Chương 61

Lúc Giang La về đến nhà vẫn còn cảm thấy váng vất, bước chân của cô lảo đảo, đầu óc vẫn còn choáng váng.
Con mèo nhỏ chạy đến bên cạnh cô, tò mò nhìn cô.
Gò má cô ửng đỏ, cầm quần áo bước vào phòng tắm, cô c.ởi quần áo, bắt đầu kỳ cọ.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---


Hơi xót, cảm giác tê dại vẫn chưa rút đi.
Anh xấu tính quá.
Rõ ràng anh đã nói là sẽ không bắt nạt cô, trước mặt Giang Mãnh Nam còn tỏ ra mình là một cậu chàng ngoan ngoãn, thế mà sau lưng lại như biến thành người khác vậy.
Xấu xa không chịu được.


Kỳ Thịnh gửi vài tin nhắn cho Giang La nhưng cô còn đang tắm nên không đọc được, đợi đến khi cô lau tóc xong và bước ra khỏi phòng tắm, mới thấy có ba, bốn cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, tất cả đều là Kỳ Thịnh.
"Về đến nhà chưa em?"
"?"
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Giận rồi à?"
"Sợ rồi sao?"


"Giang La, trả lời tin nhắn của anh."
...
Hừ, chỉ có những ai làm chuyện xấu mới cảm thấy tội lỗi.
Giang La nhắn cho anh một biểu tượng cảm xúc mặt bánh bao mắng người.


Kỳ Thịnh vừa hoàn thành xong hai trăm lần đứng lên ngồi xuống, mới có thể giải tỏa phần nào nỗi ha.m m.uốn đang dâng lên cuồn cuộn trong người. Nhìn biểu tượng cảm xúc mặt banh bao Giang La vừa gửi đến là anh biết biết không không tức giận. Kỹ Thịnh thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cong lên nở một nụ cười, nhắn ba từ vào khung chat trên điện thoại di động: "Anh sai rồi."


"Anh làm đau em."
"Lần đầu mà, căng thẳng quá. Anh hứa lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn."
"Anh còn muốn có lần sau nữa!"
Kỳ Thịnh nằm trên thảm trải sàn, nhìn trần nhà, anh để mặc cái nóng của mùa hè cắn nuốt mình.




Kỳ Thịnh gọi điện thoại cho Giang La, chẳng để anh đợi quá lâu, cô nhanh chóng bắt máy: "Kỳ Thịnh, anh quá đáng lắm."
"Vậy sao em lại ngoan ngoãn như thế?"
"Em... Em là..."
Giang La cũng không biết bản thân mình bị làm sao, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi là cô lại cảm thấy xấu hổ.


Anh khẽ xùy một tiếng, nhắm chặt mắt lại, bắt đầu tưởng tượng lại tình hình lúc đó: "Em cảm thấy thế nào?"
"Chẳng có cảm giác gì hết."
"Không thể nào, cơ thể em đã mềm nhũn ra thế rồi cơ mà."


Giang La xấu hổ đến mức không nói lại được, cô nằm lên giường, dùng gối che kín đầu mình rì rầm: "Kỳ Thịnh, sao anh lại xấu xa thế chứ? Anh còn chưa hôn em nữa..."
"Anh chưa hôn em á?" Sao Kỳ Thịnh lại nhớ mình đã hôn cô tận mấy lần rồi nhỉ?
"Chưa hề!"


"Chưa á?" Kỳ Thịnh suy nghĩ một chút, nói: "Ý em là chưa có cái kiểu kia đó hả?"
"A a a a!"
"Được rồi, lần sau chúng ta sẽ làm bù."
"Kỳ Thịnh, ý em không phải thế! Ý em là, là muốn chúng ta thực hiện từng bước một."
"Chuyện như vậy còn phải làm theo quy trình à?"
"Đương nhiên."


"Em ngây thơ thật đây." Anh bật cười: "Nhưng anh không thích làm theo từng bước, phải làm thế nào bây giờ?"
Giang La xấu hổ không chịu nổi nữa, lập tức cúp luôn điện thoại.
Cô vừa cảm thấy sợ hãi, lại có chút chờ mong.


Tình yêu trong mộng của Giang La vẫn là sự ngây thơ, hồn nhiên của tuổi mới lớn, nó chính là kiểu chỉ nắm tay thôi cũng khiến người ta đỏ mặt.
Không ngờ, Kỳ Thịnh lại kéo cô đến với thế giới của người lớn với những bước tiến dài nhanh đến thế.
Xấu hổ ch.ết đi được!


Giang La kéo chăn che kín mặt mình, có lẽ đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ đối với cô.
Cái tên Kỳ Thịnh mưu mô nọ còn không quên gửi tin nhắn nhắc nhở cô: "Đừng có nói chuyện này cho ba biết đấy, biết chưa?"


Tình cảm ba con giữa Giang La và Giang Mãnh Nam vô cùng thắm thiết, họ có thể nói với nhau mọi chuyện mà không cần giấu giếm. Nếu không dặn dò, chỉ sợ sáng mai Kỳ Thịnh vừa bước chân ra khỏi cửa đã bị Giang Mãnh Nam băm thành tám mảnh.


Giang La đâu phải cô ngốc, đương nhiên cô sẽ không kể chuyện Kỳ Thịnh sờ chỗ đó của mình cho ba nghe.
Thế nhưng... nói cho Tống Thời Vi biết, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Cô không có kinh nghiệm gì trong chuyện yêu đương, kiểu gì cũng phải có bạn thân tham mưu.


Hơn nữa đây là lần đầu cô yêu, cô thật sự không hiểu gì cả.
Smile: "Ha ha ha ha ha ha! Buồn cười ch.ết đi được."
La lợn: "[Icon toát mồ hôi hột.]"
Smile: "Đàn ông mà, đúng là không biết xấu hổ!"
La lợn: "[Icon ngoạc mồm ra khóc.]"
Smile: "Chỉ cần cậu bằng lòng thì chuyện ấy đâu có là gì."


La lợn: "Tớ sợ, không biết diễn biến như thế có nhanh quá hay không. Tớ nghe người ta bảo nếu để đàn ông có được thứ gì đó một cách quá dễ dàng thì họ sẽ không biết quý trọng."


Smile: "Bây giờ là thời nào rồi, quan niệm đó chỉ đúng với phụ nữ thời xưa thôi, với nó cũng chỉ đúng trong trường hợp phụ nữ coi cơ thể mình là công cụ để lấy lòng đàn ông, có thế họ mới cho rằng không thể trao cho người đàn ông lần đầu một cách quá dễ dàng, nếu không người đàn ông ấy sẽ không biết quý trọng. Đó chỉ là quan niệm của thế hệ trước, thật ra tớ cảm thấy, phụ nữ chúng ta nên chú trọng đến cảm nhận của bản thân thì hơn, chỉ cần bản thân cậu cảm thấy sung sướng, hài lòng thì sẽ chẳng có vấn đề gì hết! Đương nhiên cũng phải chú ý đến việc bảo vệ bản thân mình, dù có thế nào cũng phải dùng đồ bảo hộ đấy."


Thấy những gì Tống Thời Vi nhắn, hai má của Giang La nóng bừng nên nhưng cô cũng cảm thấy những gì cô ấy nói khá… có lý.
La lợn: "Tớ cảm thấy ba tớ thuộc người theo quan điểm cũ mà cậu vừa nói đến, ông ấy luôn dặn dò tớ không được để bản thân chịu thiệt thòi."


Smile: "Đương nhiên rồi, ba cậu là người của thời đại ấy mà. Chẳng qua là cậu có thể tâm sự với ba cậu đủ thứ chuyện còn tớ không làm được điều ấy. Từ trước đến giờ tớ và ba ít khi tâm sự với nhau lắm, ba tớ luôn cho rằng tớ ngỗ nghịch, cứ về đến nhà là đóng cửa nhốt mình ở trong phòng nhưng tớ cảm thấy tớ và ba không thể tìm được tiếng nói chung."


La lợn: "Tớ thấy vẫn ổn lắm, ba tớ rất thú vị và hài hước, tớ thích tâm sự với ông ấy."
Smile: "Ghen tỵ thật."
La lợn: "Lại lạc đề rồi đấy. Thế cậu cảm thấy tớ và Kỳ Thịnh thế kia... không sao đâu đúng không?"
Smile: "Có sao hay không, cậu phải tự hỏi cơ thể của mình, nó có ghét chuyện ấy không?"


La lợn: "Ây... [Icon cảm thấy lo lắng.]"
Smile: "Ha ha ha ha ha, chắc cậu thích ch.ết đi được chứ gì!"
La lợn: "[Icon xấu hổ che mặt.]"
Giang La đặt điện thoại di động xuống và nằm im lặng trên giường.


Cô biết vì sao mình thích chơi với Tống Thời Vi, từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô luôn gắn bó với con ngõ nhỏ và thành phố nhỏ bé này.
Tống Thời Vi lại khác, cô ấy biết mua bán, biết nhiều thứ mà cô không biết, thậm chí cô ấy còn có nhiều suy nghĩ, quan điểm mới mẻ hơn cô...


Cô bò đến bên bệ cửa sổ, mở toang cửa sổ ra để chút gió đêm phả vào phòng, thổi tung mái tóc mềm mại của cô.
Trên trời có một vầng trăng khuyết, vầng trăng bị tầng mây che khuất.


Ngõ Vụ Túc về đêm ảm đạm, yên tĩnh một cách khó tả, thỉnh thoảng có một, hai tiếng chó sủa từ tận sâu trong ngõ nhỏ truyền đến.
Nhưng ngoài những thứ ấy thế giới này còn rộng lớn, bao la lắm.
Meo Meo nhảy lên bệ cửa sổ, vểnh đuôi lên, khẽ cọ vào gương mặt của cô.


Giang La nhẹ nhàng vuốt v.e nó, khẽ thì thầm: "Meo Meo à, tao muốn trở thành một người tài giỏi chứ không chỉ là tiểu Giang La của ngõ Vụ Túc."


Có thể cô chỉ là một cô gái sống trong một con ngõ nhỏ bình thường, gia đình cô không thuộc dạng khá giả như gia đình Tống Thời Vi nhưng Giang Mãnh Nam đã cho cô một cuộc sống tốt nhất trong khả năng của ông.


Giang La siết nắm đấm, ngửa đầu nhìn mặt trăng hét lớn: "Sau này chắc chắn mình sẽ làm được! Cố lên!"
Dưới tầng, Giang Mãnh Nam vừa đẩy xe về đến nhà đã nhìn thấy con gái ngồi bên bệ cửa sổ gào thét ầm ĩ, bất đắc dĩ nói: "Đêm hôm khuya khoắt còn dở chứng gào cái gì đấy!"


Giang La nhìn thấy ông lập tức bật cười khanh khách, cô chụm hai tay lên bên miệng, gào to…
"Ba ơi, con yêu ba lắm!"
"Mắc ói!"
...
Ngày hôm sau, Mập hẹn mấy cái nam sinh cùng đi đánh bi-a.


Trong phòng bi-a ánh sáng lờ mờ, đã vài lần Than định nói rồi lại thôi, anh ấy buồn rầu ngồi uống sprite một mình, Kỳ Thịnh biết anh ấy có tâm sự, bèn dứt khoát lên tiếng hỏi trước: "Có chuyện gì thì nói luôn đi."
"Cậu với Giang La hẹn hò nhiều ngày thế rồi, cảm giác thế nào?" Than hỏi.


"Cảm giác à..." Anh đáp một cách chân thành: "Cậu tự đi trải nghiệm một chút chẳng phải sẽ biết hay sao."
"Ha ha ha ha." Mập cười đến mức gập người về phía trước.
Cái tên này vẫn ác miệng như xưa, không hề có chuyện tém lại dù đã rơi vào bể tình, cách nói chuyện vẫn khiến người ta bực bội.


Than khó chịu dùng phấn lơ lau đầu cây cơ: "Ý tôi muốn hỏi là chuyện giữa các cậu là thật hay vẫn là trò đánh cược như lần trước, hẹn hò ba tháng, chỉ đùa mà thôi?"
"Đương nhiên là thật rồi."


"Vậy cậu phải cố gắng đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy thích cậu từ lâu lắm rồi, cậu đừng có khiến cậu ấy có cảm giác bất an."


Kỳ Thịnh ngước mắt nhìn phía Than, tuyên thệ chủ quyền bằng giọng nói trầm ổn, mạnh mẽ: "Lý Chính, dù cậu có thích cô ấy đến mấy đi chăng nữa thì cũng phải nhớ lấy một điều, bây giờ, cô ấy cũng là bạn gái của tôi. Thế nên nếu còn muốn làm anh em thì quản trái tim của cậu cho tốt vào."


Mập cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai người, anh ấy vội vàng lên tiếng xoa dịu bầu không khí ấy: "Ôi trời! Không đến nỗi ấy đâu, thật sự không đến nỗi ấy đâu, chúng ta chơi với nhau từ bé đến giờ, đâu nhất thiết phải căng thẳng chỉ vì một cô gái chứ."


Kỳ Thịnh không thèm để ý đến anh ấy nữa, anh cúi người chọc bi-a.
Chơi một mình được một lúc Than cũng cảm thấy chán, anh ấy xoay người rời khỏi phòng bi-a, lúc gần đi chỉ bỏ lại một câu: "Cậu ấy thích cậu từ nhỏ."
"Biết rồi."


Một lát sau, Giang La tới phòng bi-a, cô ném cặp sách xuống phần ghế sa lông còn trống bên cạnh Mập, sau đó bỏ mấy đề tiếng anh cấp bốn ra xem.


"Lợn, hăng máu lên nào! Gọi cậu tới đây để đánh bi-a chứ không phải gọi cậu đến để tạo áp lực cho chúng tôi. Cậu thế này cũng... ham học quá đi, chúng ta mới thi đại học xong có hai ngày chứ mấy."


Cô gái nghe vậy khẽ hừ một tiếng đáp: "Cố gắng chẳng bao giờ là thừa cả! Cuộc đời của chúng ta cũng chỉ mới bắt đầu thôi."
"Người ta yêu đương vào rồi thường làm mấy chuyện ngu ngốc chỉ có cậu yêu rồi nhưng vẫn chú tâm học hành, khá đấy."


Kỳ Thịnh rót cho cô một cốc sprite ướp lạnh, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, anh bỗng hỏi: "Hôm nay uống đá được không?"
"Được chứ."
Giang La dựa vào người Kỳ Thịnh, cầm cốc lên uống một ngụm.
"Chuyện ngày hôm qua..."


Kỳ Thịnh dàng dàng thì thầm bên tai cô, hơi thở ấm nóng của anh phả lên vành tai Giang La: "Là do anh quá xúc động, đến khi tỉnh táo nghĩ lại mới thấy làm thế không ổn cho lắm, dù gì đi nữa anh cũng hứa với ba em rồi."
"Hứa gì cơ?"
"Là anh không tốt, xin lỗi em nhé."


"Hừ, sau này anh có còn dám làm thế nữa không?"
"Còn dám."






Truyện liên quan