Chương 76: Như ngươi mong muốn

“Ta bây giờ rất muốn giết người, người nào cản ta thì chính là kẻ thù của ta, không ch.ết không thôi!”
Lời này của Diệp Viễn là nói với Phong Nhược Tình, hắn biết Phong Nhược Tình cũng tới.
Nếu như Phong Nhược Tình ra tay, hắn là không thể giết được Trương Hằng.
Đây là một loại cảnh cáo!


Không có ai đáp lại, nhưng mà đây đã là một kiểu ngầm thừa nhận.


Trương Hằng giống như nghe thấy một câu chuyện đáng cười, cười to nói: “Ha ha ha... Giết ta? Ngươi chính là cái tên Diệp Viễn gì đó đấy hả? Chỉ một mình ngươi với Nguyên Khí tầng sáu, liền muốn vượt cấp giết ta? Chủ tớ hai người các ngươi thật đúng là giống nhau ở chỗ không biết tự lượng sức mình!”


Diệp Viễn không có biểu cảm gì, nhàn nhạt mở miệng nói: “Là ngươi tự chủ trương hay là có người sai khiến ngươi? Nói ra thì ta tha cho ngươi thoát khỏi đường ch.ết!”


Diệp Viễn và tên Trương Hằng này không có chút dây mơ rễ má nào, Lục nhi càng không thể nào trêu chọc đến người này, cho nên hắn không tin đối phương vô duyên vô cớ bức Lục nhi đến con đường cùng như vậy.


Trương Hằng vừa nãy liếc mắt một cái liền nhận ra Diệp Viễn, điều này càng xác thực cho suy đoán của hắn.




“Thật là chuyện tiếu lâm! Một mình ngươi với Nguyên Khí tầng sáu, ngênh ngang không có giới hạn! Ngươi cho rằng thông qua thăng cấp Huyền cấp, lại tăng lên cảnh giới thì có tư cách hò hét với học viên có danh tiếng cấp Địa cấp hay sao? Tha cho ta con đường ch.ết ư? Ngươi tha cho ta nhìn xem một chút xem nào!”


Trương Hằng mặc dù kinh ngạc với tiến bộ thần tốc của Diệp Viễn, nhưng cũng không cho rằng hắn có thể uy hϊế͙p͙ được bản thân.
Hắn cao hơn Diệp Viễn ba tầng tiểu cảnh giới, trung gian kém một bậc thang nhỏ, thực lực chênh lệch như vậy cũng không phải là dễ dàng có thể bù đắp được.


Trương Hằng thừa nhận Diệp Viễn là một thiên tài, nhưng có thể bước vào học viện Đan Võ, cũng trở thành học viên cấp Địa cấp, người nào không phải là thiên tài trong thiên tài?


Diệp Viễn thở dài, lạnh nhạt nói: “Cùng ** quả nhiên không có tiếng nói chung, nếu ngươi không nói, thì ta sẽ đánh tới khi ngươi nói mới thôi.”
Diệp Viễn cũng không phí lời thêm nữa, giơ tay lên chính là chiêu Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng!
Bát trọng lãng!


“Hừ! Thứ không biết ch.ết sống, lại dám xem thường ta, lấy đơn chưởng đối địch!”
Trương Hằng đương nhiên sẽ không bó tay chờ ch.ết, hắn mất binh khí, lúc này cũng là một đôi một đôi bàn tay bằng thịt.
“Bàn Nhược Chưởng!”


Trương Hằng giơ tay lên cũng là một cái thượng phẩm võ kỹ cấp một.
Bàn Nhược Chưởng này Trương Hằng cũng từng thắng những công phu rất mạnh, đã luyện đến đại thành cảnh giới, hơn nữa hắn đồng thời sử dụng song chưởng, vận dụng nguyên lực tất nhiên cũng sẽ càng thêm nhiều.


Khóe miệng Trương Hằng nhếch lên, phảng phất thấy được hình ảnh trọng thương của Diệp Viễn.


Ba chưởng đụng nhau, sự tình cũng không theo như tiến triển trong tưởng tượng của Trương Hằng, hắn cảm giác một luồng lực đạo to lớn từ trong lòng bàn tay của đối phương truyền tới, trong nháy mắt xuyên thấu qua song chưởng của mình truyền tới toàn thân.


“Phù!” Trương Hằng rên lên một tiếng, trong miệng máu tươi tuôn ra, cả người như bị đòn nghiêm trọng, bay ngược ra ngoài.
“Bây giờ, có thể nói được chưa ?” Diệp Viễn vẫn nói lạnh nhạt như cũ, không mang theo chút cảm tình nào.


Một chưởng này của Diệp Viễn là nén giận để ra tay, trực tiếp chính là bát trọng lãng!
Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng bát trọng lãng, thế nhưng ngay cả Linh Dịch tầng một cũng có thể giết ch.ết được, Trương Hằng lại dám đần độn mà gắng đón đỡ, hắn không ch.ết thì không còn thiên lý nữa.


Có điều Diệp Viễn đã dồn hết tâm trí để hấp thu lực đạo của một chưởng này, chẳng qua chỉ làm Trương Hằng bị thương nặng, vì chính hỏi ra người sau lưng hắn.


Diệp Viễn bước hai bước về phía trước, đi tới bên cạnh Trương Hằng, mắt nhìn vào hắn, lạnh lùng nói: “Bây giờ, có thể nói được chưa?”
“Phụt!” Trương Hằng một lần nữa phun ra một một ngụm máu.


Hắn bây giờ nguyên cả cánh tay đều bị đánh gãy, nội phủ ngũ tạng cũng bị thương rất nặng, bộ dạng vô cùng thê thảm. Lại không tiến hành chữa trị, không cần Diệp Viễn động thủ cũng không còn sống được lâu nữa.


“Nói... Nói kẻ đứng sau ngươi ! Ha... Ha ha... Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi! Quy định của học viện Đan Võ, giữa học viên không thể tàn sát lẫn nhau! Ngươi giết đi! Ngươi giết đi!” Máu tươi dính đầy răng trong miệng Trương Hằng, hắn cười thảm nói.


Diệp Viễn thương hại nhìn Trương Hằng, lạnh lùng nói: “Quy định của học viện sao ? Viện quy chỉ là dùng để trói buộc những kẻ tầm thường như ngươi, cường giả chân chính, biết phá vỡ tất cả các quy tắc, để sáng tạo ra quy tắc thuộc về mình! Người như ngươi, vĩnh viễn chỉ có thể sống trong quy tắc của người khác mà thôi, thật là đáng thương!”


“Ha ha ha, mạnh miệng thì ai mà chả nói được? Có bản lĩnh, ngươi phá vỡ quy tắc cho ta xem một chút nào! Một tên tiểu tử Nguyên Khí tầng sáu, lại nguông cuồng nói về phá vỡ quy tắc, thật là buồn cười!”


Trương Hằng hiển nhiên không tin Diệp Viễn dám vi phạm viện quy, bởi vì những người vi phạm viện quy trong lịch sử của học viện, đều bị xử tử rồi!
Ngoại trừ người kia!
“Thật sao? Vậy bây giờ ta sẽ phá vỡ quy tắc, chẳng qua là... Ngươi sẽ không thấy được thôi.”


Diệp Viễn lại giơ bàn tay lên một lần nữa, nguyên lực mờ nhạt quanh quẩn trong lòng bàn tay hắn.
Giờ khắc này, Trương Hằng rõ ràng cảm nhận được sát ý tỏa ra trên người Diệp Viễn.


Đối với Diệp Viễn mà nói, Lục nhi là một trong những người thân cận nhất của hắn, Trương Hằng lại có thể uy hϊế͙p͙ nàng sử dụng đến Huyền Băng Quy Trần, thì hắn ch.ết không có gì đáng tiếc!


Diệp Viễn kiếp trước không có năng lực bảo vệ người thân của mình, đời này vốn nghĩ tuyệt đối sẽ không để người thân bên mình bị thương tổn nữa, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
Sau khi Diệp Viễn tự trách mình, đã vô cùng phẫn nộ!


Một chưởng này không chút do dự mà đánh xuống, Trương Hằng không bao giờ dám hoài nghi quyết tâm của Diệp Viễn nữa.
“Ta nói! Ta nói! Đừng giết ta! Ta... Ta chỉ là bị người khác sai khiến mà thôi!” Cuối cùng Trương Hằng không chịu nổi áp lực, liền vội vàng hô lớn.


“Nói mau!” Bàn tay của Diệp Viễn vẫn nắm chặt, hắn đang chờ câu trả lời của Trương Hằng.
“Ta nói, nhưng ngươi phải đồng ý không giết ta, nếu không thì có ch.ết ta cũng không nói !” Trương Hằng quyết tâm liều mạng, uy hϊế͙p͙ nói.


“Thật sao? Vậy ngươi mang sự thật vào trong quan tài đi!” Diệp Viễn đẩy chưởng lực lại gần Trương Hằng thêm một chút.


“Đừng, đừng, ta nói, ta nói! Là... Là Lâm Thiên Thành, Lâm sư huynh phân phó ta làm, ta thật sự chỉ nghe lệnh từ hắn! Hắn là đệ tử cấp cao nhất của phòng tạp sự, ta không thể không tuân mệnh hắn ! Diệp sư đệ, van xin ngươi bỏ qua cho ta, ta nhất định giúp ngươi chỉ ra Lâm Thiên Thành!”


Cũng không biết khí lực của Trương Hằng ở đâu ra, mà lại bò dậy ôm lấy bắp đùi Diệp Viễn, gào khóc lên.
“Được, ngươi có thể ch.ết được rồi !”
Diệp Viễn xuất ra chưởng lực, Trương Hằng không phát ra tiếng kêu nào liền ra đi.


Bất kể hắn có phải nghe lệnh của người khác hay không, chỉ nguyên việc hắn bức ép Lục nhi thành ra như vậy, thì hắn ch.ết vạn lần khó mà rửa sạch tội lỗi! “Lâm Thiên Thành?” Diệp Viễn suy nghĩ một chút, mới nhớ tên Lâm Thiên Thành này là người ra sao.


Hắn không ngờ, lại là một tên tiểu nhân như vậy hại Lục nhi thành cái bộ dạng này. Sớm biết như vậy, hắn nên sớm đề phòng mới được.
Đang lúc này, tiếng động do Lục nhi phát ra làm kinh động tới Diệp Viễn, hắn vội vàng đi tới chỗ Lục nhi.


Lục nhi đã đứng lên một cách yếu ớt, nàng đang bò về phía trước !
“Lục nhi, ngươi đang làm gì thế hả ? Có chuyện gì nói cho ta biết, ta đến giúp ngươi làm!” Diệp Viễn một bên chạy về đằng này, một bên liền vội vàng nói.


Lục nhi vẫn di chuyển từng chút một về phái trước như cũ, cuối cùng cũng đến trước mặt cái huy chương màu xanh.
Nàng đưa tay cầm chiếc huy chương đan sư này lên, bưng bít ở ngực, giống như huy chương màu lam này chính là toàn bộ sinh mệnh của nàng vậy.


Diệp Viễn vội vã ôm lấy Lục nhi, sau khi Lục nhi cầm lấy huy chương, cuối cùng không cầm cự nổi, nàng bắt đầu hôn mê, chỉ là khóe miệng của nàng còn mang theo nụ cười, tỏ rõ sự hài lòng.
Thấy vật trong tay Lục nhi, trong lòng Diệp Viễn không khỏi đau xót.


Một cái huy chương với hắn mà nói không quan trọng, thật không ngờ Lục nhi lại quý trọng đến vậy!
“Lục nhi, cám ơn ngươi, chúng ta về nhà thôi!”






Truyện liên quan