Chương 73: Lục nhi nguy cấp

Lục nhi đang ngồi xổm xuống, từng cuốc từng cuốc diệt trừ cỏ dại mọc bên dưới dược liệu.
Đám cỏ dại này vô cùng ngoan cố, Lục nhi mỗi lần diệt trừ một khối đều phải hao phí rất nhiều khí lực.
Cho dù như vậy, mấy ngày này Lục nhi vẫn cầm cự không than vãn một tiếng.


Nàng không nghĩ muốn gây thêm phiền phức cho thiếu gia, lại càng không muốn bôi nhọ mặt mũi thiếu gia.
Hai ngày trước tốc độ làm cỏ của Lục nhi vẫn còn rất nhanh, nhưng hai ngày này tốc độ của nàng chợt giảm xuống, bởi vì nguyên lực trong cơ thể của nàng đã sắp khô kiệt.


Qua mỗi một đoạn thời gian, Lục nhi sẽ ngồi xuống một trận để hồi phục nguyên lực, nhưng số nguyên lực này rất nhanh cũng sẽ tiêu hao sạch.
Cứ như vậy, tốc độ của nàng liền trở nên chậm hơn rất nhiều.


Hai ngày đầu nàng đã hoàn thành xong một nửa tiến độ, mà hai ngày này nàng chỉ hoàn thành đến bảy phần tiến độ, hơn nữa càng ngày càng chậm.


Thể lực của Lục nhi đã cạn kiệt quá nhiều, mí mắt trên của nàng một mực cùng mí mắt dưới đấu tranh, chỉ là một đạo chấp niệm đang kiên cường giúp nàng chống đỡ.
Đột nhiên, trong tầm mắt của Lục nhi xuất hiện một đôi chân, Lục nhi trên mặt kinh hỉ, nhịn không được ngẩng đầu lên.


Chính là vừa nhấc đầu lên, nàng liền thất vọng, người tới không phải thiếu gia, mà là tên sư huynh đáng giận kia!
Trương Hằng nhìn đến ánh mắt thất vọng của Lục nhi, cười lạnh một tiếng nói: “Như thế nào? Không nhìn thấy người ngươi muốn gặp sao?”
Lục nhi không đáp.




Trương Hằng đối với thái độ của Lục nhi rất không hài lòng, căm tức nói: “Hừ! Bố trí cho ngươi dọn cỏ, ngươi đến bây giờ mới hoàn thành bảy phần, còn lại nhiều như vậy là muốn ta tới giúp ngươi làm?”


Lục nhi xoa xoa mồ hôi trên trán, hữu khí vô lực nói: “Ta...... Ta đã rất nỗ lực rồi, sư huynh lại thư thả thêm một ngày thời gian, ta nhất định có thể hoàn thành xong.”


“Một ngày? Ta thấy có cho ngươi ba ngày ngươi cũng làm không xong đi? Nhiệm vụ như vậy mà bốn năm ngày hoàn thành không xong, khẳng định là đang lười biếng!” Trường Hằng hừ lạnh nói.
Lục nhi liên tục lắc đầu: “Ta không có, ta thật sự đã rất cố gắng dọn cỏ rồi!”


“Ha ha ha, ngươi có cố gắng hay không ta tự nhiên biết, ngươi biện giải cũng vô ích! Để trừng phạt ngươi lười biếng, ngươi phải dọn cỏ thêm một mảnh dược điền nữa!”
Lục nhi nghe vậy cả người run lên: “Cái gì? Lại...... Lại dọn thêm một mảnh dược điền nữa? Ta...... Ta.......”


“Ta cái gì mà ta? Có phải hay không không muốn làm? Không muốn làm cũng được, trở về thu thập đồ đạc cho tốt chuẩn bị cút khỏi học viện đi!” Trương Hằng một chút cũng không có ý tứ thương hương tiếc ngọc.
“Nhưng mà...... Nhưng mà ta đã......”


“Ngươi đã không có khí lực làm tiếp phải không?” Trương Hằng bỗng nhiên cười nói.
Lục nhi hữu khí vô lực gật đầu.
“Không muốn làm nữa cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.” Trương Hằng bỗng nhiên chuyển trọng điểm câu chuyện.


Lục nhi không nghĩ tới Trương Hằng bỗng nhiên dễ dãi, khờ khạo nghĩ rằng hắn nói là thật, không khỏi mừng rỡ nói: “Là thật sao? Trương sư huynh mời nói!”
Trên mặt Trương Hằng bỗng nhiên xuất hiện nụ cười xấu xa, Lục nhi biến sắc, thế mới biết Trương Hằng không hề có ý tốt.


Quả nhiên, Trương Hằng mở miệng nói: “Không nghĩ tới Lục nhi cô nương lại nói như vậy! Điều kiện của ta cũng rất đơn giản, chỉ cần Lục nhi cô nương nguyện ý bồi ta một đêm là có thể. Thế nào, cuộc mua bán này rất lời đi?”


Lục nhi cũng không phải người ngu dốt, chỉ là vẫn chưa trải đời nhiều, không hiểu lắm việc đối nhân xử thế.


Nàng ban đầu nghĩ rằng Trương Hằng chỉ là người không hiểu lý lẽ, hiện tại xem ra hắn căn bản là một kẻ mặt người dạ thú! Chỉ sợ hắn đã sớm ra chủ ý này, mới có thể tìm mọi cách làm khó dễ mình.


“Phi! Hóa ra ngươi là người xấu xa như vậy, cứ đợi ta tố giác ngươi với lão sư!” Lục nhi oán hận nói.


“Ha ha ha ha, thật sự là nực cười! Ngươi bất quá là không phục sư huynh quản giáo người mới, bởi vì ghi hận trong lòng mới chửi bới sư huynh. Ngươi thử nói xem, lão sư tin ngươi, hay sẽ tin ta?” Trương Hằng tựa hồ đã sớm có sở liệu đối với việc này, cười to nói.


Trương Hằng vừa nói như vậy, Lục nhi ngây ngẩn cả người.


Trường Hằng có thể quản lí dược viên thời gian dài như vậy, cho thấy lão sư khẳng định rất tín nhiệm hắn. Cho dù chính mình đi cáo trạng, Trương Hằng vừa nói như vậy, sư phụ chỉ sợ thật sự nghĩ rằng chính mình ghi hận trong lòng mới chửi bới sư huynh. “Ngươi! Ngươi thật sự là tên tiểu nhân đê tiện!” Lục nhi bị Trương Hằng làm cho tức giận đến cả người phát run, chỉ vào mũi hắn mắng.


Trương Hằng căn bản cũng không để ý, cười lạnh nói: “Lục nhi, ngươi nghĩ thử xem, nếu sau khi thiếu gia nhà ngươi xuất quan, nghe nói thị hắn của hắn vừa vào học viện đã bị khai trừ, không biết sẽ có cảm giác gì đây!”
Lục nhi cả người chấn động, thân thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy.


Trương Hằng nhìn thấy biểu tình của Lục nhi, trong lòng lại đắc ý, tiếp tục nói: “Thiếu gia nhà ngươi hiện tại đã là tâm phúc của học viện, nhưng nếu thị nữ của mình lại bị đuổi ra ngoài học viện. Về sau hắn chỉ cần còn ở trong học viện, sẽ luôn có người đứng sau lưng hắn chỉ trỏ, chê cười hắn ngay cả thị nữ của chính mình cũng quản không tốt.”


Thừa dịp Lục nhi thất hồn lạc phách, Trương Hằng dần dần tiến lại gần Lục nhi.
Hắn một bên tới gần, một bên nói: “Ta tuy rằng không bằng thiếu gia thiên tài nhà ngươi, nhưng ở trong học viện cũng là người có mặt mũi, đi theo ta ngươi sẽ không phải chịu thiệt. Thế nào, bất quá chỉ có một đêm!”


Lúc nói chuyện, Trương Hằng muốn dùng tay nâng cằm Lục nhi lên, Lục nhi lại đột nhiên kinh hoảng, lập tức nhảy ra ngoài.
“Hừ, ngươi ch.ết tâm đi, ta có ch.ết cũng sẽ không làm cho thiếu gia hổ thẹn!”


Nói xong, Lục nhi nâng tay hướng thiên linh chính mình chụp đến. Một chưởng này là chụp thật, nàng nhất định phải cho mình một kết cục thương hương tiếc ngọc.


Trương Hằng cũng không nghĩ tới Lục nhi lại quyết tuyệt như thế, thế nhưng không tiếc tự sát cũng không chịu đi vào khuôn khổ, lập tức tức giận không thôi.
Lục nhi tuy rằng tiến bộ thần tốc, nhưng ở trước mặt Trương Hằng Nguyên Khí tầng chín, vẫn yếu không chịu nổi.


Hơn nữa nàng đã hao hết nguyên lực, như thế nào có thể tự sát thành công?
“Ba!”
Không biết từ khi nào trong tay Trương Hằng xuất hiện một cây roi mềm, cuốn lấy cánh tay của Lục nhi, đem nàng cuốn bay lên.
Liền cứ như vậy, Lục nhi liền ngã văng ra ngoài.


“A!” Lục nhi té ngã thật mạnh trên đất, kêu lên một tiếng đau đớn.
“Ba!”
Lại là một roi!
Một roi này nặng nề rơi trên người Lục nhi, trên người Lục nhi nhất thời thêm một vệt máu, thấm ướt cả y phục.
“Thật là một nha đầu không biết cân nhắc. Muốn ch.ết? Nào có dễ như vậy!”


Trương Hằng cũng là một trậm căm tức, nếu Lục nhi thật sự tự sát, hắn cũng khó thoát tội.
Hắn không bao lâu nữa sẽ tốt nghiệp, cũng không muốn tuổi già khó giữ.
Hành vi của Lục nhi khiến cho hắn căng thẳng.


“A!” Lục nhi hét thảm một tiếng, cũng bất chấp đau đớn bò về phía trước, nghĩ muốn túm lấy một quả gì đó màu xanh.
Ngay tại thời điểm tay Lục nhi sắp với được, quả màu xanh đó lại bị Trương Hằng giẫm nát dưới chân.
“Đem huy chương trả lại cho ta!” Lục nhi chịu đựng đau nhức hô.


Trương Hằng dời chân, liến liếc mắt nhìn vật màu xanh trên đất, quả nhiên là một quả huy chương, mặt trên có hai ngôi sao, cư nhiên là một quả huy chương sơ cấp đan sư.


“Ta còn nghĩ là đồ vật gì đó, hóa ra là huy chương đan sư. Không nghĩ tới ngươi mới vào học viện vài ngày, liền trộm quý trọng đồ vật quý giá như vậy! Chỉ bằng cái này, ngươi đã đủ để bị khai trừ rồi!”
Nói xong, Trương Hằng một cước đem huy chương đá ra thật xa.


Hắn đương nhiên còn chưa biết, Diệp Viễn đã thông qua khảo hạch đan sư, chính thức trở thành đan sư sơ cấp, nếu không có cho hắn mấy lá gan, hắn cũng không dám ngược đãi Lục nhi như thế.


Lục nhi nhìn thấy Trương Hằng giày xéo huy chương của thiếu gia như thế, trong lòng đau đớn so với trên người còn khó chịu hơn, nước mắt rốt cục nhịn không được tuôn rơi.


Nhìn thấy bộ dáng Lục nhi điềm đạm đáng yêu, Trương Hằng nhịn không được thú tính, đưa tay đến xé y phục của Lục nhi, liền xé rớt một mảnh góc áo.
Sau đó hắn bắt lấy Lục nhi, kéo nàng tới ngã rẽ, ngang nhiên dám cường bạo giữa thanh thiên bạch nhật!






Truyện liên quan