, chỉ có một Hoàng hậu, chuyện này trong lịch sử Đại Ân tuyệt đối chỏ có một.


Nhóm sứ thần đều muốn gặp mặt vị nam Hoàng hậu trong truyền thuyết này, đến cùng là nhân vật phong hoa tuyệt đại như thế nào mới có thể được Đế vương chuyên sủng.


Có rất nhiều nước phiên bang ý đồ muốn tìm ra điểm yếu của Ân đế, những nước này tuy rằng ở mặt ngoài thần phục Đại Ân nhưng sau lưng đã sớm rục rịch, muốn gây bất lợi cho Đại Ân. Thượng Quan Tử Ngọc được Ân đế sủng ái như thế, sớm không biết đã có bao nhiêu ánh mắt ở sau lưng theo dõi y, chỉ là Ân đế bảo hộ y rất kỹ, rất ít khi để y lộ diện.


Thượng Quan Tử Ngọc cùng Ân đế sau gặp qua sứ thần các nước thì càng muốn tham gia thi đấu, rất nhiều phụ quốc không cam lòng thần phục Đại Ân, nghĩ đủ biện pháp trước mặt Ân đế tỏ ra uy phong để biểu hiện quốc gia của bọn chúng lợi hại.


Thượng Quan Tử Ngọc vài lần muốn xuất đầu lộ diện diệt uy phong của bọn họ nhưng đều bị Ân đế lặng lẽ ngăn trở. Y biết rõ là Bệ hạ muốn bảo vệ y, không muốn y bị người khác chú ý.


Vài tên sứ thần gian xảo còn muốn ở trước mặt y tặng cho Bệ hạ vũ cơ diễm lệ yêu mị, mấy vũ cơ kia tháo xuống khăn che mặt, khóe mắt hàm xuân, thời điểm khiêu vũ thì liên tục hướng Ân đế phao mị nhãn, quả thật chính là một đám hồ ly tinh.


Thượng Quan Tử Ngọc trong lòng nổi cơn ghen, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, Ân đế không đợi được đến lúc yến hội chấm dứt liền ôm lấy người trở về Vị Ương cung tìm Liễu Tịch đến bắt mạch.


Liễu Tich chẩn đoán xong, nói là quá mức kích động, tâm tình áp lực dẫn đến thai khí có chút không ổn định, bất quá không có gì trở ngại.


Ân đế giận dữ ném vỡ một bình sứ Thanh Hoa, hạ chỉ để đám sứ thần kia mang theo vũ cơ vĩnh viễn biến mất trước mắt hắn, về sau không cho bước vào cảnh nội Đại Ân. Từ sau đó, các nước phiên bang không dám trước mặt Ân đế dang mỹ nhân nữa.


Ân đế khuyên nhũ Thượng Quan Tử Ngọc uống thuốc an thai do Liễu Tịch kê, lại cùng nhau dùng cơm, thấy sắc mặt Tử Ngọc tốt lên nhiều mới yên tâm, sau khi để người ngoan ngoãn nằm xuống ngủ mới rời đi xử lý quốc sự.


Thượng Quan Tử Ngọc trong lòng căm giận không thể bỏ qua, đám sư sthaanf này thật sự là khinh người quá đáng, Bệ hạ cũng không phải sợ bọn họ, chỉ là không muốn gợi ra tranh chấp ảnh hưởng đến cục diện hòa bình hiện tại.


Thượng Quan Tử Ngọc muốn thông qua lần thi đấu này để tiêu diệt nhuệ khí của sứ thần thế nhưng Ân đế vẫn không đồng ý cho y dự thi. Từ sau khi biết y có thai, phạm vi hoạt động của y cũng chỉ quanh quẩn bên trong Vị Ương cung, kể cả có ra tiểu hoa viên cũng phải do Ân đế đi chung mới được, đại đa số thời gian y đều trải qua ở trên giường.


Trước thi đấu một ngày, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi nhàm chán ở trong điện, Lục La cùng Hồng Thường làm chút điểm tâm tinh xảo bưng lên cho y nếm thử, đã nhiều ngày Hoàng hậu thoạt nhìn không có tinh thần, hai tiểu nha hoàn nghĩ làm chút điểm tâm cho y, có lẽ sẽ khiến y vui vẻ chút.


Thượng Quan Tử Ngọc nhìn điểm tâm tinh xảo xinh đẹp nhiều hình dạng, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, không biết có được hay không, tạm thời thử một lần đi.


"Điểm tâm ăn rất ngon, các ngươi đi mời Liễu ngự y đến đây để hắn cùng ăn." Thượng Quan Tử Ngọc cầm khối mai hoa cao thưởng thức, hương vị đích xác không sai, Liễu Tịch nhất định sẽ thích ăn.


Liễu Tịch vừa nghe nói có điểm tâm ăn, cũng không bồi Bách Lý Hiên luyện kiếm nữa liền vắt chân hướng Vị Ương cung chạy đi. Điểm tâm do Lục La cùng Hồng Thường làm ra nổi tiếng ngon miệng, lúc trước hắn đã được nếm qua một lần liền nhớ mãi không quên.


Liễu Tịch vui vẻ chạy đến Vị Ương cung, quả nhiên thấy trên bàn bày rất nhiều đĩa điểm tâm, hơn nữa tất cả đều là món hắn yêu thích.
Thượng Quan Tử Ngọc tự mình rót trà cho hắn, kêu hắn ăn từ từ đừng để nghẹn.


Sau khi Liễu Tịch ăn một hơi năm khối điểm tâm, lại uống mấy ngụm trà, lúc này mới phát hiện có điểm không thích hợp, tục ngữ nói "Thiên hạ không có bữa ăn nào không trả tiền" Liễu Tịch nhìn điểm tâm trên bàn, nhất thời cảm thấy mình đã tự động nhảy vào một cái hố.


Nhưng thức ăn đã ăn vào bụng cũng không thể phun ra, Liễu Tịch nghĩ thoáng, lại cầm một khối hạt dẻ cao bỏ vào trong miệng, ăn a ăn.
"Hoàng hậu, ngươi có chuyện gì liền nói đi, chỉ cần là sự tình không chọc giận Hoàng thượng, ta nhất định sẽ giúp ngươi."


Liễu Tịch nói xong, một lúc lâu sau cũng không nghe thấy âm thanh, vừa xoay mặt qua chỉ thấy Thượng Quan Tử Ngọc mở to hai mắt chằm chằm nhìn hắn.


Liễu Tịch sửng sốt một chút cũng hiểu ra "Không thể nào, Hoàng hậu, sự tình ngươi muốn làm sẽ không thật sự chọc giận Bệ hạ đi? Tha cho ta đi, ta cũng không đảm đương nổi đâu."


Thượng Quan Tử Ngọc thấy hắn muốn chạy trốn, trảo vạt áo liền đem người kéo về, Liễu Tịch đặt mông ngồi trở lại trên ghế, kinh ngạc nói "Không nghĩ tới Hoàng hậu còn có thân thủ lợi hại như vậy."


Thượng Quan Tử Ngọc bất đắc dĩ cười cười, lại đưa cho hắn một khối thủy tinh cao, nhỏ giọng nói "Cũng không phải chuyện quan trọng gì, chính là muốn ngươi.." bám vào bên tai Liễu Tịch nhỏ giọng nói một phen.


Liễu Tịch nghe xong thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên "Này còn không nghiêm trọng, nếu để Bệ hạ biết ngài ấy bị lừa, Bệ hạ đương nhiên sẽ không làm gì Hoàng hậu nhưng ta sẽ bị rơi đầu a, không được, không được!"


Thượng Quan Tử Ngọc nhìn nhìn điểm tâm trên bàn cười nói "Chỉ cần Liễu ngự y nguyện ý giúp ta, ta sẽ kêu Lục La cùng Hồng Thường về sau mỗi ngày đều làm điểm tâm cho ngươi ăn." Thấy Liễu Tịch thần sắc có chút dao động, liền nói tiếp "Không chỉ là điểm tâm nga, chỉ cần là món ngươi muốn ăn, ngươi có thể phân phó các nàng làm cho ngươi, thế nào?"


Lục La cùng Hồng Thường hợp thời mang một đĩa mứt táo đi ra, đi qua trước mặt Liễu Tịch, cố ý không nhìn thấy hắn.
Mứt táo màu sắc bóng loáng tỏa sáng, còn có một cỗ hương vị ngọt ngào xông vào mũi, ánh mắt Liễu Tịch nhất thời đều phát sáng.


"Liễu ngự y,nhìn xem có phải hay không ăn rất ngon? Về sau mỗi ngày ta và Hồng Thường sẽ làm cho ngươi nga." Lục La ở trước mặt hắn dụ dỗ.
Mặc kệ, ch.ết thì ch.ết, ch.ết cũng phải là quỷ ch.ết no, ăn no bụng lại nói.


Cho nên lúc Ân đế hạ triều đến Vị Ương cung, chỉ thấy toàn bộ hạ nhân trong cung đều cúi đầu bận rộn, trong tay Lục La bưng chậu nước, nước bên trong còn có màu hồng hồng, giống như máu.


Ân đế đại kinh thất sắc, bắt lấy nàng liền hỏi "Đây là có chuyện gì?Hoàng hậu làm sao?" nói xong liền vọt nhanh vào bên trong.
Vừa bước vào trong, chỉ thấy Tử Ngọc nhắm mắt nằm trên giường, Liễu Tịch ngồi một bên bắt mạch cho y, biểu tình thoạt nhìn thập phần ngưng trọng.


Ân đế bước nhanh qua hỏi han tình huống, Liễu Tich thở dài nói "Hoàng hậu tâm tư vô cùng lo lắng, tâm tình hậm hực, có chút dấu hiệu sinh non, nếu không hảo hảo điều trị sẽ nguy hiểm."


Ân đế nghe thấy, sắc mặt nhất thời trắng vài phần, ngồi ở bên giường, nắm lấy đầu ngón tay có chút phát lạnh của Tử Ngọc, đau lòng vô cùng, nghĩ đến Tử Ngọc khẳng định là vì mình không cho y tham gia thi đấu rồi suy nghĩ lung tung mới có thể như vậy.


Ân đế âm thầm thở dài, vươn tay sờ sờ mặt Tử Ngọc, may mắn y cùng hài tử chưa gặp chuyện gì, bằng không hắn nên làm cái gì bây giờ? Tử Ngọc muốn tham gia thi đấu cũng là vì hắn, Tử Ngọc cũng không phải là chim Hoàng Yến nuôi trong lòng, phải cho y có cơ hội thi triển tài năng mới được.


Ân đế một bên trầm tư, dư quang lại nhìn thoáng qua bàn điểm tâm bên cạnh, cả bàn bị ăn chỉ còn lại một nữa.






Truyện liên quan