Chương 3: ngụy bất tử

Hàn Lập cầm chắc thanh đoản đao
hung quang chợt lóe! trực tiếp một nhát hướng hạ thể đâm tới!
hự!
huyết quang lóe lên! sắc bén lưỡi đao xuyên thủng da thịt!
cắm sâu vào hạ thể!
Hàn Lập cảm nhận được kịch liệt đau đớn! cúi rạp cắn răng chịu đựng!


hắn đỉnh đầu đụng trên mặt đất, nằm co ro nhìn xem máu tươi không ngừng chảy ra ngoài
nguyệt dạ phong cao!
từng tia nguyệt quang len lỏi trong khu rừng, rơi xuống bóng hình khổ sở chật vật của kẻ cuồng si
chiếu lên hắn tái nhợt khuôn mặt...
hộc!
một cơn buồn nôn chuyền tới, Hàn Lập ngậm một ngụm máu phun ra


sinh mệnh tiếp tục trôi...
"sức lực....đang dần biến mất...."
"ta có nên gọi người đến cứu không...."
Hàn Lập nhìn xem đã chảy thành vũng máu bãi đất, lạnh lẽo dòng huyết dịch thấm đấm cả hắn một bên y phục
lại nhìn không chút động tĩnh nào Ức nguyên đại ma thư, trong lòng dâng lên lo nghĩ


"thôi.....nếu không thể mở ra Ức nguyên đại ma thư, không thể gặp nàng.....đời này.....ta cần gì đâu..."
cơn buốt giá truyền khắp toàn thân....
tựa như hơi thở của nữ thần cái ch.ết, ôn nhu đem ý thức của hắn từ từ chìm vào bóng tối
muốn cắt đứt hắn thể xác thống khổ!


Hàn Lập mí mắt rũ xuống....
nắm chặt trong tay Ức Nguyên Đại Ma thư từ từ nới lỏng, rơi trên vũng máu
sinh mệnh từ từ tiến vào quỷ môn quan!
Tại lúc này, dị biến xuất hiện!
máu tưới từ Hàn Lập cơ thể chảy ra, không ngừng hướng Ức nguyên đại ma thư chảy vào


cuốn sách thôn phệ lấy trên đất vương vãi huyết dịch, bắt đầu phát ra huyết sắc quang mang!
vù!
một cơn phong bạo bùng lên! Ức Nguyên Đại Ma thư động!
nó thô bạo bung ra! từng trương từng trương thư tịch liên tục lật!
tạo ra xào xạc tiếng giấy ma sát!




cuối cùng dừng ở một trang, ức nguyên đại ma thư, bên trong không có lấy một kí tự!
tựa như vô tự thiên thư một dạng, lúc này như có kẻ vô hình cầm bút viết lên!
từng dòng phức tạp kí tự đem tại trên trang giấy cấp tốc xuất hiện!


đến khi chữ viết dừng lại xuất hiện lúc, phong bạo cùng huyết quang cũng biến mất
Hàn Lập vốn phải ch.ết, lúc này đột nhiên mở mắt ra!
trước khi ch.ết cái kia từ từ chìm dần ý thức đột ngột thanh tỉnh!
"hự...., đau quá...."
vô ý thức sờ lên phần bụng khổng lồ vết rách, Hàn Lập từ từ ngồi dậy


không biết từ đâu khí lực, để hắn mơ hồ như hồi phục về đỉnh phong trạng thái!
"ức nguyên đại ma thư!"
"thì ra là vậy, xem ra chính là nó cứu ta a"
nhìn thấy mở toang cuốn sách, Hàn Lập nháy mắt lộ ra hiểu rõ vẻ mặt
đem cuốn sách cầm lên, nhìn trên trang giấy từng trương kì quái văn tự


"Ức Nguyên Đại Ma thư, vạn giới đại chúa tể ngưng tụ mà thành một đạo chuyền thừa, chứa đựng vô pháp tưởng tượng chi quyền năng, tam thập lục chương sách tương ứng với tam thập lục truyền thừa chi pháp"


"đệ nhất chương: ngụy bất tử thể, cơ thể dù có bị chém thành trăm mảnh sinh lực vẫn như cũ tồn tại, trừ khi bị thiêu thành tro tàn, hồn phi phách tán, bằng không tế bào vẫn sẽ tiếp tục hoạt động tích huyết trùng sinh...."


"ra vậy, theo ức nguyên đại ma thư miêu tả, hiện trạng của ta bây giờ cùng với trong ghi chép không khác a"
Hàn Lập sờ lên vẫn còn rỉ máu tươi vết thương, đánh giá nói
tiếp đó liền dương lên nụ cười


"chậc chậc, kim thủ chỉ a kim thủ chỉ, ngươi để lão tử thực sự khổ cực đâu.....mà lại nói vừa rồi đầu óc cũng thật là có chút không dùng được, hành động lỗ mãng tới như vậy...."
Hàn Lập vừa nói vừa cười khổ, đưa tay gãi đầu


tiếp đó ánh mắt nhìn về phía cuốn ma thư mà tràn ngập vui sướng
"ta xem ra thực sự không cách nào trách ngươi a"
Hàn Lập nói, tiếp tục lật nhìn những cái khác trang sách


"trống rỗng? cuốn sách lớn như vậy, không thể nào chỉ có hai ba trang sách là có nội dung, hẳn là chưa đạt điều kiện cần thiết a? như vậy rốt cuộc là cần cái gì điều kiện mới có thể đâu"
Hàn Lập khoanh chân ngồi xuống, vừa xé áo băng bó vết thương vừa lâm vào trầm tư


lúc này Hàn Lập mới để ý xung quanh 
trước đó thấm đẫm đại địa vũng máu từ khi nào biến mất!
ngược lại trở về khô ráo trạng thái!
"đây là...., không lẽ cuốn sách hấp thu huyết dịch? thử một chút a"


Hàn Lập nói, xoa một chút máu tươi dính trên bụng, liền đem nói bôi vào bìa sách
"...."
mười mấy giây trôi qua, vẫn không có gì xảy ra
"xem ra cách này không được, hẳn là do ngụy bất tử thể của ta đi, hoặc cũng có thể là mỗi một sinh mạng chỉ có thể cung cấp nhất định lượng máu"


"thử máu của thứ khác xem"
Hàn Lập đứng dậy, mặc kệ đau nhói phần bụng mà cất bước tại trong khu rừng nhỏ du tẩu
tìm kiếm lấy hoang dã sinh mệnh thể!
đối với một siêu phàm sinh mệnh như hắn, săn một vài con dã thú đây là vô cùng dễ dàng một việc!
...


Một lúc sau, Hàn Lập ngồi xổm tại một khu đất trống, trong tay cầm lấy một chi thụ trọng thương con thỏ trắng
"tiểu súc sinh, đem ngươi nhỏ bé sinh mệnh vì mộng tưởng của ta mà cống hiến a"
Hàn Lập tâm lặng như nước nhìn xem mềm yếu bất lực con thỏ nhỏ


không do dự chính là một nắm! đem nó nhu thuận mềm mại cái đầu bóp nát!
xốc ngược con thỏ lên! Hàn Lập đem máu của nó nhỏ tại trên Ức Nguyên Đại Ma thư
huyết dịch tiếp xúc ma thư một khắc, huyết quang ngay lập tức chiếu rọi!


vô căn cứ xuất hiện lực hút đem toàn bộ huyết dịch hấp thu vào đồ án cái miệng trên bìa sách! chốc lát liền đem thỏ nhỏ toàn bộ hút khô
"thành công! xem ra cuốn sách này quả thực là hấp thu huyết dịch! ta cũng coi như biết được nó nguyên lí vận hành rồi a"


Hàn Lập nói, tiếp đó vui vẻ đem xác con thỏ trắng ném vào gốc cây
bật nhảy chạy đi tìm những cái khác dã thú!
không lâu sau, tay cầm hơn mười chi tiểu dã thú hắn, chính là từng bước từng bước đem bọn chúng đánh giết!


máu tươi đổ lên Ức Nguyên Đại Ma thư! nhường nó toàn bộ hấp thu!
nhưng tại Hàn Lập đụng tới con thỏ thứ 7 thời điểm, Ức Nguyên Đại Ma thư đột nhiên dừng lại thẩm hút huyết dịch!
"chuyện gì xảy ra? là ăn no rồi sao?"


"không phải chứ, một cuốn sách cũng biết no? nhưng nó ngoài ngưng hấp thụ thêm huyết dịch ra cũng không có cái khác phản hồi vậy thì hẳn không phải no đi, chẳng lẽ là chê huyết dịch thấp kém?"
Hàn Lập nghĩ nghĩ, liếc mấy chi bé nhỏ dã thú một mắt, quyết định thử nghiệm thêm


nhưng trước đó, hắn trước tiên ngồi xuống, tìm một chút củi khô tới
hắn nghĩ nướng thịt!
ngày hôm nay luyện tập vất vả, cùng với vết thương vừa rồi hao tổn tới huyết dịch để cho hắn bây giờ rất đói bụng
cũng vô cùng mệt mỏi!


cái này tà đạo thể chất, cũng không có đem lại cho hắn hoàn hảo trợ giúp, ngoài việc có chặt đầu thì ý thức vẫn luôn tồn tại
thì cơm vẫn cần phải ăn, thể lực cũng vẫn cần phải nghỉ ngơi tới hồi phục


đem đám dã thú gác trên đống lửa nướng lên, Hàn Lập ung dung hưởng thụ lấy ban đêm yên tĩnh
chỉ có tí tách tiếng lửa trại, cùng thiên không vô tận tinh hải mĩ lệ bầu bạn
"thực sự đẹp a, thế giới này bầu trời...."
Hàn Lập ngẩng đầu ngắm nhìn vô tận đen nhánh tinh không, đưa tay với lên


"nơi đó.... Trong đám kia ngàn vạn tinh vân, kurumi nàng chính ngụ tại trên một khỏa"
"kurumi, đợi ta! dù có phải trả bất cứ giá nào, ta cũng sẽ tìm được nàng!"
Hàn Lập tâm trí kiên định! gắt gao nắm chặt quyền thủ!


ngồi dậy, đem nhạt nhẽo không có gia vị thịt nướng ăn hết, bổ xung đẩy đủ thể lực sau
Hàn Lập cất bước thẳng về phía bắc chạy đi!
"phía bắc là gần nhất cổng thành! trong thành căn bản không có yêu thú vì ta cung cấp cao phẩm huyết dịch"
"chỉ có thể hướng ngoại thành tìm kiếm mà thôi"


Hàn Lập vừa chạy trên đường vừa âm thầm nghĩ
hiện tại có bất tử cơ thể, có chặt đầu thì vẫn như cũ không ch.ết được! hắn cũng trở nên gan dạ hơn rất nhiều!
không chút do dự chính là hướng ngoại thành phóng đi!
....
Nnói liền làm, Hàn Lập không chút do dự thẳng tiến tới mục tiêu


nhưng tại hắn đi đến cổng thành lúc, lại bị canh giữ lính gác chặn lại
"tiểu tử! đứng lại!
ngươi muốn đi đâu!"
"nha! đại thúc, ta nghĩ ra ngoài thành săn giết yêu thú a, thế nào? không được sao?"
Hàn Lập đứng lại đối mặt canh giữ lính gác, vô cùng sảng khoái nói ra bản thân mục đích


"săn giết yêu thú vào giờ này? tiểu tử, ngươi nhìn xem mới chỉ có đoán thể cảnh a? yêu thú cấp một cũng là ngưng nguyên cảnh thực lực, ban đêm lại càng thêm cuồng bạo"


"ngươi cái này tiểu kê ra ngoài thành là muốn tìm ch.ết sao? mau mau cút về nhà uống chút sữa bò rồi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có!"
Lính gác đại thúc nhìn xem Hàn Lập bộ dáng, bộ dáng trưởng bối khuyên nhủ nói


vừa nói, còn nhấc chân đá hắn một phát, không chút nhượng bộ nào đem hắn đuổi đi
"nha, đại thúc ngươi chớ quá lo nghĩ, ta chính là nghe theo trưởng bối trong nhà giao nhiệm nên mới ra ngoài, trong người mang theo pháp bảo đâu, tuyệt đối không phải nông nổi tìm ch.ết"


Hàn Lập mặt không đổi hướng đại thúc cáo tri nói, biểu thị bản thân không phải cái gì não úng nước tiểu hùng hài tử


"hừ, tiểu tử ngươi còn nhỏ mà bản sự không thiếu a, còn dám nói dối ta? có dạng nào trưởng bối lại để đoán thể tiểu mao tử hướng hoang dã đi dạo vào nửa đêm? còn pháp bảo, ngươi nghĩ pháp bảo là cải trắng sao"
"còn không mau quay về!"


Hàn Lập bị đại thúc nhìn thấu, trong lòng có hơi nhảy lên
Cộng thêm đại thúc ngưng nguyên bát tầng cảnh giới tản mát ra áp bức, để cho Hàn Lập có chút hô hấp khó khăn cảm giác
"làm sao bây giờ, nhìn hắn bộ dạng, xem ra muốn ra ngoài là không thể nào a"


"là do thực lực của ta không đủ để tự ý ra vào thành? hay chỉ đơn giản là cái này đại thúc tâm tính thiện lượng thích nghĩ cho người?
"
"dù là cái nào đi nữa, hiện tại ta vẫn cần phải chứng minh một chút thuộc về thực lực vốn liếng, đủ để đem cái này đại thúc thuyết phục!"


ҭm lặng môt hồi, Hàn Lập quyết định rút ra bên hông thanh đao
Đao này là hắn trên đường tới đây, thuận tiện trở về nhà lấy tới, làm cùng yêu thú chém giết chuẩn bị!
"đại thúc, ngươi không tin ta, vậy ta để ngươi nhìn chút bằng chứng a, ta thực sự là có pháp bảo hộ thân!"


"nha? còn có đao, ngươi tiểu tử này cũng thực là muốn đi săn giết yêu thú a, nhưng không cần biết thế nào ta vẫn ko thể để ngươi ra khỏi thành"
"ha, trừ phi thanh đao cùn này của ngươi đúng thật là pháp bảo, hâhahaha!!"


canh gác cổng thành đại thúc đối với Hàn Lập không có chút nào tin tưởng, ôm bụng trêu trọc hắn
vừa nói, còn nhịn không được vo hắn cái đầu, thực sự coi Hàn Lập là hùng hài tử tới đối đãi
Hàn Lập có chút khó chịu đẩy ra đại thúc cánh tay, hung hăng lùi xuống hai bước


"hừ! đại thúc ngươi nói cũng thật nhiều, còn nữa, ta cũng đâu nói cây đao này là pháp bảo, pháp bảo của ta là cái này!"
nói, không đợi vị này đại thúc chuẩn bị, Hàn Lập cắn răng vung đao lên!
đem mũi đao xuyên qua tự thân lồng ngực!!


mũi đao trực tiếp đâm phá hắn cơ thể! xuyên thấu tới sau lưng! tạo thành một cái lỗ lớn! máu tươi không ngừng chảy ra!
cộng thêm vị trí hạ đao là lồng ngực bộ vị! trọng yếu vô cùng cơ quan! 
đây hoàn toàn là tự sát tính công kích a! là chí mạng thương thế!
"tiểu tử! ngươi làm gì!!"


đại thúc thấy Hàn Lập hành động bị dọa cho tới!
không ngờ hắn lại làm ra một cái này điên rồ cử động!
Chấn kinh vô cùng vội hô lớn!
Hàn Lập nhịn lấy đau đớn, nhìn đại thúc miễn cưỡng nâng nụ cười


này nụ cười, để trong cơn hoảng loạn đại thúc biểu lộ sững lại, không hiểu thấu cảm thấy cơ thể run lên một cái
hắn thân là chém giết yêu thú bảo hộ tường thành binh lính, huyết dịch cùng tử vong quấn thân
lại chưa bao giờ gặp phải như Hàn Lập quái dị tồn tại!


Hàn Lập từ từ đem thanh đao rút ra, lộ cho đại thúc thấy khiếp người lỗ thủng!
"ngươi nhìn a đại thúc, như vậy đủ chứng mình ta có bảo vật hộ thân rồi a?"
Hàn Lập cười mà không cười nhìn đại thúc nói, vừa nói còn đem trên lưỡi đao huyết dịch đặt trên miệng


thè lười ɭϊếʍƈ một cái
ma mị đến cực điểm!
"hộ thân pháp bảo, trên đời có dạng này kì quái hộ thân pháp bảo sao, không phải hộ thân pháp bảo thông thường đều là bảo hộ chủ nhân không bị thương đi, ngươi dạng này...."
đại thúc nói đến đây, có chút không nói được nữa


thấy Hàn Lập vẫn cái kia phong sinh thủy khởi bộ dáng, tà dị đến cực điểm để hắn nội tâm xuất hiện một điểm lo sợ
đối với quỷ dị sợ hãi!
đối với không biết sợ hãi!
đối với Hàn Lập vô tâm cái ch.ết sợ hãi!
".....thôi được rồi, ngươi đi đi"


cuối cùng, nhịn không được nữa, đại thúc thở dài một hơi nói
"đa tạ đại thúc~, lát nữa săn được yêu thú trở về, ta liền đãi ngài một bữa yêu thú thịt, hahaha!"
Hàn Lập dương lên đắc ý nụ cười, đem đao gác trên vai chạy ra ngoài thành


mặc cho máu tươi vẫn chảy ra khỏi cơ thể, thấm đẫm một đường huyết dịch
đại thúc nhìn theo hắn từ từ biến mất bóng lưng, đưa tay xoa gáy một cái
hắn không phải người ngu, một tiểu hài tử bị đại đao đâm xuyên lồng ngực mà vẫn phong sinh thủy khởi, tất có nguyên do của nó


cơ duyên, bảo vật, dù là gì đi nữa cũng là thứ khiến cho lòng tham bị dụ dẫn đồ vật!
đại thúc trầm tư một hồi lâu cuối cùng thở sâu một tiếng liền lắc đầu vung đi tán loạn suy nghĩ


"thôi a, trên đời này kì nhân dị sĩ nhiều lắm, ta cái này tiểu nhân vật lo tốt chức vụ của mình được rồi"
"ta đời này cũng đủ huy hoàng, hai ba năm nữa liền nghỉ hưu, không cần quá quan tâm thế sự làm gì, cứ theo người già bản năng mà sống a...."


nói liền xoay người trở lại chỗ đứng gác, nghiêm trang chỉnh tề như ban đầu đứng lấy






Truyện liên quan