Chương 96: Tiểu Điền Thuần Nhất Lang

Ở bên trong biệt thự số 3 khu biệt thự Comfort Liya sang trọng nhất thành phố thủ đô Libya, trong một gian phòng rất lớn, bầu không khí có chút quái dị.


Đại diện công ty châu báu Tiểu Điền hô hấp bình ổn nằm trên mặt giường lớn ngủ say, trên mặt hắn mang theo vẻ tươi cười thỏa mãn, toàn thân không mặc y phục, ngủ rất an ổn.


Mà ở bên cạnh giường lớn, nữ tử trần truồng không mảnh vải cầm trong tay một thanh đoản đao Nhật dài chừng nửa thước, mái tóc dài đen nhanh của nàng xỏa ra lấy hai bé thỏ trắng trước ngực, nhưng che không được vẻ đứng thẳng ngạo nhân kia, nàng có khuôn mặt khuynh thành, khóe miệng mang theo nét cười quyến rũ tà dị, hai con mắt nhìn thẳng về phía trước, giống như đang phát ra loại dao động gì đó.


Nhất là mồ hôi trên trán và ngực nàng, làm cho nàng càng lộ vẻ mê người, vưu vật nhân gian cũng không được như thế.


Nhưng ở đối diện với nàng, Gia Vệ vẫn còn là thân xử nam cũng không có thấy những điều đó, hắn thấy, là một vũ khí giết người vô cảm, một vũ khí giết người băng lãnh giấu ở vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ.


Cho nên Gia Vệ không có thả lỏng cảnh giác, toàn thân hắn trở nên căng thẳng, Thiền Dực đao trên tay lóe ra hàn mang, giống như tùy thời có thể phóng ra lấy đi tính mạng đối phương.
“Hình như, ta còn chưa giết qua nữ nhân nào.” Sau một lát, khóe miệng nhếch lên, mở miệng nói.




“Ngươi cam lòng giết ta sao?” Nữ tử thanh âm quyến rũ nói, nàng nhẹ nhàng lấy tay nâng tóc của mình, làm lộ ra tiểu bạch thỏ hồng phấn trên ngực, một cỗ hương khí đột nhiên xuất hiện trong phòng, làm Gia Vệ không khỏi nhảy mũi vài cái.


Bất quá, Gia Vệ rất nhanh cười lạnh một tiếng, hai mắt nhìn thẳng khuôn mặt nữ tử, hồng phấn khô lâu (mỹ nữ là xương khô, ý chỉ xem sắc đẹp cũng không khác gì xương khô, không động tâm với sắc đẹp), Gia Vệ còn không có đạt được cảnh giới kia, nhưng hắn cũng không phải là người suy nghĩ bằng nửa thân dưới, thời khắc này, tự nhiên không có gì khác biệt.


Nữ tử nhíu lông mày lại, trên mặt lần thứ hai lộ ra nụ cười quyến rũ, tiếng cười thanh thúy trong trẻo từ miệng nàng vang lên, giống như tiếng chuông gió, làm cho tâm thần người chấn động, đồng thời giống như mê nhập vào trong đó.


Nữ tử lúc này toàn thân không một mảnh vải, đồng thời vừa làʍ ȶìиɦ ở trước mặt Gia Vệ xong, nhưng dáng cười cùng tiếng cười của nàng, làm cho người ta cảm giác nàng là một người rất thuần khiết, gần bùn mà không hôi, một chút dơ bẩn cũng không có. (Vạn: bôi nhọ 2 chữ Thuần Khiết của ae quá :v)


Gia Vệ nhăn mày, cuối cùng nhắm hai mắt lại.
Hắn rốt cục hiểu được thực lực cũng không chỉ có ở quyền cước, mị thuật của cô gái này, đã đạt đến trình độ ảnh hưởng tâm trí Gia Vệ, khiến trong lòng Gia Vệ không phải sinh ra cảm giác khác thường.


Chỉ có điều, chuyện này cũng xem như là bình thường, Gia Vệ thực lực tuy mạnh, nhưng dù sao từng trải rất ít, thậm chí gần như bằng không, mà tâm trí vững, cần theo sự từng trải mà vững, Gia Vệ tâm trí vốn chưa mạnh, có thể nào đủ chống lại mị thuật cỡ này được.


Nhưng mà, nhắm hai mắt lại, mặc dù trong tai vẫn có tiếng cười như trước, nhưng Gia Vệ lại có thể ung dung, hoàn toàn không để ý.


“Xuất chiêu đi.” Gia Vệ cầm trong tay Thiền Dực đao, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp chặt, ngón cái đè nghiêng, ngón áp út cùng ngón út quấn lấy sợi tơ, năm ngón tay phải, phân chia công dụng rõ ràng.


Trên mặt nữ tử hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt nàng hiện lên dị sắc, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại bộ dạng quyến rũ trước kia.


“Nếu như không phải chuyện này không cho nán lại thời gian quá lâu, ta thật muốn cùng công tử cùng làm một đêm xuân.” Nữ tử lấy tiếng tiếng phổ thông tiêu chuẩn quyến rũ nói, trong lời nói có thể nghe ra nàng hiểu rõ phong tục của Trung Quốc.


Gia Vệ cười lạnh một tiếng, không phát ra âm thanh gì, bất quá mị thuật của nữ tử, cũng làm Gia Vệ nhớ tới không biết ở chỗ nào đó nghe nói qua “Mị nhẫn” Nhật Bản, mị thuật của nữ tử này được như vậy, có phải hay không chính là “Mị nhẫn” trong truyền thuyết kia a?


Nghĩ tới đây, Gia Vệ lại hơi yên lòng lại, trong tin đồn, “Mị nhẫn” mị thuật hơn người, nhưng thực lực lại không phải hạng cường, chỉ cần có thể ngăn cản được mị thuật của nàng, Gia Vệ liền sẽ thắng được một bậc.


Chỉ có điều, nữ tử giống như là nhìn ra suy nghĩ của Gia Vệ, nàng cười quyến rũ, đoản đao Nhật trong tay vẽ nên một đóa hoa, nói: “Ta cần phải động thủ đây.”
Gia Vệ vẫn chưa mở hai mắt ra, bất quá cũng hơi cong người, hai tay mở rộng, hiển nhiên cũng không bị động phòng ngự lắm.


Nhưng mà, vừa lúc đó, đoản đao Nhật trong tay nữ tử trực tiếp đâm tới, hướng thẳng về yết hầu Gia Vệ, muốn lấy tính mạng Gia Vệ.
Khuôn mặt nữ tử vốn là cười quyến rũ, lúc này trên mặt lại là một vẻ băng lãnh, nhãn thần trong mắt thẫn thờ, giống như không có linh hồn vậy.


Cơ thể trần truồng của nàng, không có vì động tác của nàng mà xuất hiện một chút ba động nào, thậm chí hai tiểu bạch thỏ dựng thẳng của nàng, cũng vẫn ngạo nghễ dựng thẳng, chỉ hơi hơi rung động, xuất hiện từng vòng ba động mê người.


Như thế có thể nhìn ra được, trên người nàng, hầu như không có một vết sẹo nào, đường cong mê người, nơi cần lồi thì lồi, nơi cần lõm thì lõm.
Bất quá, Gia Vệ lại không chú ý đến những thứ này, lúc này thế nhưng có hơi chút sơ sẩy thì có thể chính là điểm trí mạng.


Ngay lúc nữ tử động thủ, Gia Vệ mở hai mắt ra, trong mắt hiện ra hàn quang, Thiền Dực đao xoay tròn trong lòng bàn tay, không phải ngăn cản lại đoản đao Nhật của nữ tử, mà là hướng tới cổ nữ tử chém tới.


Đây là đấu pháp liều mạng, nếu như hai người đều không phòng ngự, kết quả cuối cùng tất nhiên là hai người đồng thời bị mất mạng.
Chỉ có điều, ngay khi hai người cách xa nhau khoảng ba thước, quỹ đạo đoản đao Nhật của nữ tử biến đổi.


Nàng dĩ nhiên không phải hướng tới yết hầu Gia Vệ, mà là hướng về ngực Gia Vệ chém tới, cùng lúc đó, trong tay nàng xuất hiện mấy đạo hàn quang, mấy phi đao so với ngón út còn nhỏ hơn bay khỏi tay, hướng về yết hầu Gia Vệ đâm tới.


Thấy vậy, sắc mặt Gia Vệ đại biến, Thiền Dực đao liền trực tiếp rời tay, cùng lúc đó, tay trái Gia Vệ rút dao găm trên đùi ra, liên tục vẽ ra mấy đóa ngân hoa, ngăn cản mấy cái phi đao.


Mà lúc này, Thiền Dực đao bị đoản đao Nhật của nữ tử đẩy ra, nữ tử lại không hề tiến công, mà là lui nhanh về phía sau.
Điều này làm cho Gia Vệ kinh ngạc, thế nhưng chỉ trong chốc lát, Gia Vệ sắc mặt đại biến, nhảy qua một bên.


Cùng lúc đó, tiếng súng liên tục vang lên, nơi Gia Vệ vừa mới đứng lúc nãy, đã trở thành tổ ong vò vẽ.
Nữ tử lấy tay đem khăn trải giường xé ra, quàng lên trên người, đoản đao Nhật trong tay không biết bị giấu đi nơi nào, lạnh lùng nhìn về hướng Gia Vệ.


Nhưng sau một lát, khuôn mặt nàng có chút biến động.
“Rầm rầm rầm…”
Vài âm thanh nặng nề vang lên, mấy đạo thân ảnh từ trên nóc phòng rơi xuống, yết hầu bọn họ đều có một vết thương nhỏ, nhưng cũng đủ để lấy tính mạng bọn họ.


Cũng trong chốc lát đó, thân ảnh Gia Vệ lại xuất hiện lần nữa ở vị trí lúc trước, chỉ khác lúc nãy là, trên mặt Gia Vệ lúc này mang một nét tươi cười lạnh lùng, cùng bộ dáng khinh thường.
“Còn có chiêu thức gì, lấy ra hết đi.” Gia Vệ mở miệng nói.


Nữ tử không có phát ra tiếng động, tay phải ở trên giường vơ một cái, đoản đao Nhật lại lần nữa xuất hiện trong tay nàng, không nói một lời lại hướng về Gia Vệ đánh tới.
Gia Vệ đổi lại tay trái cầm Thiền Dực đao, tay phải nắm lấy dao găm, đứng ngạo nghễ, trên mặt tràn đầy vẻ coi thường.


Vừa rồi nữ tử vừa thu hút sự chú ý của Gia Vệ đồng thời cho người khác nổ súng, liền có thể thấy được, nữ tử nhận ra mình không phải là đối thủ của Gia Vệ.


Vì vậy Gia Vệ lúc này cũng không có gì lo lắng cả, tuy rằng ninja thần bí, nhưng vẫn đúng là người, cho dù thần bí, cũng có giới hạn.
Gia Vệ dưới chân đạp một cái, dao găm trong tay đâm ra phía trước, hướng về nữ tử đánh tới.
Chỉ có điều, đúng lúc này, Gia Vệ sắc mặt hơi biến đổi.


Chỉ thấy nữ tử không phải hướng về Gia Vệ công kích, nhìn như là công kích vào Gia Vệ, kì thực lại muốn giết người trung niên nằm trên giường kia.
Đoản đao Nhật của nữ tử lúc này đã đâm tới ngực nam nhân kia.


Gia Vệ hừ lạnh một tiếng, tai trái vung ra, Thiền Dực đao hóa thành một cánh ve mỏng bắn nhanh ra, nhắm vào cổ nữ tử, nếu như nữ tử muốn giết người trung niên kia, tính mạng của nàng cũng không giữ được.


Hiển nhiên nữ tử phát hiện Thiền Dực đao của Gia Vệ, gót chân liên tục đạp lùi, thanh đoản đao trực tiếp thu về, liếc mắt nhìn Gia Vệ một cái, liền trực tiếp tung người một cái, phá cửa ra, rất nhanh rời khỏi nơi này.


Gia Vệ cũng không có đuổi theo, mà là đi tới bên người trung niên, nhìn thương tích trên người hắn cũng không nguy hiểm đến tính mạng, lúc này trong lòng mới thả lỏng ra.
Chỉ có điều thấy cái biểu tình thỏa mãn trên mặt người trung niên, Gia Vệ liền lộ ra vẻ mặt chán ghét.


Mị thuật của nữ tử kia quả thật cường đại, cư nhiên làm cho người trung niên này lâu như vậy cũng không khôi phục bình thường lại.
Xé một mảnh khăn trải giường che ở trên người trung niên, Gia Vệ liền trực tiếp lấy một bình rượu đỏ bên cạnh, đổ lên mặt người trung niên.


Thế nhưng Gia Vệ đổ hết bình rượu, người trung niên cũng không có tỉnh lại, biểu hiện trên mặt cũng không có chút biến hóa nào.


“Mẹ nó công phu này tà dị thật, không biết nếu như là Cường Tử, có thể chịu được hay không.” Gia Vệ bĩu môi, không chần chờ, trực tiếp cầm dao găm đâm vào vị trí mấu chốt trên tay người trung niên, chỗ ngón tay.


Mãi cho đến khi Gia Vệ đâm trên đùi người trung niên gần mười cái lỗ, người trung niên mới đột nhiên mở to mắt, hắn vừa muốn định hét thảm lên, liền bị Gia Vệ chặn miệng lại.


“Lão tử hỏi cái gì, ngươi phải trả lời cái đó, nếu có lời nói nhảm, lão tử phế ngươi, hiểu không?” Gia Vệ nói.


Người trung niên liên tục gật đầu, Gia Vệ liền buông người trung niên ra, chỉ có điều vừa mới buông ra, người trung niên liền bô bô nói ra tiếng Nhật liên tục, điều này làm cho Gia Vệ sững sờ, đồng thời trên mặt xuất hiện nét cười khổ.


Người trung niên này căn bản không hiểu tiếng Trung, lời Gia Vệ nói hắn căn bản không nghe hiểu được, nhưng người này giống như đã gặp qua chuyện như vậy, biết gật đầu là có thể đỡ bị ăn đau khổ.
Bất quá, rất nhanh chân mày Gia Vệ liền hơi nhíu lại, trong hai mắt xuất hiện thần sắc vô cùng kinh ngạc.


Gia Vệ phát hiện, chính mình lại có thể nghe hiểu tiếng Nhật người trung niên này nói, giống như là nghe tiếng Trung vậy, biết rõ ràng, căn bản không cần phiên dịch thành tiếng Trung, giống như hắn hoàn toàn có thể thông hiểu tiếng Nhật vậy.


Tình huống này, giống như tình huống Gia Vệ lần đầu tiên đi thi Anh ngữ được điểm tối đa vậy, trong nháy mắt nhà tranh bỗng nhiên sáng lên, trong nháy mắt thông suốt, Gia Vệ sẽ biết thêm một loại ngôn ngữ.


Mà người trung niên cũng không có kêu to, lời hắn nói đều là cầu xin tha thứ, theo lời hắn giới thiệu, hắn gọi là Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, là đổng sự của công ty châu báu Tiểu Điền, là thành viên trực hệ gia tộc Tiểu Điền, chỉ cần Gia Vệ buông tha hắn, hắn sẽ cấp cho Gia Vệ vô số tài phú, đó là những gì hắn nói.


Bất quá, Gia Vệ cảm thấy hứng thú, lại không phải là những thứ này.
Rất nhanh, Gia Vệ lợi dụng cái tiếng Nhật tiêu chuẩn làm Gia Vệ kinh ngạc kia, bắt đầu hỏi hắn mấy vấn đề cảm thấy hứng thú.






Truyện liên quan