Chương 87

Tần Phi Yến đổi một thân trang phục mạnh mẽ, tóc dài xinh đẹp được búi thành một túm, buộc lên cao, lộ ra tinh thần vô cùng lão luyện. Nàng tay cầm cung tiễn đi vào, lập tức trước mắt mọi người sáng ngời.


Các vị công tử cũng tiếp lên trước khen ngợi, cái gì mà “Công chúa thật sự là oai hùng hiên ngang” “Nữ nhân không thua đấng mày râu” một đống lời khen tán dương từ miệng thốt ra, khen thẳng Tần Phi Yến giống như độc nhất vô nhị.


Tần Phi Yến đè ép ý cười bên môi, nghe mọi người khắp nơi khen thưởng mình, cuối cùng vẫn là Ân đế thật sự không nghe nổi nữa, nhẹ ho hai tiếng, mọi người lập tức yên tĩnh lại, không dám thở mạnh.
“Phi Yến à, cách ăn mặc này của ngươi, lại cầm cung tiễn, là có dụng ý gì?” Ân đế hỏi.


Tần Phi Yến nhàn nhạt cười, nhìn mọi người xung quanh, chậm rãi nói: “Tương phùng tức hữu duyên, hôm nay nếu đã vui vẻ tới vậy, vậy chúng ta không ngại chơi trò kích thích chút đi.” Nói rồi, nàng giơ cung tiễn trong tay.


“Công chúa chỉ là thi đấu bắn cung sao?” Trong đó một vị công tử hiếu kì nói, bắn cung thì tính là trò chơi kích thích gì chứ.


Liễu Tịch đứng bên cạnh Tần Phi Yến vươn một ngón tay ra lắc lắc, ôm cánh tay nói: “Thi đấu bắn cung có gì xem đâu? Không bằng để các ngươi đặt táo lên đầu, để công chúa thay phiên bắn vài mũi tên thế nào?”




Những công tử đó mặt mũi trắng bệch, để bọn họ đặt táo lên đầu làm bia ngắm sống? Này cũng quá quá kích thích rồi.
Có người to gan hỏi: “Không biết tài bắn cung của công chúa thế nào?” Không trách bọn họ sẽ lo lắng, trước đây chưa từng nghe nói Tĩnh Hoà công chúa biết bắn cung.


Liễu Tịch che miệng ngáp một cái, không chút để ý nói: “Tài bắn cung của công chúa bọn ta đương nhiên tốt.” Trong lòng mọi người nhẹ nhàng thở ra, ai biết Liễu Tịch nói thêm một câu “Tài nghệ bắn cung của công chúa bọn ta cao siêu, đại khái trong mười mũi tên cũng có thể có một, hai mũi tên bắn trúng bia ngắm, còn đâu đều bắn bay, các ngươi nói xem lợi hại hay không?”


Đế Hậu hai người vất vả nhịn cười, tới Bách Lý Hiên biểu cảm vẻ mặt vô tình cũng khả nghi co rút hai cái, Thượng Quan Mặc ở một bên âm thầm cười lắc đầu, đám hài tử này cũng thật biết quậy phá!


Lại nhìn những vị công tử đó, mặt đã như màu đất, mười mũi tên chỉ có thể trúng một, hai mũi, đây còn gọi là tài bắn cung cao siêu? Đây không phải là muốn mạng người đi. Mọi người nhao nhao đổ mồ hôi lạnh tự hỏi, nhà mình gần đây có làm ra chuyện gì tham ô trái pháp, loạn kỷ cương hay không, đây sẽ không phải muốn xử tử bọn họ tại chỗ đi.


Ân đế nhìn biểu tình của mọi người, liều mạng nhịn cười, chậm rì rì nói: “Các vị công tử không cần lo lắng, có Liễu ngự y ở đây, bảo đảm sẽ không để các ngươi vào thì đi mà về thì bị khiêng đâu, y là thần y đại danh đỉnh đỉnh.”


Ân đế không nói thì tốt, vừa nhắc tới Liễu Tịch, sắc mặt các vị công tử càng thêm khó coi, ai không biết ngoại hiệu của Liễu Tịch là “Độc y”. Liễu Tịch liếc mắt nhìn bọn họ, mọi người liền cảm thấy da đầu tê dại, sau lưng một trận hàn ý.


Tần Phi Yến thấy những người này bị doạ cũng kha khá, nhịn cười giơ cung tiễn lên, nói với bọn họ: “Ai nguyện ý tới thử?”


Biểu tình trên mặt đám công tử so với gặp quỷ còn sợ hơn, trước đây còn hăng hái tích cực, sợ thành người sau, lúc này lại khiêm tốn hữu lễ “Trước thỉnh Trương huynh.” “Không, vẫn là trước thỉnh Lý huynh đi.” Một bầu tiếng nói khiêm nhường trên sân.


Mọi người sôi nổi nhượng bộ, sợ bị người khác đẩy ra làm kẻ ch.ết thay, Ân đế không khỏi cười nhạo trong lòng nói: “Đám ngu xuẩn này!”


Cũng có một hai người lá gan lớn, không muốn mạng, trong lúc do dự bị người bên cạnh đẩy ra, vì vậy chỉ đành căng da đầu không trâu bắt chó đi cày, còn không quên xum xoe, nói mình nguyện ý vì công chúa làm bất cứ việc gì.


Tần Phi Yến cười cười, bảo người đặt một quả táo lên đỉnh đầu người nọ, một đám người bên cạnh tự động né xa ba thước, Tần Phi Yến cài tên, giơ cung, đứng ở chỗ cách xa mười mét, nhắm ngay người nọ.


Người kia căng cứng thân mình, khẩn trường không thôi nhìn chằm chằm đầu mũi tên phía trước, thấy mũi tên kia đong đưa qua lại, trong chốc lát nhắm ngay trán hắn, một lát lại di chuyển tới mắt hắn, tóm lại không nhắm ngay quả táo trên đỉnh đầu hắn!


Mồ hôi lạnh trên trán người nọ chảy ròng ròng, trên mặt trắng xanh, hiển nhiên là sợ quá mức, hoàn toàn không còn phong thái lúc trước. Vị công chúa này rõ ràng là coi mạng người như trò đùa, mũi tên này bắn ra coi như không ch.ết cũng là tàn phế!


Cuối cùng tinh thần người nọ thật sự tan vỡ, một mũi tên của Tần Phi Yến còn chưa bắn ra, chân hắn đã mềm nhũn, ngồi liệt trên đất, mặt như tro tàn. Liễu Tịch tiến lên kiểm tr.a cho hắn một chút, vẫy tay nói không có gì, chỉ là bị doạ, Ân đế giơ tay bảo người nâng xuống.


Tiếp đó còn có người bị doạ tới quần cũng ướt, hai chân run liên tục, đứng cũng đứng không vững, Ân đế vẻ mặt ghét bỏ bảo người kéo hắn xuống dưới.


Cứ như vậy càng không người dám tới, bọn họ tốt xấu gì cũng là thiếu gia xuất thân danh môn thế tộc, bị doạ tiểu ra quần, cái này truyền ra cũng quá mất mặt!
Tần Phi Yến buông cung tiễn, nhìn quanh một vòng nói: “Không người lên sao? Bổn công chúa tới một mũi tên còn chưa bắn ra mà.”


Người còn lại ánh mắt lập loè, hận không thể trốn tới bên chân tường, sợ vị công chúa đại nhân này nhìn chằm chằm mình. Lúc này, một thân ảnh cao lớn từ trong đám người đi ra, nhàn nhạt nói: “Vậy bản vương tới đi.”


Nam nhân nói chuyện chính là Tư Mã Dạ, hắn nói xong, liếc nhìn Tần Phi Yến rồi lập tức đi qua, tự mình cầm táo đặt lên trên đỉnh đầu, áo choàng phía sau vung lên, Tư Mã Dạ tiêu sái xoay người, mặt đối diện với Tần Phi Yến cách đó không xa.


Tần Phi Yến cười lạnh một tiếng, nói với hắn: “Việt Vương chút nữa phải cẩn thận, mũi tên trong tay bản công chúa không có mắt, nhỡ đâu làm Việt Vương bị thương, sợ là ảnh hưởng với quan hệ ‘hoà bình hảo hữu’ của hai quốc gia.”


Tư Mã Dạ cong môi “Công chúa cứ việc bắn, Tư Mã Dạ tin tưởng tài bắn cung của công chúa.”


Những người bên cạnh đều nhìn hắn như thấy quỷ, trong lòng nghĩ, người này không có vấn đề đi, con mắt nào của hắn thấy tài bắn cung của vị công chúa đại nhân này tốt, chậc chậc, quả là sắc đẹp hại ch.ết người!


Bên cạnh, Đế Hậu hai người cũng ôm Tiểu Báo tử đã ngừng khóc ngồi ở một bên quan sát, Lục La vừa bưng một bát cháo bột nóng hôi hổi tới, Thượng Quan Tử Ngọc vừa nhìn vừa đút cháo cho nhóc con ăn.


Bách Lý Hiên ôm kiếm đứng ở bên cạnh, vẫn như cũ mặt không biểu tình, Liễu Tịch kéo hắn ngồi xuống, bứt quả nho cho vào miệng hắn, Bách Lý Hiên nhíu mày nhìn y.


Liễu Tịch hưng phấn nói: “Vở kịch lớn sắp tới, xem cho tốt.” Vừa ăn vừa mở to mắt nhìn chằm chằm. Bách Lý Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, nhai nho trong miệng, nuốt xuống.
Ở bên này, hai đôi mắt đối nhau, Tần Phi Yến kéo cung tiễn, nhắm thẳng Tư Mã Dạ, đối phương vẻ mặt lạnh nhạt, cong khoé miệng nhìn nàng.


Mọi người bên cạnh đều nín thở ngưng thần nhìn, trong đại điện lập tức yên tĩnh lại, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, mọi người dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh của mình.


Tần Phi Yến hít sâu một hơi, đầu mũi tên nhắm vào mặt Tư Mã Dạ rung lắc một chút lại thấy người nọ sắc mặt như thường, thần tình bình tĩnh, tựa như không có chút lo lắng nào, cũng không biết là giỏi nguỵ trang hay là thật sự có niềm tin vào tài bắn cung của nàng.


Mũi tên kia dưới mí mắt của mọi người bắn thẳng tắp ra ngoài, mọi người mắt cũng không chớp, chỉ nghe “vèo” một tiếng, mọi người tập trung nhìn, mũi tên đó cắm chặt chẽ ở giữa quả táo, mà quả táo vẫn như cũ ở trên đỉnh đầu Tư Mã Dạ không nhúc nhích chút nào.


Mọi người không dám tin tưởng mở to hai mắt nhìn, hai mặt nhìn nhau, ai biết Tần Phi Yến lại rút ra hai mũi tên, cài lên cung, hai mũi tên bắn đồng thời, từ mặt bên bắn trúng quả táo.


Tư Mã Dạ cười, lấy táo từ trên đỉnh đầu xuống, chỉ thấy giữa quả táo cắm 3 mũi tên ngổn ngang, mà quả táo lại vẫn như cũ không tổn hại gì, không có chia năm xẻ bảy. Tư Mã Dạ không khỏi tán thưởng một tiếng “Tài bắn cung của công chúa thật tốt!”


Trừ mấy người Ân đế biết chuyện ra, những người còn lại đều vẻ mặt kinh hãi nhìn quả táo cắm mũi tên kia, nếu nói bắn trúng một mũi tên còn có thể cho là may mắn, nhưng liên tiếp trúng 3 mũi tên, hai mũi tên trong đó còn bắn đồng thời, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, vị công chúa đại nhân này tài bắn cung quả thực cao siêu.


Tần Phi Yến nhìn biểu cảm kinh hãi của mọi người, thu cung tiễn lại, thong thả ung dung nói: “Quên nói với mọi người, sinh phụ ta trước đây là một thợ săn, chuyên môn dùng bắn tên săn thú, Phi Yến từ nhỏ đã đi theo gia phụ luyện bắn tên, vì vậy tiễn thư còn miễn cưỡng không có trở ngại.”


Mọi người lúc này mới phản ứng lại, bắn cung cái gì, đây rõ ràng là một mục thử thách công chúa cho bọn họ, tài bắn cung của nàng cao như thế, làm sao có thể sẽ bắn thương người? Chỉ có thể trách bọn họ quá ngu xuẩn.


Sắc trời đã tối, Ân đế tuyên bố tiệc tàn, cũng không có nói chuyện về phò mã, có điều mọi người trong lòng đã hiểu rõ, chỉ dựa vào biểu hiện của bọn họ vừa nãy lúc bắn cung đã vô duyên với phò mã.


Chúng công tử hối hận lại nản lòng hành lễ cáo lui với Ân đế, trước lúc đi đồng thời liếc nhìn Tư Mã Dạ một cái, trong mắt có không cam lòng, cũng có sùng bái. Tài bắn cung của công chúa cao siêu là một chuyện, nói vậy trừ bỏ đám người Ân đế thân cận, cũng không có người khác biết được.


Vì vậy nói, Tư Mã Dạ dám đi lên nhận 3 mũi tên kia, một mặt nói rõ hắn quả thực gan dạ sáng suốt hơn người, mà một mặt khác cũng chứng minh, tín nhiệm và tình ý sâu nặng của hắn với Tần Phi Yến, tục ngữ nói, tình yêu có thể khiến con người không sợ gì cả.


Mọi người tuy rằng có chút buồn chán nhưng cũng thua tâm phục khẩu phục, Tư Mã Dạ nhìn mọi người lục tục tản đi, xoay người nhìn Tần Phi Yến, Tần Phi Yến khó tránh khỏi đỏ mặt, nói với Ân đế: “Hoàng huynh, Phi Yến về cung nghỉ ngơi trước.” Nói xong cũng không nhìn Tư Mã Dạ, mang hai cung nữ rời thẳng đi.


Ân đế cười, nói với Tư Mã Dạ: “Việt Vương quả thực là can đảm, hôm nay sắc trời đã tối, Việt Vương tạm thời lưu lại trong cung đi, ngày mai Trẫm sẽ đơn độc mở tiệc chiêu đãi Việt Vương, đến lúc đó lại nói chuyện đi.”


Tư Mã Dạ chắp tay, thái độ khách khí nói: “Vậy Tư Mã Dạ cung kính không bằng tuân mệnh.” Hai vị quân vương nhìn nhau cười, nhất tiếu mẫn ân cừu ( ).
___________________________________________






Truyện liên quan