Chương 55

Giang La bôi kem chống nắng cho mình hết lớp này đến lớp khác nhưng sau lưng thì thực sự là không bôi được. Thế nên cô ngượng ngùng nhìn sang phía Kỳ Thịnh.


Kỳ Thịnh đang đeo một cặp kính râm không gọng thanh lịch màu xanh lam nhạt. Anh nằm ngả người trên tấm thảm dã ngoại - tư thế nằm điển hình khi đi biển, vừa đẹp trai lại vừa cuốn hút.
Anh cúi đầu nhìn xuống điện thoại của mình.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---


Giang La nhỏ giọng thì thào: “Kỳ Thịnh, cậu bôi đằng sau giúp tôi với.”
“Bây giờ biết nhờ vả tôi rồi đấy à?”
“Làm phiền cậu rồi.”
Kỳ Thịnh biếng nhác vươn tay ra, cô đưa kem chống nắng vào tay anh.


Chàng trai khoanh chân ngồi dậy, Giang La vội vàng vén tóc lên rồi dặn dò: “Phải bôi một lớp dày vào đấy nhé.”
Anh nhìn chiếc áo choàng bằng vải lụa mỏng manh màu đen trên người cô gái, hơi không nói nên lời: “Cậu để tôi bôi lên quần áo của cậu đấy à?”
“A…”


- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cô vén chiếc áo choàng lên một chút.
“Không bôi được.” Kỳ Thịnh không chút do dự nói: “Cậu cởi áo choàng ra đi.”
“Không!”
“Cũng không phải là ông đây chưa từng nhìn thấy nhé. Cởi ra.”


Nghĩ đến chuyện đi vào nhầm phòng thay quần áo ở khu chung cư X ngày đó, Giang La hét lên ‘ối’ rồi che kín mặt: “Đã đồng ý là không nhắc tới chuyện ngày hôm đó rồi mà!”
“...”
Tôi có nhắc đến đâu.




Giang La lúng ta lúng túng cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra, quay lưng về phía anh: “Vậy cậu bôi giúp tôi đi.”


Dường như bộ đồ bơi này được thiết kế đặc biệt cho vóc dáng của cô. Chiếc váy che đi phần đùi, vùng bụng cũng được che chắn nhưng vòng eo và phần lưng của cô lại lộ ra, những đường nét được phác hoạ vô cùng đẹp mắt, nhìn không những không béo mà mang đến cảm giác nở nang.


Kỳ Thịnh đổ kem chống nắng lên vùng da lộ ra của cô rồi nhẹ nhàng vỗ lên.
Cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của chàng trai nhẹ nhàng đụng chạm, cơ thể cô khẽ run lên. Cô cảm thấy có đôi chút tê buồn, ngứa ngáy như bị điện giật.


Kỳ Thịnh lại giúp cô bôi lên gáy, chỗ dễ bị cháy nắng nhất.
Sau đó anh hỏi một câu rất ảnh hưởng đến bầu không khí: “Cậu bị lạnh hay sao mà run lên bần bật thế?”
“Không!”


Sau khi bôi xong, anh vặn nắp lọ kem chống nắng lại rồi đưa sang cho cô. Giang La cầm lấy nhét vào túi xách rồi tiện thể lấy dây tai nghe màu trắng và chiếc máy nghe nhạc MP3 Sony Ericsson đã lỗi thời của cô từ trong túi xách ra: “Nghe nhạc không?”
Kỳ Thịnh nhận lấy sợi dây tai nghe mà cô đưa sang rồi đeo lên tai.


Một cơn gió biển thổi lướt qua. Giang La chọn album của Hứa Tung rồi nhấn mở. Bài hát đầu tiên là bài ‘Thanh minh vũ thượng’ của Hứa Tung.
“Tôi thích nghe nhạc của Hứa Tung.” Cô nói với Kỳ Thịnh.
“Ừm.”


Cô dựa vào bên người anh, nhìn về phía mặt biển rộng bao la xa xa: “Có một loại... Buồn bã, đau thương không thể giải thích được.”
“Các cô gái trong độ tuổi thanh xuân các cậu hình như đều rất buồn bã, đau thương thì phải.”


“Tôi đã rất kiềm chế rồi đấy! Không chụp một bức ảnh nào ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trời rơi nước mắt đâu.”
“Nhưng hồi cấp hai cậu đã từng chụp cái loại ảnh tinh thần suy sụp, hai người dựa lưng vào nhau còn gì. Cậu còn muốn tôi làm người mẫu cho cậu nữa đấy.”


“Ha ha ha, đừng nhắc tới chuyện đó nữa!”
Giang La thả lỏng tinh thần, phì cười. Cảm giác ngại ngùng đã biến mất không còn dấu vết. Kỳ Thịnh vĩnh viễn có cách làm cho không khí giữa bọn họ trở nên vui vẻ.
Hai người tựa vào nhau, tay cũng buông thõng cùng nhau, dán sát vào nhau, rất nhẹ nhàng...


Làn da trên cánh tay anh trắng bóc, thon dài, nổi gân màu xanh lam.
Sau khi Giang La bình tĩnh lại, cảm giác của từng tế bào khắp cơ thể đều rơi vào phần da mà bọn họ chạm vào nhau.
Tay kia của Kỳ Thịnh đang cầm điện thoại. Anh cúi đầu nhìn, dường như không cảm thấy gì thế nên cũng không dịch ra.


Ở phía xa xa, cả người Tống Thời Vi ướt sũng đi lên bờ, vẫy tay với bọn họ: “Hai người các cậu, mau lại đây lướt sóng đi!”
“Cậu chơi trước đi, tớ muốn ngồi thêm một lát.” Giang La nói với cô ấy.


Mập rủ Kỳ Thịnh đi chơi bóng chuyền bãi biển nhưng anh cũng từ chối: “Tôi mới khỏi ốm xong, không vận động mạnh được đâu”.
Hai người cùng nhau nghe nhạc, cùng nhau hóng gió, cùng nhau ngửi hơi thở mặn mòi của biển thoang thoảng trong không khí.
Cả hai đều rất tận hưởng sự im lặng này.


Lục Mạn Chi quan sát bọn họ hồi lâu, chậm rãi đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh bọn họ: “Các em đang yêu nhau đấy à?”
Kỳ Thịnh còn chưa lên tiếng thì Giang La đã phủ nhận trước: “Không phải ạ!”


“Không phải mà còn như thế này.” Đôi mắt hạnh đào* xinh đẹp của bà hơi nhướng lên, nhìn về phía Kỳ Thịnh: “Chẳng lẽ là trai đểu sao?”


*Mắt hạnh đào hay còn gọi là mắt hạnh, mắt hạnh nhân, là dáng mắt rất hiếm với tròng đen vừa chạm mi dưới, khoé mắt to tròn vừa phải, mắt có hai nếp mí rõ ràng, đuôi mắt dài cân xứng hài hoà. Đây được coi là kiểu mắt hoàn hảo nhất.


“Cũng không phải ạ!” Giang La đỏ bừng mặt mũi: “Chị đừng nói cậu ấy như vậy, cậu ấy không phải là người như thế đâu.”
Kỳ Thịnh lại chẳng quan tâm. Anh nghe bài hát, đôi mắt đen láy nhìn ra mặt biển, không biểu lộ cảm xúc.
Lục Mạn Chi hiểu ý gật đầu: “Ồ, tôi hiểu rồi.”


“Chị hiểu cái gì cơ ạ?”
“Hai đứa vẫn đang trong giai đoạn mập mờ.”
“Không phải! Không mập mờ đâu mà.”
“Tiểu Giang La, em thích cậu ấy à?”


Không ngờ Lục Mạn Chi thế mà lại thẳng thắn chọc thủng tình cảm thầm kín của như vậy nên vành tai cô gái đỏ bừng cả lên: “Em không thích!”
Kỳ Thịnh bất ngờ hỏi một câu…
“Cậu không thích?”


Giang La bỗng im bặt. Cô cảm thấy máu toàn thân dồn lên đ ỉnh đầu, huyệt thái dương đang nảy lên từng đợt. Cô lúng ta lúng túng đứng yên tại chỗ.
Mẹ ơi.
Cậu ấy đang nói cái gì vậy chứ!


Kỳ Thịnh tháo tai nghe ra rồi đứng dậy. Anh tiện tay xoa đầu cô rồi vừa cười vừa nói: “Đùa chút thôi mà. Tôi đi lướt sóng đây. Cậu nghỉ ngơi xong thì cũng đến đi nhé. Tôi sẽ dạy cậu.”
Nói xong, anh bước vào trong ánh nắng, đi về phía biển khơi. Dáng đứng thẳng như cây tùng.


Trái tim Giang La đập thình thịch. Nếu như lúc này có một chiếc nhiệt kế thì nhất định là nhiệt độ của cô đã tăng vọt lên đến bốn mươi độ rồi.
Lục Mạn Chi nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm, yêu thương: “Em thực sự thích cậu ấy.”


“Không phải.” Cô cúi đầu xuống rồi vén lớp vải che bằng lụa mỏng manh: “Cậu ấy như vậy… Em làm sao mà xứng ạ.”
“Cậu ấy rất đẹp trai, thế nhưng em cũng đâu có thua kém gì. Tôi thấy cực kì xứng đôi ấy chứ!”


Giang La nhìn về phía Lục Mạn Chi: “Em biết là chị Mạn Chi có ý tốt, thế nhưng trong lòng em cũng hiểu rõ.”


“Không phải, tôi nói nghiêm túc đấy.” Lục Mạn Chi ngồi bên cạnh cô: “Bé ngoan, khi tầm nhìn, ánh mắt, kiến ​​thức và nền tảng của em đều được nâng lên một tầm cao mới thì em sẽ hiểu rằng, ngoại hình thực sự là thứ không quan trọng nhất. Xung quanh tôi có rất nhiều phụ nữ, dù họ không quá xinh đẹp nhưng lại đủ ưu tú. Bất kể là cách nói chuyện hay là khí chất của bọn họ đều đủ để thu hút được sự chú ý của nhiều người ưu tú. Bởi thế cho nên, em vĩnh viễn đừng vì vẻ bề ngoài của mình mà cảm thấy nghi ngờ, lúng túng.”


Huống chi, cô gái này sao có thể không xinh đẹp được chứ. Chẳng qua chỉ là viên minh châu tạm thời bị phủ bụi trần mà thôi.
Con của bà và A Mãnh sao có thể không đẹp được!
Xét về ngoại hình, Giang La có DNA tốt nhất nhất nhất luôn ấy chứ!


Giang La nghi hoặc nhìn Lục Mạn Chi: “Thật thế ạ? Thực sự là sẽ có ngày đó ạ?”
“Đương nhiên rồi!”
“Nhưng mà bây giờ em không hiểu biết gì cả. Đến cả vòi nước uống ở sân bay em cũng không biết cách sử dụng nữa!”


Đối với chuyện này, thực sự là Giang La canh cánh trong lòng suốt cuộc đời.
“Không cần phải vội. Trưởng thành chính là chậm rãi đi từng bước một, không một ai có thể biến thành xinh đẹp, lộng lẫy chỉ trong một đêm được.” Lục Mạn Chi nhướng mày mang theo nét dịu dàng và yêu thương.


“Cảm ơn chị Mạn Chi. Thực ra em đã không còn để ý đến mấy thứ vóc dáng, ngoại hình của mình như thế nữa rồi.” Giang La cười nói: “Bây giờ em là đội trưởng của nhóm nhảy đường phố, em rất là giỏi đấy.”


“Thật là tuyệt đấy! Nói đến mới nhớ, em chỉ còn một năm nữa là thi đại học rồi đúng không? Em muốn học đại học đi đâu?”


“Tạm thời em chưa có ý tưởng ​​gì cả. Còn phải xem thành tích của em rồi mới quyết định được cơ. Nhưng mà em học toán không giỏi lắm, hy vọng điểm tổng sẽ không bị kéo xuống quá nhiều.”


“Em có muốn đến Hồng Kông học đại học không? Em thích ban xã hội hay là ban tự nhiên? Em thấy Đại học Hồng Kông thế nào?”
Giang La mỉm cười xua tay: “Trường tốt như vậy, có lẽ là em không thi vào được đâu.”
“Nếu như thi vào được thì sao?”


Cô suy nghĩ một chút rồi vẫn lắc đầu: “Bên đó chi phí sinh hoạt có lẽ là rất cao đúng không? Không muốn đâu, em không muốn ba em vất vả quá.”
Nghe Giang La nói vậy, Lục Mạn Chi thuận theo câu chuyện hỏi: “Ba em kiếm tiền vất vả lắm sao?”


“Vâng, mỗi ngày ông ấy đều bày hàng đến rất muộn mới về nhà. Từ trước đến nay, ông ấy chưa bao giờ nghỉ cả.” Nhắc đến ba mình, trong mắt Giang La lóe lên ánh sáng dịu dàng: “Nhưng mà môn toán ấy, cho dù em có cố gắng học đến đâu cũng không khá lên được...”


Thực ra Lục Mạn Chi cũng biết.
Bởi vì cô và A Mãnh cũng đều là những người có thiên phú về nghệ thuật và thể thao. Bọn họ học hành đều không giỏi giang gì cho lắm cho nên đứa trẻ được sinh ra... Đương nhiên cũng không thể là đứa trẻ thiên tài có chỉ số thông minh cao ngất được.


“Không có vấn gì cả. Có lẽ ba em cũng không phải là loại người cha hổ báo, chỉ quan tâ m đến thành tích đâu đúng không?”
Chuyện mà bản thân mình không làm được thì ông sẽ không yêu cầu con gái phải làm được.


“Không hề ạ. Ba em ngày nào cũng giục giã em học học học. Ông ấy còn muốn em thi vào một ngôi trường nổi tiếng thế giới nữa cơ! Cái gì mà Harvard với chả Cambridge, nhắc luôn mồm.”
“Sao ông ấy không tự đi mà thi! Thực sự là quá đáng mà!”
“Thì thế!”


Giang La suy nghĩ một chút sau đó lại nói đỡ cho ba: “Có điều, ông ấy hy vọng cuộc sống sau này của em sẽ tốt hơn, đừng giống như ông ấy, cả cuộc đời đều mắc kẹt trong con hẻm nhỏ đó.”


Bởi thế cho nên gần đây Giang Mãnh Nam luôn lấy Kỳ Thịnh ra để động viên, khích lệ cô, nói rằng nếu như cô không thi được vào cùng trường đại học với Kỳ Thịnh thì cô chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn anh bị những cô gái ưu tú hơn săn đón mà thôi.


Cái gì mà bạn thân từ bé không thể so sánh được với nữ thần từ trên trời giáng xuống.
Những lời này khá có tác dụng. Giang La có một chút cảm giác lo âu. Gần đây, thời gian cô đọc các loại sách giải trí đã ít đi rất nhiều. Mỗi ngày cô đều điên cuồng gặm nhấm sách bài tập toán.


“Giang La, nói cho tôi biết một chút về ba em đi.”
“Dạ? Chị muốn nghe chuyện về ba em ạ?”


Lục Mạn Chi thản nhiên nói: “Nói chuyện phiếm ấy mà. Ba em... Là kiểu người cực kỳ nghiêm khắc và độc đoán. Ông ấy đã khiến tôi bị tổn thương rất rất nhiều. Bởi thế cho nên tôi không yêu quý ông ấy cho cam. Tôi muốn nghe em kể về ba mẹ em.”


“Vậy thì em cũng chỉ có thể kể cho chị nghe về ba em thôi. Bởi vì em không có mẹ.”
Lục Mạn Chi cố nén sự khó chịu trong lòng, gật đầu thật mạnh.


“Hồi còn trẻ ba em rất là đẹp trai đấy nhé. Em từng xem ảnh chụp rồi, chị đừng chê cười em, nhưng ba em phải nói là đẳng cấp ngôi sao ở thời đại đó ấy. Đây tuyệt đối không phải là do em là con gái ông ấy nên tâng bốc đâu nhé! Thực sự là ba em rất đẹp trai.”


Lục Mạn Chi ôm đầu gối ngồi trên bờ biển, vô cùng hứng thú nghe cô nói: “Bây giờ thì sao?”


“Bây giờ…” Giang La nói một cách rất khách quan: “Bây giờ thì ông ấy có hơi xuống sắc. Chị cũng biết đàn ông trung niên đều là như vậy mà. Ông ấy lại còn phải chăm sóc em, làm ăn cũng rất vất vả.”
Lục Mạn Chi vừa cười vừa hỏi: “Béo lên rồi à?”


“À, cái này thì không ạ. Dáng người ông ấy vẫn cực kỳ đẹp. Bởi vì làm lụng vất vả nên ông ấy cũng không có mỡ thừa. Ông ấy cũng luôn kiên trì luyện tập nữa.”
“Như vậy khá tốt nha.”


“Thực ra, ông ấy vẫn đẹp trai dã man ấy. Trong hẻm của chúng em có rất nhiều bà dì độc thân thích ông ấy, bao gồm cả dì Vương nhà bên nữa.” Giang La mở trừng mắt: “Gần đây... Hình như là dì Vương tấn công ông ấy mãnh liệt hơn, toàn mang cho nhà em mấy thứ nào là sườn kho, nào là bánh bột nếp ấy”


“Vậy... Dì Vương là người như thế nào?”
“Dì ấy tốt lắm, nấu đồ ăn siêu ngon luôn, đối xử với em cũng tốt nữa.” Giang La lè lưỡi cười trộm: “Thực ra em vẫn rất hy vọng bọn họ đến với nhau, như vậy thì em có thể có thêm một người mẹ rồi.”


“Em đã nói với ba em về mong muốn có một người mẹ mới của em chưa?”


Giang La nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Lục Mạn Chi. Cô cũng không ngờ là bà lại có hứng thú với chuyện của nhà mình như vậy. Bởi thế cho nên cô chỉ cho rằng mình đang nói chuyện phiếm với bà: “Em nói rồi, ngày nào em cũng nói luôn, bảo ông ấy mau mau tìm vợ đi. Chỉ là ba em có một chút... Biết diễn tả thế nào được nhỉ…”


Cô đặt ngón tay trỏ và ngón tay cái lại gần nhau: “Có một chút chủ nghĩa lãng mạn ấy chị. Nếu như chỉ là chắp vá qua ngày thì ông ấy thà một mình mang theo em chứ tuyệt đối sẽ không tạm bợ, chị hiểu không?”
Lúm đồng tiền hiện lên trên khóe miệng Lục Mạn Chi, dịu dàng đáp: “Tôi hiểu.”


Đúng vậy, bà và anh Mãnh đương nhiên là người như thế, cuộc sống vĩnh viễn sẽ không đánh bại được ông.
Lãng mạn, đến ch.ết cũng không thay đổi.
Giang Mãnh Nam luôn là người thích cười. Ông đã từng mang lại cho bà niềm hạnh phúc không gì sánh được trong thời điểm tăm tối nhất của bà.


Khoảng thời gian đó, bà thường xuyên bị suy sụp tinh thần vì trầm cảm, có lúc vui vẻ như người mất trí, có lúc lại đột nhiên đang mỉm cười lại rơi nước mắt. Đến cả những trợ lý lương cao mà bà thuê cũng lần lượt xin nghỉ việc bởi không còn chịu nổi vực sâu cảm xúc đáng sợ của bà nữa.


Từ đầu đến cuối, chỉ có ông luôn ở bên cạnh bà. Ông dùng tư cách là một vệ sĩ ở bên bà, chịu đựng cơn cuồng nộ của bà lúc bà cáu kỉnh, an ủi bà, nhảy điệu nhảy Hula bỏng mắt cho bà xem, bốn năm giờ sáng chạy ra ngoài mua cây kem ngọt ngào cho bà ăn, nghĩ hàng vạn cách làm cho bà cười.


Có một khoảng thời gian rất dài, Giang Mãnh Nam đã trở thành niềm vui duy nhất trong cuộc đời bà, trở thành nguồn gốc cho toàn bộ sức mạnh của bà. Trong giai đoạn trị liệu khó khăn nhất của bà, trên một hòn đảo nhỏ biệt lập với thế giới ở nước ngoài, bọn họ đã làʍ ȶìиɦ cả ngày cả đêm, ch.ết không hối tiếc.


Đã gần hai mươi năm rồi, bà cũng chưa từng yêu thêm ai nữa.
Ngoài Giang Mãnh Nam ra, không ai có thể làm bà cười nữa rồi.
Thấy vành mắt Lục Mạn Chi hoe hoe đỏ, Giang La nhẹ nhàng hỏi: “Chị sao vậy?”
“Không sao.” Lục Mạn Chi dụi dụi khóe mắt: “Thế nên, ba em vẫn độc thân sao?”


“Vâng!” Giang La dùng sức gật đầu: “Mấy năm trước, còn có không ít cô, dì, thím, bà muốn ông ấy xem mắt, bây giờ thì đều đã từ bỏ cả rồi. Có thể là cả đời này ba em cũng sẽ không tìm cho em một người mẹ kế đâu.”
“Là không thích à, hay là...?”


Giang La bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi lại viết chữ lên bờ cát…
“Tim ba không phải đá, sẽ không thể chuyển dời.”
Đây là những lời mà ba cô đã từng nói với cô.
...
Trong lúc trò chuyện, Kỳ Thịnh kéo ván lướt sóng lên bờ rồi vẫy tay với Giang La: “Lại đây, tôi dạy cậu.”


Giang La nhìn Lục Mạn Chi, Lục Mạn Chi vẫn đang chăm chú nhìn những chữ viết trên bãi cát.
“Chị Mạn Chi.”
“Đi đi, đi chơi với người mà em thích đi.”
“Vậy em đi đây.”
“Ừm.”
Bà vui mừng, nhẹ nhõm nhìn cô bé mũm mĩm chạy về phía bãi biển.


Có thể dũng cảm không sợ hãi chạy về phía những thứ mình yêu thích là niềm hạnh phúc to lớn biết bao.
...
Kỳ Thịnh ngồi xổm xuống rồi đeo dây của tấm ván lướt sóng bên chân cô gái: “Hai chân dang rộng bằng vai, giữ thẳng lưng, hạ thấp trọng tâm xuống.”


“Tôi không làm được đâu. Cậu có thể thị phạm cho tôi một chút không?”
“Chỉ nhìn thôi thì vĩnh viễn sẽ thấy không thể làm được. Cậu phải tự mình thử mới được, thất bại vài lần là sẽ làm được thôi.”


Kỳ Thịnh hoàn toàn không hề lo lắng về độ dẻo dai cơ thể của cô gái này. Cô tập vài tuần là đã có thể chơi bóng rổ như cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Dường như cô có năng khiếu trong lĩnh vực này. Bất kể là khiêu vũ hay vận động, chỉ học một lần là cô đã làm được rồi.


Trong lúc nói chuyện, Than vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trước mặt bọn họ sau đó tự do tự tại lướt qua từng đợt sóng, tốc độ cũng nhanh như thể đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ vậy.
“Được quá nha!” Giang La thốt lên: “Anh Than quá lợi hại!”


Kỳ Thịnh khinh thường nói: “Lợi hại quái gì mà lợi hại. Cái mà nó đang dùng là ván lướt sóng điện.”
Giang La nhíu mày nhìn về phía anh: “Đàn ông con trai các cậu, không thể khoan nhượng cho chàng trai khác giả ngầu được sao? Cứ nhất định phải vạch trần ra cơ.”


Kỳ Thịnh nhún vai: “Tôi không dùng ván điện.”
“Ồ.”
“Thể lực của tôi cũng khỏe hơn nó, lại còn đẹp trai nữa.”
“...”
“Có cái gì hay mà phải so bì ở đây cơ chứ?”






Truyện liên quan