Chương 7: Cố lên !!!

̉ !!!!!!!!!!!! Không chịu không chịu đâu ! Cho tui đi đi mai về làm cũng được mà ! Nha ...
- Không ! ( Quay sang anh Minh ) Anh chị cứ đi đi ạ ! Để bà này em lo cho ! Bà Linh này phải giải quyết xong đống bài tập này đã ! ( Kéo tôi ) Đi thôi !!!


Tôi bất lực bị lôi đi nhìn theo chiếc xe chở chị tôi đi xa dần . Chị tôi được đi chơi xa còn tôi thì bị buộc lại bởi đống bài tập đáng ghét cùng ông Tùng xấu xa !!! Trời ơi là trời ...
- Bài này phải làm thế này này ...


- Chẳng hiểu cái con khỉ gì hết ! Ông giảng cái kiểu gì thế ? - Tùng bực mình cốc vào đầu tôi rồi cáu :


- Cái bà này vô lý thật ! Cái đầu cái óc có chịu vận động suy nghĩ đâu mà đòi hiểu ! Học nghiêm túc vào ! Tui sẽ là thấy giáo bất đắc dĩ của bà một thời gian đấy !
- Nói nhiều quá ! Không học nữa giờ .....


Chỉ vì chuyện học hành thôi mà tôi và Tùng cãi nhau om xòm lên . Đàn chim sẻ từ trên nóc nhà vội bay đi hết... Đến tối bố mẹ tôi về cũng là lúc ông Tùng chuẩn bị về . Mọi người gặp nhau ngay trước cổng mẹ hỏi :
- Sao cháu không ở lại thêm chút nữa ?


- Dạ thôi ạ ! Hôm qua cháu đã làm phiền cô chú nhiều rồi ạ !
- Không sao đâu cháu muốn ở đây lúc nào mà chẳng được ! Cứ tự nhiên như ở nhà đi ! Không phải ngại làm gì đâu ! ( Bố tôi cười )




- Dạ thôi ạ ! Mai nhất định cháu sẽ đến sớm ạ ! Thôi muộn rồi cháu về đây ạ ! Cháu chào cô chú cháu về đây !!!
- Về cẩn thận nhé !


Từ trên tầng ngó xuống tôi cảm thấy bố mẹ tôi hơi bị lay động bởi ông Tùng . Sự tốt bụng , khiêm tốn , nhã nhặn...


giường như hắn chỉ giả bộ thôi ! Tôi biết mà ! thôi mình phải ôn đã chẳng mai ổng lại nói mình là đồ lười nhất thế gian mất ! Phù ( Thở dài ) . Bố mẹ tôi vào nhà rồi hỏi tôi :
- Linh ơi ! Chị đâu con ?
- Dạ , chị Chi đi biển cúng anh Minh rồi ạ !


- Thế à ? Thì con đã cơm nước gì chưa ?
- Dạ rồi ! Bố mẹ vào ăn cơm đi ạ !....
______________________________
Sáng dạy tôi cứ thấy trong người khó chịu sao sao ấy . Tôi cảm thấy rất mệt mỏi chỉ muốn nằm thôi . Chợt tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi gọi :
- Linh ơi ! Tùng đến nè con !


- Dạ ! Mẹ nói với hắn là con hơi mệt mai đến nhé ! Con cảm ơn mẹ !
Mẹ lắc đầu quay sang Tùng nói :
- Linh nhà cô hơi mệt không biết nó có học được không nữa ? Cháu thông cảm nhé !
- Dạ không sao đâu ạ ! Để chấu lên xem bà Linh này thế nào đã !


- Ừ ! Thế cháu ở chơi nhé ! Cô chú đi làm đây !
- Dạ cháu chào cô chú ạ !
** Chạy lên phòng tôi **
- Linh ! Bà sao thế kia ?
- Hơ ! Tui hơi mệt ! Mai ông tới nhé ! ( Đang nằm trên giường )


- Để tui xem trán của bà ( Đặt tay lên trán tôi ) Trời bà sốt rồi ! Cặp nhiệt độ nhà bà đâu ?
- Kia ( Tôi chỉ lên kệ sách )
- Nè ! Tự kẹp vào đi nếu cao quá tui đưa bà lên viện !
- Ơ !
* 5 Phút sau *
- Đây ! 39 Độ !


- Tui sẽ làm giảm nhiệt lượng cho bà trước nếu không đỡ thì lên viện đấy !


Tùng chạy ngay xuống bếp , mở tủ lạnh ra lấy đá , khăn ướt và một chậu nước lạnh nhỏ . Tùng đang tìm thuốc hạ sốt thì tôi mon men đi xuống . Ông Tùng giật mình nhìn lên thấy tôi , Tùng hoảng hốt :
- Ai cho bà đi xuống chứ ! Lên trển nằm đi !
-Tui đi lền đây...


Tùng mang hết mấy thứ đồ lên . Lấy khăn ướt đã thả đá vào đắp lên trán tôi và dặn tôi lát nhớ uống thuốc . Tôi nằm gọn trong chăn Nói khẽ :


- Cảm ơn ông nhiều nghen ! Nếu có lớn lên tui cũng sẽ lấy một người như ông vậy ! Biết chăm sóc người mình yêu và... - Tôi chìm vào giấc ngủ .


Tùng đứng ngẩn ra nói : Linh ! Bà biết không ? Người con trai may mắn ấy tui muốn người đó là tui chứ chẳng phải ai khác ! Vì Tui đã yêu bà mất tiêu rồi ! - Tiếng nói của người con trai ấy đã pha vào không gian yên tĩnh trong căn nhà tĩnh mịch chỉ có cô và cậu .


- Bà hãy cố lên ! Chóng hết bệnh rồi tui sẽ bắt bà sống không yên với đống bài tập hè đó !
Nói xong Tùng lặng lẽ ra về....






Truyện liên quan