Chương 65: "Đã kết hôn, chúng tôi rất xứng đôi."

Hơn mười giờ ba mươi phút tối, Khương Nùng lặng lẽ đi ra từ cửa hông của tòa nhà Trung Tâm Tân Văn.
Trong ngực ôm một bó hoa sen trắng đã khô, ánh trăng như sóng nước phản chiếu màu sắc lên làn da non mềm của cô, làn váy lay động theo mỗi bước chân khi cô bước xuống bậc tam cấp.


Phía trước vẫn là con đường thật dài đó, đêm tối vô tận chỉ có ánh trăng sáng vằng vặc, sạch sẽ mà tĩnh lặng, trên đường đã sớm không còn người qua lại.


Sương đêm lành lạnh thấm ướt hàng mi cong dài của cô gái, khi cô khẽ nhấc lên, trong tầm mắt liền xuất hiện một chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ bên dưới đèn đường, ánh đèn vàng mờ nhạt càng làm nổi bật vẻ thần bí.
Không lâu sau.


Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo của một người đàn ông. Có lẽ cảm nhận được sự xuất hiện của cô.


Phó Thanh Hoài nhìn về phía bên này, bất cứ lúc nào, trái tim Khương Nùng cũng đều đập rộn ràng chỉ với một cái nhìn của anh, mỗi bước cô đi đang dần dần bỏ lại thành phố lúc về đêm với ánh đèn rực rỡ của hàng ngàn hộ gia đình ở sau lưng.


Chỉ trong mấy giây, không đợi cô cúi người bước lên.
Phó Thanh Hoài đã đẩy cửa xe bước ra đón cô, cánh tay mạnh mẽ vòng qua thắt lưng mềm mại nhỏ nhắn của cô kéo sát về phía mình.
“Hoa ai tặng?”




Anh thì thầm bên tai cô, ngón tay như ngọc thờ ơ chạm vào viên ngọc trai trong suốt đính trên cánh hoa sen.


Khương Nùng nói là của Tô Hà đưa tới, gương mặt cô đỏ bừng, luôn có cảm giác đám đồng nghiệp đang lén lút nhìn trộm qua ô cửa kính của tòa nhà, cô hít thở rất khẽ, kiễng chân lên ngửi mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu trên cổ áo anh.


“Hôm nay có rất nhiều người gửi hoa đến phòng làm việc của em…”
Chỉ không nhận được của anh Ba mà thôi.
Phó Thanh Hoài cũng nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô, nhưng không nói gì chỉ hôn lên mặt cô một cái.


Môi lưỡi nóng bỏng trong phút chốc quấn lấy nhau, Khương Nùng bị ôm không thể động đậy, trong đầu cũng quên mất nơi này là bên dưới tòa nhà Trung Tâm Tân Văn, trong đôi mắt trong veo dường như đang tuôn trào tình yêu kiều diễm.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.


Cho đến khi khóe môi của cô và Phó Thanh Hoài tách ra một chút, anh mới khàn giọng cười nói: “Hoa ở sau vườn.”


Đông Chí trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng xử lý xong đống hoa tươi chất đống trong phòng làm việc, một mạch không nghỉ, chưa kịp chạy đi tìm Mai Thời Vũ bát quái chuyện Khương Nùng kết hôn từ lúc nào, thân là trợ lý riêng theo sát bên cạnh cô sao chút tin hành lang cũng chưa nghe thấy.


Công tác bảo mật quá dữ dội.
Đột nhiên, có mấy nữ đồng nghiệp đi ngang qua vui vẻ thảo luận:


“Có tin lớn đây, mau vào diễn đàn nội bộ xem đi, trời ạ, mọi người đang đoán người đàn ông cấp thần nhan lái chiếc Rolls-Royce sang trọng thủ bên dưới lầu là của chủ bá nhà nào, bây giờ phá án được rồi.”
“….Nhà ai đấy?”
“Khương Nùng!”


Tối nay là buổi đầu tiên Khương Nùng trở lại chủ trì, dĩ nhiên sẽ thu hút đông đảo sự chú ý, hễ có chút động tĩnh đều không thể che giấu được mắt thần của mọi người.


Trước khi tiết mục phát sóng xong, Phó Thanh Hoài đã ngồi bên trong chiếc xe hào nhoáng đó đợi ba tiếng đồng hồ, đúng lúc lại đậu trước cửa Trung Tâm Tân Văn, những người công tác trong tòa nhà đi ngang qua đó đều có thể nhìn thấy rõ ràng, anh cũng không hề trốn tránh.


Một số kẻ nhiều chuyện chụp ảnh đưa lên diễn đàn nội bộ khiến khiến mọi người tò mò cả đêm.


Khi Khương Nùng xuất hiện trong bộ váy dài đỏ rực, không tránh né ôm hôn anh trước xe ô tô, khiến diễn đàn lập tức nóng lên, mọi người đều không màng hình tượng, nhao nhao nằm rạp lên cửa kính mà xem, vừa lấy điện thoại di động ra thảo luận trên diễn đàn.


“Ấn tượng của tôi đối với Khương Nùng vẫn dừng lại ở chỗ cô ấy bị tung tin đồn nhảm, vì tranh thủ tình cảm mà tự hủy cổ họng, không danh không phận bị một đại boss thần bí nào đó bao nuôi…có nhân sĩ nào biết chuyện bước ra nói một tiếng đi, bây giờ là tình hình gì đây?”


“Chú bá Khương bình thường ở trong đài luôn bận rộn, thật sự không nhìn ra cô ấy lại sa vào loại tình yêu cuồng nhiệt như vậy, giấu giếm quá tốt.”
“Xem ra ông trời rất công bằng, chẳng những ban cho Khương Nùng chất giọng mỹ nhân âm, còn ban cho cô ấy một người đàn ông cấp thần nhan như vậy.”


Trước kia tôi suy nghĩ rốt cuộc đàn ông như thế nào mới có thể xứng đôi với tiên tử của nhân gian, bây giờ đã xuất hiện rồi đấy.”
“Đây có tính là công khai tình yêu không”


“Sao lại không tính chứ, người ta cũng đã tới trước cửa nhà đài chúng ta rồi, tôi mặc kệ, tiếng anh rể này tôi cung kính gọi trước một tiếng.”


“Sau này, nếu có ai muốn tung tin đồn Khương Nùng là tiểu tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vui lòng gửi cho họ ảnh chụp thần nhan của anh rể tôi, cảm ơn quý vị.”
…..


Chuyện toàn bộ thành viên phòng tin tức tự động nhận anh rể, sau này trong lúc trò chuyện với Đông Chí Khương Nùng mới biết được, mặc dù cô không có ý định tiếp tục ẩn hôn, nhưng nghe thấy cũng hoảng hồn.


Dù sao Phó Thanh Hoài trong với Bắc Kinh cũng vô cùng thần bí và ít lộ diện, đến nay không có một nhà truyền thông nào dám công khai đăng hình của anh.
Theo bản năng Khương Nùng không muốn tin tức này truyền đi từ đài Tân Văn.


Cũng may Đông Chí nói: “Chị yên tâm, bài đăng đó đã bị chủ bá Mai kịp thời xóa rồi.”
Lúc này Khương Nùng mới thở vào nhẹ nhõm, cũng âm thầm quyết định lần sau sẽ không để Phó Thanh Hoài đậu xe ngay trước cửa chính nữa.
Trong suốt cuối tuần.


Tiết mục Lắng Nghe lại tiếp tục gây sốt toàn bộ mạng, cô và Mai Thời Vũ là người chủ trì cũng được mời tới tham dự một hoạt động từ thiện.
Khương Nùng thức dậy sau tiếng đồng hồ báo thức, rón rén bước xuống giường muốn mặc quần áo.


Bên trong phòng ngủ chính yên tĩnh, ánh mặt trời dịu nhẹ khúc xạ những tia nắng dịu dàng qua cửa kính sát đất, một giọt nước trong vắt run rẩy sắp rơi xuống từ một cánh hoa sơn trà trắng tinh khiết đang cắm trong chiếc bình cổ đặt trên bàn.


Đột nhiên, cánh tay trái có in Phật văn thần bí vươn tới ôm cô từ phía sau, dán lên chiếc váy dài thêu hoa màu trắng vô cùng bắt mắt cô vừa mới thay.
Mấy giây sau, đôi môi hồng của Khương Nùng khẽ động với âm cuối rất đỗi dịu dàng: “Sao anh không ngủ thêm một lúc?”


Tối hôm qua anh nói không ngủ được, lôi kéo cô làm xằng làm bậy đến sau nửa đêm, nhất quyết đòi làm bên cửa sổ mới chịu.


Lúc Khương Nùng bước xuống giường hai đầu gối đều mềm nhũn, bây giờ bất ngờ bị ôm một cái, còn chưa kịp ngã người về phía sau…. đã bị Phó Thanh Hoài dễ dàng ôm trở lại chiếc giường nhung đen rộng lớn, bị anh bịt đôi mắt trói chặt tâm hồn người khác lại: “Ngủ cùng anh.”


“Cái váy này em còn phải mặc tham gia hoạt động từ thiện đấy, đừng làm nhăn mà.”


Khương Nùng dịu dàng nhắc nhở, đầu ngón tay trắng nõn không quên kéo lại chiếc váy lụa như một vũng nước trong lòng bàn tay người đàn ông, lăn lộn trong chăn náo loạn một hồi, vì bảo vệ váy mà mái tóc dài đen như gấm lại rối bù, làm nổi bật gương mặt đỏ hồng của cô: “Anh Ba.”


Phó Thanh Hoài cúi đầu, dùng môi và răng ma sát trên cần cổ yếu ớt đang ngửa lên của cô, sau đó hơi thở nóng bỏng thì thầm bên tai cô:
“Dạ tiệc mấy giờ?”
“Bảy giờ đúng.”
“Nùng Nùng dành ra một tiếng buổi chiều đi xã giao với anh Ba, có được hay không.”
“Được~”


Khương Nùng hoàn toàn bị gương mặt của anh mê hoặc, anh nói gì cũng tự động gật đầu, cả người chìm trong trạng thái mơ mơ màng màng, chưa kịp đứng dậy, đã bị anh kéo lại vào trong đống chăn nệm lộn xộn, bị ép không thể trốn tránh, ôm nhau ngủ một giấc.


Lúc tỉnh lại lần nữa, chiếc đồng hồ quả lắc lộng lẫy đã điểm hai giờ chiều, Khương Nùng phải mất thời gian cho trang điểm, cũng may cô không phải chọn lại trang phục để ra ngoài, sau khi đeo chiếc vòng màu xanh ngọc vào cổ tay, mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.


Thấy Phó Thanh Hoài đã mặc một bộ tây trang sang trọng áo sơ mi trắng, những ngón tay cân đối đang chậm rãi thắt cà vạt.
Khương Nùng đi tới, tự nhiên nhận lấy thắt thay anh: “Sẽ không đến trễ chứ?”
Cô sợ làm chậm trễ công việc của Phó Thanh Hoài, cho rằng anh đi bàn chuyện làm ăn.


Người đàn ông này cũng không thèm nói rõ, cho đến khi ra cửa, vẫn là Lương Triệt lắm mồm nói cho cô biết trên đường đi: “Chúng ta đang đi đến nhà hát của Trịnh gia, nhắc đến Trịnh gia, mỗi lần Trịnh lão trở về đều muốn thừa nước đu.c thả câu đẩy mạnh tiêu thụ con gái cho Phó tổng, lần này nhất định cũng không tránh khỏi chuyện mai mối bát nháo.”


“Vậy à.” Khóe môi Khương Nùng khẽ cong lên, sau đó nhìn sang Phó Thanh Hoài đang ngồi bên cạnh, thấy anh vẫn nhàn nhã dựa người vào ghế, ngón tay thon dài gõ lên đầu gối không theo bất cứ quy luật nào, dáng vẻ như đã sớm nghĩ tới chuyện sẽ phát sinh ngày hôm nay, muốn đưa cô đến làm bia đỡ đạn.


Anh hơi nghiêng đầu nhìn qua, rồi trầm giọng nói: “Trong sạch của anh Ba đều phó thác vào tay Nùng Nùng hết đấy.”
Khương Nùng có chút tò mò: “Lúc không có em thì anh làm sao để cự tuyệt?”
Phó Thanh Hoài cố ý úp úp mở mở, không có trả lời thắc mắc của cô.


Cũng may có Lương Triệt ở đây, anh ta rất thích làm mấy chuyện nhiệt tình như vậy: “Phó tổng cự tuyệt phụ nữ đưa tới cửa đều rất không nể mặt, anh ấy nói với Trịnh lão là Trịnh tiểu thư có dung mạo như tiên trên trời, nhưng giọng nói thì… thật sự không có phúc tiêu thụ——“


Người đời đều biết Phó Thanh Hoài chỉ yêu thích mỹ nhân âm, lấy chuyện này ra làm cái cớ, không biết đã tiêu diệt bao nhiêu si tâm của danh viện khuê tú.
Khương Nùng nghe thấy dung mạo của Trịnh tiểu thư có thể so sánh với tiên trên trời, cũng không nghĩ đến hướng khác, thật sự tin điều đó.


Bốn mươi phút sau.
Chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng lại trước nhà hát Trịnh gia, đến hơi trễ nên khách khứa đã vào gần hết.


Nơi này người có thân phận bối cảnh gì cũng có, kẻ có quyền cao chức trọng một chút thì được mời lên lầu, được đón tiếp như thượng khách, người có bối phận thấp hơn đều ngồi trước sân khấu trong đại sảnh xa hoa, ngay cả tư cách chọn hí khúc cũng không có.


Dọc đường đi có không ít người lén lút nhìn qua, mọi âm thanh náo nhiệt đều tự giác ngừng lại.


Không có nguyên nhân nào khác, trong khoảng thời gian này Phó Thanh Hoài dưỡng thương nên từ chối gặp khách, người bên ngoài đã sớm phao tin đồn nhảm, có vài người còn lén lút cho rằng gia chủ tân nhiệm của Phó gia e là bị thương quá nặng khó mà qua khỏi, sắp phải đổi người rồi.


Hôm nay Phó Thanh Hoài xuất hiện, khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp, không hề thấy có chút bệnh tật nào.
Đáng tiếc còn muốn nhìn kỹ thêm một chút, nhưng anh đã được cung kính mời đi thẳng lên lầu với một người đẹp được bảo hộ trong vòng tay.


Chỉ để lại những người không đủ tư cách sau lưng, đang thất vọng vụng ŧяộm thảo luận: “Từ khi nào bên cạnh anh Ba lại có phụ nữ?”
“Xem ra kế hoạch chọn rể lần này của Trịnh lão lại thất bại nữa rồi, năm nay ba đứa con gái vẫn không gả đi được.”


Người trong giới ai chẳng biết mấy đứa con gái dưới gối Trịnh lão đều không được di truyền gen tuấn tú của ba lúc còn trẻ, dung mạo quá bình thường, nhưng ánh mắt lại vô cùng soi mói, cho nên đến giờ vẫn chưa tìm được nhân duyên tốt trong hào môn.


Âm thanh bát quái dưới lầu không truyền lên trên, chỉ có tiếng chiêng trống tiếng hí khúc vang vọng bao trùm cả phòng.


Khương Nùng vẫn yên tĩnh ngồi bên cạnh Phó Thanh Hoài, khoảng cách không tới một bước chân, thỉnh thoảng cũng sẽ tách ra một chút do bị mấy tiếng ngân nga y y a a trên sân khấu hấp dẫn, nhưng lúc quay đầu lại sẽ bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của Phó Thanh Hoài không biết đã đặt lên người cô từ lúc nào.


Khương Nùng cười, đôi mắt cong lên, sự ăn ý giữa hai người lặng lẽ siết chặt trái tim cô.


Một lúc sau, ở ghế chủ vị phía trước, Trịnh lão thấy Phó Thanh Hoài mang theo bà xã bảo bối đến, lại nghe có người nói Khương Nùng am hiểu nhất là thư pháp, liền nhiệt tình chào hỏi, muốn mở mang kiến thức một lần.
Khương Nùng hơi do dự, sợ khoe tài không tốt, lại làm trò cười cho người ta.


Đôi môi mỏng của Phó Thanh Hoài khẽ cười, âm sắc trầm thấp lãnh đạm lại rót vào lòng cô: "Tùy tiện viết thôi."


Khương Nùng không thể làm gì khác hơn là bước tới thư án, ánh đèn trang nhã chiếu ánh sáng nghiêng nghiêng lên cổ tay trắng nõn đang cầm bút lông sói của cô, không hề nhiễm chút khói lửa nhân gian khi cô hạ tay xuống, nhẹ nhàng chấm mực, chỉ dừng lại suy nghĩ trong chốc lát.


Bên trong nhã thất rộng rãi, người có mặt ở đây đều có bối phận rất cao, đều đưa mắt nhìn qua.
Thật sự tò mò, tân nhiệm chủ mẫu Phó gia này có sở trường viết cái gì.
Ba giây sau.
Khương Nùng chấp bút, mang theo mùi mực thơm ngát viết xuống giấy Tuyên Thành một dòng chữ:


"Lâm sao nhất mạt thanh như họa, ứng thị hoài lưu chuyển xử sơn."


Trong câu thơ này ẩn giấu tên của Phó Thanh Hoài, Khương Nùng đã từng viết câu này trên bức tranh sơn thủy của Khang Nham Sóc trước mặt mọi người, hôm nay đặt bút viết lại, tâm trạng đã hoàn toàn khác trước, cô ngước đôi mắt trong như nước mùa thu quang minh chính đại nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang đứng bên cạnh.


Phó Thanh Hoài.
Khương Nùng đã mặc niệm ba chữ này trong đáy lòng không biết bao nhiêu lần, nghe giống như một bức tranh sơn thủy có núi non có sông nước uốn lượn, một bức cổ họa treo bên trong thần điện trên núi tuyết, không nghề nhiễm khói bụi trần gian.


Lúc mới gặp nhau cô vẫn chưa biết: Mình sẽ là nét bút đẹp nhất trong tên anh.
&


Khi dạ tiệc từ thiện còn năm phút đếm ngược, Khương Nùng mới chạy từ rạp hát của Trịnh lão đến, hiện trường tụ tập không ít minh tinh, tai to mặt lớn cùng những thủ lĩnh từ thiện, Mai Thời Vũ canh giữ bên ngoài thiếu chút nữa đã cho rằng cô không tới.


Đến thời khắc quan trọng cuối cùng, thấy người mới thở phào nhẹ nhõm: "Hoạt động của bữa tiệc đã bắt đầu rồi, chỉ còn mình cô là chưa được đi thảm đỏ... Phó tổng lái xe đưa cô tới?"


Khương Nùng nhoẻn miệng cười, vốn có thể tới sớm một chút, nhưng lúc xuống xe, có lẽ bị câu thơ cô tự tay viết trêu chọc, Phó Thanh Hoài cứ lôi kéo cổ tay cô hỏi đi hỏi lại: Đi hết thảm đỏ là có thể về nhà trước đúng không.
Về nhà làm gì?


Khi đó trong lòng cô tràn ngập tình cảm, đầu óc choáng váng mới hỏi câu đó.
Cho đến khi Phó Thanh Hoài áp sát vào tai cô, giọng nói hấp dẫn nói nhỏ một câu: "Sinh em bé."


Hiện tại lỗ tai Khương Nùng vẫn còn đỏ, bị Mai Thời Vũ giành giật từng giây dẫn đi hết thảm đỏ, bữa tiệc từ thiện vô cùng náo nhiệt, xung quanh đều là ánh đèn rực rỡ khiến người ta chói mắt.


Cô ngồi yên tĩnh, lấy danh nghĩa của Lắng Nghe để quyên góp tiền, còn chuyện chơi trội lên sân khấu nhận thưởng đều giao cả cho Mai Thời Vũ.
Đến thời điểm thích hợp, Khương Nùng cúi đầu xem giờ xong mới đứng dậy, muốn khiêm tốn rời chỗ.


Ai ngờ bên phía đơn vị tổ chức dạ tiệc từ thiện, tạm thời thêm vào một cuộc phỏng vấn phát sóng trực tiếp.


Rất nhiều phóng viên đã sớm giơ cao micro chờ sẵn, Khương Nùng vừa xuất hiện, vẫn chưa bước ra khỏi khu vực lác đác ánh đèn, bóng dáng trong bộ váy bắt mắt màu trắng đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.


Khi ống kính quét qua cô thì có người phát hiện: "Mau nhìn kìa, trên ngón vô danh của Khương Nùng có đeo một chiếc nhẫn kim cương màu hồng."
Một vài ký giả có khứu giác bén nhạy nghe vậy, liền nhào tới trước thảm đỏ, giơ micro tranh nhau phỏng vấn:


"Khương tiểu thư, xin dừng bước, xin hỏi chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh là đại biểu cho việc cô đã kết hôn sao?"
Lúc này, người hâm mộ tập trung bên ngoài cũng bàn tán ầm ĩ:
"Sao có thể kết hôn được, không có người đàn ông nào xứng với tiên tử của chúng ta!"


"Tuyệt đối không thể nào!!"
"A a a, nhất định là trang sức mà thôi —— "
Khương Nùng dừng lại bước chân đang muốn rời đi, hơi nghiêng người, gương mặt xinh đẹp không tì vết nhìn về ống kính từ đằng xa, hiện trường vốn ồn ào náo nhiệt hiện bỗng yên lặng như tờ.


Cô mỉm cười, không nhanh không chậm giơ bàn tay trái trắng nõn lên, chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt trên ngón vô danh sáng lấp lánh bên dưới đèn.
Sau đó, cô chậm rãi ngước mắt lên, như xuyên qua ống kính nhìn người mình yêu: "Tôi đã kết hôn, chúng tôi rất xứng đôi."






Truyện liên quan