Chương 67

Trong nháy mắt, thời tiết dần trở lạnh, lại một tiết trung thu sắp tới.
Ân đế ngồi trước bàn ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, nhớ tới đêm trung thu kiếp trước, hắn thân trúng kịch độc bị nhốt trong lãnh cung cùng Tử Ngọc, nơi nơi là biển lửa.


Đêm trung thu năm ngoái, hắn vừa trùng sinh không lâu, tâm tình có hưng phấn cũng có mờ mịt, may mà có Tử Ngọc ở cạnh hắn, lúc đó hắn nghĩ, đời này của hắn chỉ sống vì Tử Ngọc.


“Bệ Hạ?” Lưu công công bên cạnh thấy Ân đế có chút thất thần, nhíu mày dường như đang nghĩ cái gì liền mở miệng gọi hắn một tiếng.


Ân đế hồi thần mới phát hiện bản thân thế mà nhìn tấu chương tới thất thần, còn phải để Lưu công công nhắc, không khỏi có chút ngại ngùng, bưng chén trà trên bàn uống vài ngụm. Hắn cũng không biết vì sao lại nhớ tới chuyện trước đây, có thể là tức cảnh sinh tình đi.


“Lẽ nào Bệ Hạ mệt mỏi? Lão thần khuyên Bệ Hạ nghỉ ngơi sớm đi, Hoàng hậu vẫn đang ở Vị Ương Cung đợi ngài trở lại.” Lưu công công nhắc tới Thượng Quan Tử Ngọc, muốn khuyên Ân đế bảo trọng thân thể, sớm ngày nghỉ ngơi.


Ân đế có thể là vừa nãy nhớ tới chuyện không vui của kiếp trước, Ân đế lúc này bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy Thượng Quan Tử Ngọc, ôm chặt người vào trong lòng tới trấn an tâm tình bất an của mình một chút.




“Bãi giá Vị Ương Cung.” Ân đế nói với Lưu công công xong liền đứng dậy rời Ngự Thư Phòng, vài thái giám cung nữ theo sau, chắp tay sau lưng đi tới Vị Ương Cung.
Tới Vị Ương Cung xong, Ân đế không để bọn họ theo sau, vẫy vẫy tay bảo bọn họ quay về nghỉ ngơi đi, Ân đế trực tiếp tiến vào nội thất.


Lục La thấy Ân đế, vội vàng tiến lên trước xốc rèm châu lên cho hắn, mời người tiến vào. Ân đế vừa bước vào, vừa xoay mặt liền nhìn thấy Thượng Quan Tử Ngọc nằm trên nhuyễn tháp gian ngoài, đã đắp thảm ngủ rồi, trong tay vẫn cầm một quyển sách.


“Hoàng hậu vẫn luôn đợi Bệ Hạ quay về, vừa nãy không cẩn thận ngủ mất, nô tỳ không dám đánh thức Hoàng hậu, chỉ đành đợi Bệ Hạ quay về.” Lục La hành lễ nói.


Ân đế cười nhạt nói “Đã biết”, vẫy tay bảo Lục La lùi xuống, Lục La đáp ứng lui ra. Ân đế đi tới bên nhuyễn tháp, cúi đầu nhìn dung nhan Tử Ngọc an tĩnh ngủ, ngap lập tức tất cả thứ không thoái mái trong lòng tan thành mây khói, chỉ còn lại khuôn mặt ôn nhu tuấn mỹ của Tử Ngọc khắc sâu trong lòng hắn.


Ân đế khom người ôm Tử Ngọc từ trên nhuyễn tháp lên, thảm vẫn như cũ đắp trên người Tử Ngọc, Ân đế ôm người tới trên giường lớn trong ngoạ thất, chuẩn bị duỗi tay cởi y phục thay Tử Ngọc, mặc y phục đi ngủ sẽ không thoải mái.


Kì thực lúc Thượng Quan Tử Ngọc được Ân đế đặt lên giường đã tỉnh rồi, trong lòng y vốn có chuyện, cũng không ngủ quá sâu. Nhưng y vừa muốn mở mắt thì cảm thấy một đôi tay vươn tới eo y đang muốn cởi đai lưng, thế mà có người cởi y phục y!


Thượng Quan Tử Ngọc sợ tới mức lập tức mở to mắt, thấy là Ân đế, đồng thời thở nhẹ một hơi, mặt cũng không khỏi đỏ bừng, y vươn tay nắm lấy tay Ân đế, ngăn cản động tác tiếp theo của Ân đế.


Người nào đó bị coi thành đăng đồ tử ( ) chỉ đành phải ngượng ngùng thu hồi tay, cọ tới bên người người ta, ngồi bên giường dựa gần vào người ta, đầu gác lên vai người ta tìm kiếm an ủi.


“Bệ Hạ, ngươi sao thế?” Thượng Quan Tử Ngọc cảm thấy tâm trạng người này có chút không đúng, bình thường là người cường thế, lúc này trở nên có chút yếu ớt.
Ân đế lắc đầu “Không có gì, Tử Ngọc, Trẫm chính là nhớ ngươi.”


Thượng Quan Tử Ngọc đỏ mặt, vươn tay đẩy đầu hắn ra, tự mình cởi y phục chui vào trong chăn, đưa lưng về phía Ân đế ngủ.


“Tử Ngọc” Người ngồi bên cạnh giường đáng thương hề hề gọi một tiếng, thấy đối phương không thèm để ý đến hắn, rầu rĩ không vui cởi áo ngoài vào dục phòng nhanh chóng tắm rửa xong cũng chui vào trong chăn.


“A! Bệ Hạ ngươi sờ đâu thế?” Ở dưới chăn gấm mềm mại, Thượng Quan Tử Ngọc nắm bàn tay làm loạn bốn phía trên người y, mặt đỏ tim đập nhìn đối phương.


“Trẫm ôm Hoàng hậu của Trẫm ngủ, có gì không đúng à?” Ân đế một bộ chính trực hỏi ngược lại, còn thò qua cắn vài cái lên môi người ta.


Trên mặt Thượng Quan Tử Ngọc bốc khói từng đợt, mắt cũng không biết nên nhìn đâu mới tốt, tuy rằng người này bình thường cũng luôn thích “động tay động chân” với y, chỉ là hôm nay dường như phá lệ — lưu manh, cũng không biết có phải là chịu kích thích gì không.


“Bệ Hạ, có tin tức của Tư Mã Dạ chưa?” Thượng Quan Tử Ngọc muốn tìm một vấn đề nghiêm túc dời lực chú ý của Bệ Hạ cũng là để tối nay bản thân có thể ngủ ngon.


Chỉ là kế hoạch của y hiển nhiên là thất bại, Ân đế quả thực đang nói sự việc của Tư Mã Dạ, nhưng tay của hắn lại không chút nhàn rỗi, chậm rãi kéo áo trong tuyết trắng của Thượng Quan Tử Ngọc, một chân còn đè lên chân người ta, không cho động đậy.


“Tư Mã Dạ mệnh thực lớn, mật thám tới báo, Tư Mã Dạ hiện giờ sinh mệnh đã không nguy hiểm, đoán chừng không cần bao lâu nữa thì lại có thể tung tăng nhảy nhót đối nghịch với Trẫm.” Đồng thời lúc Ân đế nói chuyện, hai bàn tay cũng không hề rảnh rỗi, mắt thấy áo trên và quần của Thượng Quan Tử Ngọc sắp bị hắn kéo rơi.


“Vậy tại sao Bệ Hạ không, không phái binh” Thượng Quan Tử Ngọc bị hắn quấy rầy tới nói cũng không hoàn chỉnh, thở hổn hển.


Có điều, Ân đế trái lại biết y muốn nói gì, giương tay lên ném kiện y phục cuối cùng ra ngoài màn, xoay người ép lên, Ân đế câu môi cười nói: “Tử Ngọc là muốn nói, vì sao Trẫm không thừa cơ phái binh diệt Việt quốc?”


Thượng Quan Tử Ngọc đỏ mặt trừng hắn, vừa muốn mở miệng nói, người trên người lại cúi đầu chặn môi y lại, y chỉ đành nhắm mắt lại tuỳ ý đối phương.


Ân đế hôn một lát, hơi hơi buông y ra thì thấy người dưới thân mặt đỏ như tôm, không khỏi cười ra tiếng, hai người đồng sàng cộng chẩm hơn một năm nay, Tiểu Báo tử cũng 3 tháng rồi, người này thế nhưng vẫn ngượng ngùng như thế, thật sự là đáng yêu!


“Lần này không Trẫm ra tay, đừng quên sứ thần các quốc gia còn bị giam ở trong vương cung Việt quốc, các quốc gia này muốn đánh bại Việt quốc nhất định phải tạo thành một liên minh, Trẫm đoán rằng, minh chủ này nhất định sẽ là Tây Ninh Vương, Hô Duyên Lỗi, cứ để bọn họ chó cắn chó đi, Trẫm đợi ngư ông đắc lợi.” Nói xong, cúi đầu tiếp tục cày cấy.


Thượng Quan Tử Ngọc im lặng trợn trắng mắt, Bệ Hạ này là nghĩ không phí một binh nào thì có thể đánh bại Việt quốc à? Tư Mã Dạ tuy rằng thụ thương nhưng tính mạng không đáng lo, huống hồ còn có 24 Thương Lang trợ giúp hắn, mặc dù là các quốc gia liên minh cũng không nhất định sẽ là đối thủ của Tư Mã Dạ, nhiều lắm đánh ra thế hoà.


Dưới loại tình huống này, Đại Ân làm quốc chủ lại ngồi yên không quản, thật sự tốt sao? Những quốc gia phụ cận sẽ không tâm sinh oán trách, nói Bệ Hạ không màng sống ch.ết của bọn họ, như thế này cũng bất lợi tới quan hệ với các quốc gia nha.
Bệ Hạ rốt cuộc đang đánh chủ ý gì?
________________________________






Truyện liên quan