Chương 56

Biên tập: Min
Động tác check mail của Nhiếp Dịch dừng lại, quay đầu đối diện với chị ta, ngay sau đó đã khẳng định: “Đúng.”
Lớp makeup tinh xảo trên gương mặt của Trần Ngư cũng chẳng thể che đi vẻ thất thố.
“Anh thích cô ta vì điều gì? Trẻ trung? Biết nấu ăn? Hay là….”


“Trần Ngư, đủ rồi đấy.” Sắc mặt của Nhiếp Dịch trầm xuống, “Tại sao thích em ấy là chuyện của anh, không liên quan gì đến em.”


Bị Nhiếp Dịch mắng nặng nề như thế, Trần Ngư cũng dần tỉnh táo lại, dẫu sao chị ta cũng đã 31 rồi, dù trưởng thành nhưng vẫn có sự kiêu ngạo và rụt rè của mình, vậy nên sau khi về nước chị ta chưa từng nói thẳng với Nhiếp Dịch rằng mình thích anh.


Trước khi về nước, chị ta nghĩ, nếu bên cạnh Nhiếp Dịch mãi vẫn chưa có người con gái thích hợp thì có phải chị ta còn hy vọng chăng?
Có chăng là, một đồng nghiệp ăn ý trong công việc, một người bạn dịu dàng bên anh sớm chiều, sẽ làm anh nhận ra được chị ta mới là người xứng với anh nhất?


Chỉ không ngờ tất cả đều toi công.
Chị ta thích Nhiếp Dịch nhiều năm như thế, lại không bằng một cô gái mới hai mươi mấy tuổi đầu, một con oắt với xuất thân thấp hèn.
Hoàn hồn, Trần Ngư hỏi: “Vì em từ bỏ quá sớm sao?”


Nếu lúc trước không vì bị từ chối mà xuất ngoại, nếu lúc trước chị ta trả giá thêm một chút, chầm chậm giành được sự chú ý của Nhiếp Dịch, thì có phải sẽ không có một Tống Hi xuất hiện?
Nhiếp Dịch véo mi tâm, giọng điệu nặng nề đầy sự dứt khoát: “Không phải.”




“Vậy thì vì cớ gì?”
Rốt cuộc, vẫn không cam lòng.
Trần Ngư truy hỏi: “Chúng ta quen nhau nhiều năm như thế, Nhiếp Dịch à, tình cảm tích góp giữa em với anh lại không bằng cái thích của anh dành cho một cô bé sao?”


Từ lúc phát hiện ra Nhiếp Dịch có tình cảm vượt quá mức bình thường với Tống Hi, thì cả hai đã quang minh chính đại đứng trước mặt chị ta, Trần Ngư không sao tin nổi, ức chế không được cơn ghen ghét.


Vì Tống Hi tuổi trẻ đáng yêu, hay vì Nhiếp Dịch thay lòng, đã mê đắm từ lâu rồi nên mới khó kiềm chế?
Nhiếp Dịch quăng chuột đi, nhìn Trần Ngư thật lâu mới bình tĩnh nói: “Có một số lời anh vốn nghĩ không cần phải nói với em.”


Nhưng Trần Ngư quá hiếu thắng, tình cảm dành cho anh gần như đã biến thành chấp niệm, nếu anh lại bỏ lơ thì rất khó để chị ta buông bỏ, không nhận ra sớm thì cuối cùng khó mà biết được ai sẽ là người chịu ấm ức.


Nhiếp Dịch nói bằng điệu thờ ơ: “Với anh, chuyện tình cảm không có tích góp, không thích là không thích.”
Nét mặt Trần Ngư hiện lên sự chật vật, nhưng vẫn không tin nổi, xác nhận lại ý tứ của anh: “Anh đang nói….Anh chưa từng thích em?”
“Đúng vậy.” Nhiếp Dịch nhạt nhẽo đáp lại.


Trần Ngư khó khăn quay đầu đi.
Chị ta những tưởng, nhiều năm như thế ít nhất Nhiếp Dịch cũng sẽ có cảm xúc khác với mình.
“Còn về phía Tống Hi,” Nhiếp Dịch trầm ngâm một lát, nhìn Trần Ngư chăm chú, chậm rãi nói, “Anh thích em ấy đã lâu lắm rồi.”


Đôi ngươi Trần Ngư đột nhiên co rụt, trên mặt đầy sự kinh ngạc khó tin: “Cô ta chỉ mới hơn hai mươi…”
“Đúng vậy,” Nhiếp Dịch nói, “Năm năm trước, từ năm em ấy mười tám tuổi đã thích rồi.”


Trần Ngư vẫn còn nghĩ đến tình cảm nhiều năm không đổi của mình dành cho Nhiếp Dịch, không có người so sánh nên đến bây giờ mới biết được, tình yêu mà Nhiếp Dịch dành cho người kia, không ít hơn chị ta chút nào.


Văn phòng lâm vào tĩnh mịch thật lâu, Trần Ngư đột nhiên nhớ ra năm năm trước, Nhiếp Dịch ung dung thản nhiên cho chị ta một cơ hội.
Hỏi: “Em nhớ rất rõ, từng có một khoảng thời gian anh hay dẫn em đến các bữa tiệc…. Lúc ấy, anh cũng không thích em sao?”


Vừa dứt lời, chị ta cũng đã tự cho mình một đáp án, nếu thích thì sao có được cái kết cục như của ngày hôm nay đây.
Nhiếp Dịch đáp: “Từng suy nghĩ đến.”


Lúc ấy Trần Ngư thích anh lồ lộ ra, khởi nghiệp cùng nhau, Ngụy Thành cũng nhiều lần khuyên anh, mẹ Nhiếp mấy bận lại thúc giục anh, mà anh thì đang cô đơn, vậy nên cũng thử cảm giác hẹn hò với Trần Ngư bằng cách dẫn chị ta tham gia gặp mặt bạn bè anh.


Chỉ là đến cùng vẫn không có cảm giác gì, đối với Trần Ngư anh chỉ là thưởng thức năng lực làm việc mà thôi.
Vậy nên không bao lâu, Nhiếp Dịch kín đáo từ chối Trần Ngư.


Rồi mãi sau này, vào đêm hè kia, anh dạy Tống Hi một đoạn tiếng Anh, khoảnh khắc duỗi tay lên xoa xoa mái đầu xù xù của cô, lòng bàn tay ngứa ngáy, tiến vào tận trong lòng anh.
Trần Ngư nhắm mắt.


Đôi khi, nếu đối phương quan tâm sẽ còn chừa lại cho nhau con đường sống, ậm ờ, ba phải hay gì cũng được, nhưng hôm nay, chị ta hỏi gì Nhiếp Dịch lại đáp nấy, thành thật thẳng thắn không lưu tình.
Anh thật sự không hề thích chị ta một chút nào.


Trần Ngư không tiếp nhận nổi, nhưng lòng đã tỏ, nếu còn nói nữa cũng chỉ dư lại khó khăn và chật vật thôi.
Chị ta lẳng lặng xoay người rời đi.
Nhiếp Dịch gọi chị ta lại, nói: “Nếu em bất mãn gì thì cứ việc nói với anh, còn Tống Hi vẫn chưa hiểu được hết mọi chuyện, đừng gây sự với em ấy.”


Trần Ngư đưa lưng về phía anh, hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt đáp: “Em bây giờ nào có tư cách gì để gây sự với cô ta.”


Nhiếp Dịch nói: “Trước khi em vào đây, anh và em ấy đã quyết định sẽ không ký hợp đồng, nhưng sau đó lại thay đổi ý định, vì thấy em đáng thương hay vì cố ý giúp em, giúp công ty này, tự em hiểu là được.”
Trần Ngư không đáp lại, vẻ mặt cũng vô cảm, nện từng bước đi ra ngoài.


Nhiếp Dịch cúi đầu tiếp tục xem mail.
Tiếng bước chân đến bên cửa đột nhiên dừng lại.
Trần Ngư do dự một lát, vẫn buông tay khỏi chốt cửa, quay đầu lại nói: “Có chuyện này, em nghĩ vẫn nên báo với anh một tiếng.”
🍁
Buối tối lúc tan làm, Nhiếp Dịch đợi Tống Hi bên ngoài cửa công ty.


“Không phải nói tối nay có việc bận sao?” Sau khi lên xe, Tống Hi mới nghiêng đầu sang hỏi Nhiếp Dịch, buổi chiều trước khi Trần Ngư vào văn phòng anh thì cô đã hỏi anh xem tối nay có muốn ăn cơm cùng nhau không, lúc ấy anh nói là có hẹn rồi.
Nhiếp Dịch đáp: “Hoãn.”


“Không ảnh hưởng gì chứ?” Trong lòng Tống Hi tràn đầy ấm áp, nhưng lại phát hiện nét mặt của Nhiếp Dịch khá nặng nề, cẩn thận quan sát anh một hồi, khẽ hỏi, “Sao vậy? Nói chuyện với Trần Ngư không được ổn sao?”


Đến đèn đỏ, Nhiếp Dịch dừng xe lại rồi nhìn sang Tống Hi, khóe môi cong cong, vươn tay lên xoa mái tóc đang tản xuống trán cô, hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
Tống Hi nghĩ ngợi, nói: “Không thì em nấu cho chú ăn nhé?”


Sau khi thẳng thắn với Nhiếp Dịch về chuyện tài khoản xong, trong lòng cô cũng khoan khoái không ít, lúc nấu cơm còn kể với anh về một vài chuyện thú vị mà mình từng gặp được khi quay video.
Sau khi nấu xong, Nhiếp Dịch vừa ngồi xuống bàn, Tống Hi đã cầm điện thoại lên chụp ảnh anh.


“Lần đầu tiên nấu món bún cá cho chú, em đã muốn chụp lại rồi.” Tống Hi chép môi cười, nhớ đến cái dáng vẻ lặng lẽ ăn thật nhanh hết một tô bún ấy của anh, có chút buồn cười, nhưng cũng khiến cô có cảm giác thành tựu lắm đấy.


Nhiếp Dịch trong ảnh chụp, thong thả ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại vẫy tay với cô.
“Sao thế?” Tống Hi không hiểu, nhưng vẫn cầm điện thoại vòng qua cái bàn đi đến trước mặt anh.
Nhiếp Dịch duỗi tay nắm lấy cổ tay đang cầm điện thoại của cô, dùng chút lực đã kéo được cô ngồi lên đùi mình.


Tống Hi hoảng sợ la ‘ối’ một tiếng theo bản năng, vừa sực hoàn hồn đã thấy mình đang ngồi trên đùi Nhiếp Dịch, bản thân thì sợ quá nên bíu chặt hai vai anh.
Nhiếp Dịch lấy điện thoại trong tay cô để xuống bàn, giọng điệu sâu xa: “Không muốn ăn cơm à?”


Chỉ cần Tống Hi cúi đầu đã có thể nhìn thấy đôi mắt sâu hun hút của anh, dù là lời nói hay ánh mắt đều toát ra mùi nguy hiểm, vậy nên anh còn chưa dứt lời, Tống Hi đã cảm nhận được sự nóng bức đến từ cặp đùi rắn chắc ấy, ngay lập tức nhảy cẩng lên khỏi đùi anh.
“Ăn! Ăn chứ!”


Thế nhưng bàn tay Nhiếp Dịch siết chặt không cho cô chạy, nói: “Để thế này mà ăn.”
Tống Hi: “…..”


Vì thế, Tống Hi chân chính được trải nghiệm cảm giác ăn cơm trong sự ‘đứng ngồi không yên’, một tay Nhiếp Dịch ôm eo cô, tay kia cầm đũa lên hỏi cô ăn gì, sau đó rất rất là tự nhiên gắp nó đặt vào chén cô, quan tâm hết nước chấm.


Tống Hi banh mặt ra, ăn một miếng đỏ một lớp, cuối cùng gần như không ăn nổi nữa, thẹn quá quẳng luôn đôi đũa đi.
Nhiếp Dịch khàn giọng hỏi: “Bé cưng sao không ăn nữa?”
“Chú….” Tống Hi hẵng còn đang ngồi trên đùi anh, đỏ mặt quay sang nhìn anh.


“Ơi?” Nhiếp Dịch khó hiểu nhướng mày, nhưng nhìn mà xem, cái vẻ đáng yêu khi thẹn quá hóa giận này này, ánh mắt anh ngập tràn ý cười không sao che giấu nổi.
Tống Hi không nhịn được nữa, khẽ đấm lên bả vai anh, ấm ức như một con mèo nhỏ: “Chú lại chọc em.”


Nhiếp Dịch cười khẽ lên, duỗi tay khều cằm cô: “Ai bảo em không nghiêm túc ăn cơm.”
Tống Hi tức giận nhìn anh, lại thấy anh cười thoải mái như thế, bản thân cũng vui lây cười rộ lên, đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, nói: “Cả tối nay chú chưa cười lấy một lần.”


Thật ra Nhiếp Dịch không phải là người thích cười, ở vị trí của anh thì cần phải quản lý được cảm xúc của chính mình, cũng nuôi dưỡng nên cái khí thế uy nghiêm và trầm tĩnh, ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài, Tống Hi ở chung với anh một thời gian rất dài mới từ từ đọc hiểu được từng tâm tình của anh thông qua dáng vẻ bình tĩnh ấy.


Sau khi cả hai yêu đương, dù anh không cười hay cười rất ít đi nữa, thì cô vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng và niềm yêu thích của anh.
Nhưng hôm nay anh lại mất hồn.
“Có sao?” Nhiếp Dịch lấy khăn giấy lau miệng thay cô.
Tống Hi gật đầu.


Nhiếp Dịch cười nhưng không nói gì, lau xong rồi thì buông tờ giấy xuống, hỏi: “Có muốn dọn sang ở với tôi không?”
Tống Hi đang chơi cái nút áo sơ mi của anh, nghe vậy thì khựng tay lại, ra vẻ không hiểu hay vì nghĩ quá nhiều, lắp bắp trả lời: “Hay, hay thôi vậy?”


Nhiếp Dịch giải thích thêm: “Ở căn phòng em hay ngủ là được.”
Tống Hi thở nhẹ ra, tò mò hỏi: “Tại sao?”


Căn nhà này thuê lại được cô trang trí rất ấm áp, tone màu rèm cửa, sô pha đều là tone ấm, tuy rằng ở một người thì lãng phí thật, nhưng cô chịu được, còn nếu sống chung với Nhiếp Dịch thì, thứ nhất là cô thấy tiếc cho công sức của mình, thứ hai là… Hình như có hơi nhanh?


Cô không muốn đi, Nhiếp Dịch cũng không nhiều lời, vỗ về tấm lưng, thản nhiên nói: “Vậy sau này hẵng bàn.”
Nói xong rồi buông cô ra, chủ động đứng dậy đi rửa chén.
Tối thứ sáu rảnh rỗi, cơm nước xong xuôi cả hai tìm một bộ phim điện ảnh xem, phòng khách không quá lớn chỉ mở một chiếc đèn nhỏ.


Đây là bộ phim hài Mỹ, Tống Hi vốn chỉ định xem để thư giản đầu óc, nào ngờ bộ phim này lại có không ít cảnh giường chiếu của nam nữ chính.


Trên tivi, lúc hai thân thể quay cuồng trong hơi thở hổn hển, Tống Hi xấu hổ và căng thẳng lén lút quay sang nhìn Nhiếp Dịch, nào ngờ lại chạm phải ánh mắt như cười như không của anh, không kịp trốn tránh thì Nhiếp Dịch đã đè cô lên sô pha, cúi đầu hôn xuống môi cô.


Bộ phim đã đẩy nhanh đến cốt truyện, nhưng Tống Hi hồn nhiên nào biết được, cô đang bị Nhiếp Dịch khống chế cả hai tay giơ lên trên đỉnh đầu kia kìa, hôn nông rồi lại hôn sâu, ngòn ngọt, tinh tế.


Thật lâu sau, Nhiếp Dịch mới buông tha cho cô, cắn m*t đôi môi cô làm nó đỏ bừng, xoa lại mái tóc rối bù giúp cô.
Trong lòng Tống Hi rung động đến mãnh liệt, vừa nãy cả hai ý loạn tình m3, Tống Hi ôm cổ Nhiếp Dịch, cảm nhận được ngón tay anh đang lần theo vạt áo mỏng manh của cô, chạm vào làn da trên eo cô.


Ngón tay anh thô ráp, khi phất qua da thịt của cô làm cô không nhịn được khẽ rùng mình, Nhiếp Dịch liền thu tay về, không tiếp tục nữa.
Ngồi một hồi, Nhiếp Dịch đứng dậy rời đi.
Anh đứng ở bên cửa, vừa mặc áo khoác ngoài vừa hỏi: “Ngày mai định đi đâu?”


Tống Hi nghĩ ngợi: “Sáng mai em muốn đến thăm nội.”
Nhiếp Dịch nói: “Chiều hãy đi, sáng mai tôi có chút việc, không thể đưa em đi được.”
“Em tự đi cũng được.”


Nhiếp Dịch mặc áo xong rồi, duỗi tay xoa mặt cô, cúi đầu khẽ hôn lên vầng trán: “Ngoan, nghe lời, chiều mai chờ tôi đến đón, có thể sẽ hơi muộn một chút, ở nhà chờ tôi.”
Tống Hi được anh hôn mà quyến luyến cuộn trào, ngoan ngoãn gật đầu.


Chờ khi Nhiếp Dịch đi rồi, Tống Hi vùi mình trên ghế sô pha, nhớ đến cảnh cả hai người thân mật và lúc anh sờ cô, chợt đỏ mặt mà cười.
Điện thoại rung lên.
Tống Hi lấy lại mở khóa, có người thêm bạn với cô.


Avatar là một chùm hoa Tulip, tên wechat là Hoa Tự thơm, bên dưới ghi chú: Hi Hi à, là bác gái Nhiếp đây.






Truyện liên quan