Chương 92: Nguồn gốc mạt thế (2)

Giống như trả lời cho suy nghĩ của cô, toàn bộ không gian chấn động kịch liệt, khe nứt do chấn động mạnh mà càng ngày càng vỡ ra, càng lúc càng to, càng lúc càng sâu ——
Phía dưới bọn họ, mở ra một con mắt.


Con mắt này đẹp tới nỗi làm người hít thở không thông, con ngươi ánh vàng rực rỡ trên nền tròng đen nhuỗm hồng, đường lăng tuyến ngay ngắn phân cách nó thành muôn vàn mảnh nhỏ, thay nhau lưu chuyển, giống như kính vạn hoa làm người hoa mắt say mê.


Thích Miên chỉ nhìn thoáng qua, đại não ngay lập tức như bị một lực lượng thần bí nào đó tẩy trắng, chưa từng bao giờ lại trống rỗng như vậy.
Giống như giây tiếp theo, cô sẽ hoàn toàn bỏ rơi tất cả phòng bị, chỉ nghĩ giơ tay lên cao, quỳ xuống mặt đất, thành kính lễ bái.


Thích Miên hoảng hốt chớp mắt, đột nhiên hoàn hồn, toát ra một thân mồ hôi lạnh.
"Chuyện này không thích hợp!" Cô hô to, "Nhắm mắt lại, nâng phòng hộ tinh thần!"


Nhưng đã muộn, treo giữa không trung một người lại tiếp một người buông tay ra, liên tiếp rơi xuống nhập vào trong con mắt như thái dương kia, bởi vì quá nóng, ngay cả tia lửa hay nhúm bụi cũng không có, họ bị hòa tan ngay thành khí thể.


Chỉ có Tần Chiếu dưới tiếng kêu của Thích Miên thức tỉnh lại, sắc mặt hắn rốt cuộc thay đổi không còn vẻ trêu nhọc nhẹ nhàng như ban nãy, thay vào là khuôn mặt trắng bệch cùng vẻ hung ác nham hiểm, hiển nhiên vừa rồi trúng chiêu làm tâm tình hắn cực kém.




"Hoàn hồn!" Hắn lạnh giọng, cấp dưới dưới thao tác của hắn dần dần thức tỉnh.
Con mắt thật lớn nhìn bọn họ chăm chú, tinh thần công kích liên tục, tất cả mọi người mở ra tinh thần hộ thuẫn miễn cưỡng chống đỡ, sắc mặt ai nấy trắng bệch.


"Làm sao bây giờ, vì sao nơi này sẽ có dị chủng như vậy, nó sẽ ăn chúng ta như thế nào?"
"Vì sao nó không công kích chúng ta? Nó đang chờ chúng ta rơi xuống sao?"
"Đây là cười nhạo! Chúng ta chính là thịt cá trên thớt, làm thế nào cũng trốn không thoát, bị ăn chậm một chút thì có quan hệ gì?"


"Quá thống khổ! Cứ nửa vời như vậy, còn không bằng liều mạng với nó!"
"Liều? Liều như thế nào!"
Thời gian kéo dài làm mọi người không có hy vọng, dần dần mất đi vẻ bình tĩnh. Lời vô nghĩa phát ra, sợ hãi dần dần tràn ngập.


Con mắt này chỉ cần nhìn chăm chú mang đến công kích tinh thần đã khiến cho bọn họ không hề có sức phản kháng.
Tần Chiếu bỗng nhiên cười một tiếng: "Mẹ à, mẹ lại chưa từng nói dưới nền đất còn có thứ này ——"


Hắn mở miệng: "Con mắt mỹ lệ đến thế, thật xứng đôi với "trung tâm" của chúng ta."
Tên thủ lĩnh cấp dưới cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Tần Chiếu: "Nhưng mà "trung tâm" là dùng để nổ ch.ết nguồn gốc, nếu chúng ta dùng bây giờ, sau này làm sao..."


"Mày dạy tao làm việc sao?" Đôi mắt tà khí quét về phía người thủ lĩnh, Tần Chiếu nở nụ cười đầy vẻ thông minh.
Ngực tên cấp dưới tê rần, ngực phải bị bỏng ra một lỗ lớn, phổi bị đốt xuyên, từng ngụm từng ngụm không thể hít không khí vào, hắn nghẹn đỏ mặt: "Đại nhân...... Tôi sai...... Tha thứ......"


Lỗ hổng bên ngực phải ngừng mở rộng, anh ta hổn hển nuốt vào một đống tinh hạch, chỗ thủng máu chảy đầm đìa có thể thấy được dần dần khép lại.
May mắn cấp bậc anh ta cũng đủ cao, thân thể cũng đủ mạnh mẽ mới có thể chống đỡ được loại vết thương này.


Hắn không dám lại lắm miệng, run run rẩy rẩy mà từ trong túi móc ra một hộp vuông, ấn vài con số giải mã bên trên hộp, cung cung kính kính giao cho Tần Chiếu.
Tần Chiếu ước lượng cái hộp, tựa hồ vô cùng vừa lòng với trọng lượng của nó, động tác mở hộp ưu nhã lại thong dong.


Giống như hắn không phải bị nhốt ở chỗ này, đang mở ra một vũ khí có uy lực sát thương thật lớn, mà là đang ngồi ở một nhà hàng cấp cao, bên cạnh có dàn nhạc violon đệm đàn, ăn mặc âu phục xa hoa, thong thả ung dung mở ra một hộp nhung chứa đựng châu báu tuyệt thế.


Từ góc độ của Thích Miên vừa lúc có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ đồ vật trong hộp.
Cũng đúng đi, thứ đồ kia thật là được để trong hộp lót bằng nhung...


Mấy ngàn viên tinh hạch tinh xảo tựa như châu báu đặt gọn gàng bên nhau, trên thực tế là được phân cách bằng vải nhung, không viên nào đụng vào viên nào.
Thích Miên bỗng nhiên nhớ tới đời trước Tần Chiếu sử dụng một loại vũ khí thật điên.


Có một loại tinh hạch đặc biệt, bên trong chứa năng lượng thật lớn, có thể thông qua kíp nổ đặc thù mà uy lực của nó trở nên có thể so với v.ũ kh.í h.ạt nh.ân hiện đại. Nếu chồng chất những tinh hạch này lên, thậm chí vũ k.hí h.ạt nh.ân tiên tiến nhất cũng không thể so bằng được.


Nhưng loại tinh hạch này, chỉ có một phương pháp sản xuất ——
Đem thân thể dị năng giả đã tử vong não, thông qua phương pháp chuyển hóa dị năng đặc thù mà trở thành vật chứa, sau đó nhồi cho vịt ăn, cuối cùng ngưng tụ thành tinh hạch nho nhỏ, tróc tinh hạch này ra.
1


Tinh hạch dưỡng ra như vậy, mỗi viên đều là một bom mini tối ưu, lúc trước xung đột với Tần Chiếu, Thích Miên vì thế mà bị lỗ nặng.
Mà hiện giờ, cái hộp này có bao nhiêu tinh hạch dự trữ như vậy, tức sau lưng có bao nhiêu người...
Thích Miên không dám tưởng tiếp.


Tần Chiếu đã xem xong hộp, đầu ngón tay hắn tùy tay lấy ra mấy viên đẹp nhất, bên trong hộp xuất hiện một chỗ trống nho nhỏ.
Lòng bàn tay nổi lên một quả cầu mặt trời đỏ đậm, hắn ấn quả cầu vào chỗ trống bên trong hộp.


Mặt trời nhỏ rất mau tiếp xúc tới tinh hạch bên cạnh, nhanh chóng cắn nu.ốt t.inh hạch, kịch liệt bành trướng.
Mặt ngoài mặt trời nhỏ xuất hiện vòng ánh sáng nhảy nhót, liên tục phát ra tia lửa, tạo ra cảm giác giây tiếp theo nó sẽ nổ mạnh, cố tình trước sau lại không nổ tung.
Hắn buông ra tay, hộp rơi xuống tự do.


Đám thuộc hạ cấp dưới đồng thời triển khai dị năng, căng ra một võng phòng hộ thật lớn bên dưới.
Trong quá trình rơi xuống, mặt trời nhỏ cắn nuố.t tin.h hạch càng nhanh hơn, rất mau toàn bộ hộp đã bị vầng sáng đỏ đậm nuốt hết.


Năng lượng kịch liệt tích tụ, màu đỏ đậm dần dần biến nhạt, giây phút rơi vào con mắt kia, nó hoàn toàn biến thành màu trắng lóa mắt, nổ tung ——


Đồng tử run rẩy dữ dội, tiếng hí vang vang vọng bốn phía, đất đá không ngừng rơi xuống, nhưng giây tiếp theo mọi âm thanh đều bị vụ nổ cắn nuốt, hóa thành năng lượng cấp cao hơn, tản ra bốn phương tám hướng.
Thế giới không còn tiếng động!
Sau ánh sáng chói lòa, bóng đen càng nặng nề hơn bao phủ xuống.


Thích Miên nằm ở đáy hố, mở to mắt.
...... Thấy quỷ, cô thế nhưng thật sự tin tưởng Tần Chiếu có thể có phương pháp gì đáng tin cậy!


Cái hộp kia tạo thành vụ nổ lặng yên không một tiếng động, nó giống như một vũ khí hình cầu, ánh sáng trắng bao phủ một khoảng không gian, hoàn mỹ cắt đi phần ngoài không gian đó.
Thích Miên còn có thể tinh tường nhìn đến vòng sáng xẹt qua vách tường, không tiếng động cắt ra một lỗ hổng hình vòng cung.


Nếu gần như thế thì không có vấn đề gì, tầng ngầm này bản thân nó là rỗng, loại vũ khí nổ mạnh này là họ cố ý mang theo, tới hoàn cảnh thích hợp cho nổ sẽ không dẫn tới sụp đổ toàn diện.
Nhưng mà, kết quả ra ngoài bọn họ dự kiến ——


Cái vũ khí uy lực thật lớn này, làm trọng thương con mắt kia, lại không g.iết ch.ết nó được.


Con mắt bị nứt toạt ra vô số vết máu, tần suất tiếng rít đau đớn chấn động màng tai bọn họ, cuối cùng mặt đất bị chấn động, toàn bộ con mắt phẫn nộ xoay chuyển, nham thạch trên đỉnh từng mảnh lớn sụp xuống, bọn họ không thể không chạy trốn, mà trong quá trình chạy bị đá rơi trúng người, lại bị đè ch.ết.


Thích Miên thở hắt ra một hơi, thả lỏng thân thể, hơi vặn vẹo thử thử, nghe được tiếng xương cốt vang lên kẽo kẹt, hẳn là có chỗ còn bị gãy xương.
Hiện tại cơ thể cô đã đạt tới khoảng tám phần ở đời trước, có thể chống cự được va chạm cực mạnh, thế mà vẫn bị thương.


Nội tâm chửi bới đã đủ, Thích Miên chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy miệng vết thương đang nhanh chóng tự khép lại.
Cô ngẩn ra.


Chỉ trong vài giây này, cô tinh tường cảm giác được cơ bắp chủ động kéo lại những đoạn xương gãy, kéo đến vị trí chính xác, sau đó nối lại với nhau, vết đứt khép lại, cô thậm chí có thể nhận thấy được các tế bào nhanh chóng mọc thêm.


Đây là...... Năng lực tự lành cao tốc sao? Giống như Chu ca, Lâm Ân?


Thích Miên tò mò chọc chọc chỗ cẳng chân bị thương, nơi đó vết thương tương đối nông, hiện tại đã khép lại hầu như hoàn toàn, mặt ngoài da có vết sẹo màu hồng phấn, mà vết sẹo kia cũng đang nhanh chóng tự chữa trị, một cái tiếp một cái biến mất không thấy.
2


Thích Miên tỏ vẻ cảm giác từ lúc sống lại tới giờ, không tệ nha.
Chỉ là có điểm chưa kịp thích ứng, rốt cuộc miệng vết thương thật ngứa, lại không thể cào.
Bất quá những lời này có điểm đáng đánh, Thích Miên không nhịn được cười cười, sau đó thu hồi nụ cười lại.


Vì sao cô bỗng nhiên lại có năng lực tự lành như Chu ca? Khó trách lúc trước cô rơi xuống như vậy, chảy nhiều máu như vậy, vẫn không cảm giác thân thể có quá nhiều mỏi mệt.


Chẳng lẽ giống như Nút nói, lúc trước cô ăn nhầm thứ gì đó không tốt, bởi vì tác dụng của bụi hoa mà ngược lại nhờ họa được phúc, chẳng những máu làm đám trùng sợ hãi, còn có được loại năng lực viễn siêu tự lành này?


Thích Miên trong lòng tính toán, sau này khi trở về phải nhờ Nút làm cho mình một phần kiểm tr.a toàn thân kỹ càng tỉ mỉ.
Thích Miên chống đao đứng lên, lấy Dưa Dưa đang run bần bật trên đầu ra, bật sáng.
Bóng đen bị đuổi tản ra, Thích Miên giơ Dưa Dưa lên như ngọn đèn, chậm rãi sờ so.ạng khắp nơi.


Huy,ệt động sụp xuống hơn phân nửa, nhưng may mắn có thông đạo ngầm bản thân nó giúp chống đỡ, thông đạo này hiển nhiên được xây dựng cấp đỉnh mới làm họ không bị chôn ch.ết tại đây.
Cách đó không xa, một người gian nan cầu cứu: "Cứu, cứu cứu tôi......"


Thích Miên để Dưa Dưa lên đỉnh đầu, cúi người xuống xem, nguyên lai là vị dị năng giả hệ chữa trị kia, hắn bị trọng thương, nhưng bởi vì có dị năng chữa trị nên tự mình hồi phục, vì vậy còn có thể miễn cưỡng kêu cứu.


Nửa thân mình anh ta bị chôn trong đất đá, ngửa đầu cầu xin nhìn Thích Miên, chảy nư.ớc mắt: "Đại nhân, tôi có thể phụng hiến trung thành của tôi đối với ngài, thỉnh cầu ngài cứu tôi."


Thích Miên thở dài, đâm đao vào giữa đám gạch đá, đào anh ta ra: "Tôi không cần anh trung thành với tôi, tôi không phải Tần Chiếu."
Anh ta ngơ ngẩn, Thích Miên duỗi tay kéo ra tới: "Trị liệu cho mình một chút, có thể đi sao?"
Người đàn ông có chút thụ sủng nhược kinh: "Có thể, có thể, đại nhân."


"Không cần kêu tôi đại nhân." Thích Miên lắc đầu, "Anh tên gì?"
Dị năng giả nhỏ giọng trả lời: "Thất Tam."
Thích Miên thuận miệng nói: "Tên này sao lại cổ quái như vậy?"
"Đây là đại nhân Tần Chiếu cấp cho đội hộ vệ, tôi là người thứ 73." Hắn giải thích.


"......" Tần Chiếu còn đánh số quân đoàn.
Thích Miên đối với Tần Chiếu đã không còn lời gì để nói: "Vậy tên ban đầu của anh đâu?"
Người đàn ông do dự hồi lâu, ngập ngừng: "Không có tên, tôi kêu Thất Tam."
Thích Miên: "......" Thôi kệ đi.


Anh ta không muốn nói, Thích Miên cũng không bắt buộc, cô cũng không có nghĩa vụ khai sáng nhân cách cho người khác: "Anh biết những người khác ở nơi nào sao?"


Thích Miên vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi, rốt cuộc hoàn cảnh ở đây phức tạp, cô cũng không cảm thấy Thất Tam có thể biết vị trí những người khác. Kết quả lại ngoài dự kiến, Thất Tam gật đầu, từ trong túi lấy ra một viên tinh hạch màu xanh lục.


Thích Miên cảm thấy tinh hạch này có chút quen mắt: "Song sinh tử......?" Có thể chỉ dẫn giữa cặp tình nhân, là cô dùng nó để tìm kiếm Giang Hành Chu trước đây.
Nhưng tinh hạch này không giống như trong trí nhớ của cô, cái này lớn hơn một chút, bên trong mơ hồ lộ ra ánh sáng kim loại, khá quen mắt.


"Nguyên bản là "song sinh tử", nhưng đại nhân Tần Chiếu đem lại cho nó một trạng thái mới." Ngữ khí Thất Tam tràn ngập sùng kính.
À, khó trách quen mắt, lại là Tần Chiếu.
"Nó có thể chỉ dẫn nơi có hơi thở của đồng bạn." Tinh hạch trên tay Thất Tam nổi lên giữa không trung, tản ra ánh sáng màu lục.


"...... Hiện tại nó chỉ hướng bốn phương tám hướng, thế cho nên chúng ta không biết nên chạy đi đâu?" Thích Miên thành tâm đặt câu hỏi.
Thất Tam trừng mắt trước ánh sáng xanh đang rối rắm đan xen thành một cái võng, sau một hồi vẫn không nói được lời nào.


Tâm mệt, Thích Miên thở dài: "Hoàn cảnh tầng ngầm này không giống nhau, năng lượng của dị chủng quá mức cường đại sẽ quấy nhiễu, nếu tinh hạch của anh là dựa vào năng lượng của Tần Chiếu làm chỉ dẫn, rất có thể sẽ bị che đậy lại. Các người xem nhẹ nơi này."


Nhìn thấy Thích Miên nhấc chân đi về phía trước, Thất Tam vội vàng đuổi theo: "Ngài đi nơi nào?"


"Tôi muốn tìm biện pháp đi ra ngoài." Tay Thích Miên vu.ốt ve chuôi đao, "Còn có người ở phía trên chờ tôi, nếu anh muốn đi cứu đại nhân Tần Chiếu của anh, tùy ý! Các người không ít người, tùy tiện đi một chút có lẽ sẽ gặp được một người khác, đương nhiên cũng có thể không gặp ai, anh cuối cùng một người sẽ ch.ết ở chỗ này."


Thất Tam tức khắc dừng bước, Thích Miên nghe được phía sau an tĩnh hẳn, sau một lúc, lại lần nữa thanh âm vang lên.
"Tôi, tôi cùng ngài đi ra ngoài......" Phía sau truyền đến thanh âm nhút nhát, lấy lòng.
Thích Miên liếc anh ta một cái: "Vậy nghe theo tôi."


Thất Tam vội vàng gật đầu, Thích Miên nói bình tĩnh, giống như chỉ là thuận miệng nói chuyện phiếm: "Vị dị năng giả dự đoán tương lai kia —— mẹ của Tần Chiếu, bà ấy không tiên đoán đến loại tình huống này sao?"


Thích Miên dừng mộtchút, lại hỏi: "Dị năng của bà ấy, có thể tiên đoán tới trình độ nào?"






Truyện liên quan