Chương 63: Đũa phép và cuộc chạy trốn

Trong thư viện ngầm nhà thờ St. Peter, Harry bỗng dưng quay đầu lại. Nhìn khắp nơi đều là bóng tối dày đặc, chỉ có thể nghe thấy hô hấp của mình và tiếng tim đập.
Đột nhiên một bóng đen xuất hiện, một người đàn ông mặc áo choàng đen rất cao xuất hiện trước mặt cậu.


Harry bị hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau, nhưng không cẩn thận dụng phải thềm đá, suýt nữa bị vấp.


Mặc dù có thần chú ẩn thân và cách âm, chung quanh không phát ra một chút thanh âm nào. Nhưng Harry biết mình đã bị phát hiện, bởi vì ma cà rồng không nhất định phải dựa vào thị giác và thính giác để phân biệt đồ vật, khứu giác và cảm giác của họ cũng rất nhạy bén.


Đứng trước mặt cậu đúng là vị ma cà rồng tóc đen hôm qua gặp ở bảo tàng Vatican mà cậu nghi ngờ là thành viên cao cấp của gia tộc Volturi.
“Xuất hiện đi.” Ông ta không tiến tới, chỉ nhìn thẳng về hướng của Harry nói, giống như ông ta có thể nhìn thấy được cậu.


Giọng của ông ta rất lạnh lùng và trầm tĩnh, dường như không vì trước mặt có “người tàng hình” mà kích động.
Ít nhất ông ta không biết diện mạo của mình... Harry ôm suy nghĩ thấy mình may mắn, vòng qua bàn đá tiếp tục lui về phía sau, tìm kiếm cơ hội độn thổ.


Vị ma cà rồng tóc đen cau mày, dường như mất kiên nhẫn, cánh tay đột nhiên đưa ra, chuẩn xác hướng về chỗ Harry đứng tóm lấy.




Biết trốn không được nữa, một câu Impedimenta tung ra, Harry lắc mình chạy về phía sâu hơn bên trong. Mà lúc này, thần chú ẩn thân vừa lúc mất hiệu lực, nhưng cậu hoàn toàn không có thời gian tiếp tục dùng thêm thần chú cho mình.
“Là ngươi?” Ông ta có chút kinh ngạc nhìn Harry, hiển nhiên ông ta cũng nhận ra cậu.


“Xin chào, lại gặp mặt rồi, ngài ma cà rồng.” Dù sao đã bị phát hiện, Harry dứt khoát từ từ xoay người lại.


Toàn thân cứng ngắc, nhưng trên mặt lại không nhìn thấy một chút khẩn trương. Có lẽ đôi khi cậu vẫn lỗ mãng giống như trước, tinh thần Gryffindor đã khắc sâu dấu vết trên người cậu, nhưng bởi vì chiến tranh tàn khốc rồi kiếp sống thần sáng sau khi tốt nghiệp, đã làm cho Harry học được cách giả tạo trước mặt kẻ địch.


“Ngươi theo dõi ta tới đây sao?” Giọng nói lãnh khốc tao nhã của vị ma cà rồng tóc đen vang lên.
“Không —— việc đó không liên quan tới ông. Tôi chỉ là đơn giản vì những quyển sách này mà đến, không ngờ sẽ gặp ông ở đây.”


“Ta không phải lẻn vào.” Vị ma cà rồng không chút biểu cảm nói.
Harry nhất thời bị nghẹn. Gia tộc Volturi chẳng những xem như hoàng tộc ma cà rồng, ở thế giới con người có lẽ cũng giữ quyền lực không nhỏ, dù sao đã qua hơn ba nghìn năm lịch sử.


Hắn bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi vị tổng giám mục kia có phải chính là người đưa ông ta vào đây hay không? Giáo hội và ma cà rồng... Được rồi, vị tổng giám mục kia có thể không biết thân phận của ông ta và chủng tộc, hoặc có lẽ đã biết rồi...


Tình huống hiện tại không cho Harry thời gian miên man suy nghĩ, vị ma cà rồng tóc đen lạnh lùng theo dõi cậu, bỗng nhiên đi về phía trước từng bước.
Nhưng đối phương lập tức dừng lại, bởi vì sàn nhà bằng đá ngay trước vạt áo đen đột nhiên xuất hiện một rãnh thật sâu.


“Đừng đến gần nữa, sẽ làm cho tôi khẩn trương.” Harry nheo mắt lại, tươi cười.
Ma cà rồng lặng đi một chút, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, biểu tình bình tĩnh mà lạnh lùng chợt thay đổi, trong mắt lóe ra sự khiếp sợ cực độ: “Ngươi là phù thủy!”


“Ông biết phù thủy?” Harry trong lòng cũng chấn động.
Ông ta lại biết phù thủy tồn tại!


Đây tuyệt đối là một vị ma cà rồng sống rất lâu, bởi vì ông ta có thể dễ dàng nhận biết cậu là phù thủy. Tuổi của ông ta tuyệt đối lớn hơn Carlisle, như vậy ông ta có thể nào là 1 trong 3 thủ lĩnh của gia tộc Volturi hay không?


Có lẽ một ngàn năm trước ông ta từng biết phù thủy hoặc quen biết 1 người trong số đó. Nếu không thì tại sao khi đoán ra thân phận của cậu, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đưa tay đẩy mắt kính để che dấu sự khiếp sợ trên mặt, Harry thử mở miệng nói: “Vậy ông là ai? Thủ lĩnh gia tộc Volturi ư?”


Vị ma cà rồng âm trầm nhìn cậu, nhưng không trả lời. Màu đỏ trong đôi mắt lóe lên sự phẫn nộ cực độ và khát máu.
Ông ta chậm rãi vươn tay từ trong người lấy ra 1 vật. Đó là một cây gậy dài nhỏ, bởi vì ánh sáng qua mờ, Harry hoàn toàn không thấy rõ hình dáng cụ thể.


Nhưng nhịp tim của cậu dần dần gia tốc, cậu cảm thấy vật ông ta cầm trong tay nhất định rất quan trọng. Đó là một loại cảm giác khó hiểu, loại cảm giác này làm cho tim cậu đập nhanh.
“Nhận ra nó không?” Ma cà rồng đem thứ đang cầm trong tay đặt dưới ánh đèn, giọng nói sâu thẳm vô cùng lãnh khốc.


Nhờ vào ánh sáng mờ nhạt, Harry rốt cục thấy rõ trong tay ông ta cầm cái gì.
Đồng tử Harry chợt co rút nhanh, trên mặt miễn cưỡng bảo trì bình tĩnh bỗng nhiên vỡ tan.
Cậu nhận ra nó, trong tay ông ta là một cây đũa phép, hơn nữa là một cây đũa phép quen thuộc.


Cậu khiếp sợ nhìn chằm chằm cây đũa phép kia, gần như không nói thành lời.


Đó là đũa phép của Sirius. Đũa phép trước khi bị giam ở Azkaban đã bị Bộ Pháp Thuật phá hủy. Đây là cái mà lúc ông trốn đến nhà của gia đình Black lấy được, tuy rằng không thể so sánh với cái trước kia, nhưng cũng coi như thuận tay. Đối với chuyện này, Harry nhớ rất rõ ràng.


Sao nó lại ở trong tay ông ta?
Vị ma cà rồng trước mặt này chiếm được đũa phép của Sirius, trông có vẻ giống kẻ thù của chú ấy, như vậy Sirius chú ấy...


“Ngươi quả nhiên nhận ra nó, vậy chủ nhân của nó ở đâu? Ngươi có biết hắn ở đâu không?” Ma cà rồng rõ ràng thấy được biểu cảm của Harry. Ông ta lạnh lùng nhìn cậu, đôi mắt ánh lên màu máu sâu như vực thẩm lãnh khốc và tàn nhẫn.


Harry gần như muốn nhào qua trực tiếp chất vấn cha đỡ đầu của cậu ở đâu, nhưng lời của ông ta mới vừa rồi đã cắt ngang hành động của cậu, cũng làm cảm giác khó hiểu của cậu lắng xuống.


Nghe vậy thì, vị ma cà rồng trước mặt cũng không biết nơi Sirius ở, nếu không cũng sẽ không đến hỏi mình. Nhưng ông ta rõ ràng là căm hận Sirius, bởi vì Harry có thể thầy trong đôi mắt lãnh khốc của đối phương có sự phẫn nộ và sát ý.


Có lẽ vị ma cà rồng này quen biết không phải là phù thủy bản địa trước kia, mà là Sirius. Ông ta chắc chắn có quan hệ gì đó với Sirius. Ông ta có lẽ là kẻ địch của Sirius.
Nhưng Sirius rõ ràng không ở trong tay ông ta.
Nhận rõ hai “sự thật” này, Harry “hoàn toàn” tỉnh táo lại.


Không, vì khiến chính mình hoàn toàn tỉnh táo lại, Harry lần đầu tiên dùng tới thuật phong bế đại não trên thế giới này. Tình cảm mãnh liệt kia lập tức bị áp chế xuống, màu xanh nhạt trong mắt hoàn toàn trống rỗng.


Cậu cau mày nhìn đũa phép trong tay ma cà rồng, rất tự nhiên mở miệng nói: “Không, đây quả thật là đũa phép của phù thủy, có chút quen mắt. Tôi cần cẩn thận nhìn rõ hơn. Dù sao, mắt của phù thủy chúng tôi không tinh tường bằng ma cà rồng.”


Ma cà rồng nhìn chằm chằm cậu, màu đỏ trong ánh mắt bỗng dưng đậm hơn, gần như màu máu.
Nhưng một lát sau, ông ta chậm rãi thả năm ngón tay ra, để đũa phép trong bàn tay, hất càm lên hướng về Harry ý bảo, có vẻ như muốn cậu tới lấy.


Có lẽ ông ta muốn thừa dịp cậu tới gần để bắt lấy, hoặc tấn công. Harry cảnh giác nghĩ, bởi vì có thuật phong bế đại não, sắc mặt cậu hoàn toàn không thay đổi.
Đối phương biết phù thủy, nhưng rõ ràng lại không đủ hiểu biết về phù thủy.


Một câu thần chú “triệu hồi”, đũa phép lập tức bay đến trong tay Harry.
Tung ra 1 câu Sectemsempra, Harry nhân cơ hội quẹo vào sau giá sách.


Tuy rằng không phải là đũa phép của mình, không quá thuận tay. Nhưng tóm lại cũng không tệ, Harry mừng rỡ phát hiện tốc độ phép thuật của mình tung ra so với trước kia nhanh gấp đôi, ngay cả cường độ và độ chuẩn xác cũng tăng lên.


Không muốn phá hủy sách nơi này, Harry tạm thời không có ý định dùng phép thuật phạm vi lớn, chỉ liên tiếp dùng vài cậu Stupety và Impedimenta.


Cậu muốn mang đũa phép của Sirius rời đi. Chuyện đã xảy ra hôm nay đã đủ cho cậu hoàn toàn xác định Sirius còn sống ở cái thế giới này, nhưng không biết làm sao lại đắc tội với vị ma cà rồng bí ẩn đầy quyền lực của Volturi, thậm chí có thể là 1 trong 3 thủ lĩnh.


Biểu cảm lạnh lùng của vị ma cà rồng mặc áo choàng đen lập tức trở nên “dữ tợn”, ông ta phẫn nộ rít gào, hiển nhiên không nghĩ tới Harry thậm chí có can đảm trực tiếp cướp đũa phép mà tấn công ông ta.
Ông ta bổ nhào qua, gần như không chút nhân nhượng.


Harry không thể không ngã xuống đống bụi đất thật dày, chật vật lăn qua bên dưới giá sách. Vừa mới đứng lên, lại lập tức cuối người, tránh sự tấn công của đối phương.
Với tốc độ của ông ta, Harry rất khó có thời gian niệm chú.
Thật vất vả bắt được cơ hội, Harry tung trả một câu Sectemsempra.


Tay áo bên phải của đối phương lập tức vỡ vụn ra, giống như những cánh bướm đen mờ nhạt tung bay torng bóng tối. Trên cánh tay trắng nhợt xuất hiện một vết cắt đồng dạng, nhưng lại biến mất với tốc độ cực nhanh.


Khe hở giữa giá sách rất chật, Harry nhạy cảm phát hiện vị ma cà rồng này tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng không mất đi lý trí. Ông ta vẫn tránh đánh phải giá sách.
Có vẻ như ông ta cũng không muốn hủy đi những cuốn sách này, điều đó làm cho hành động của ông ta gặp trở ngại.


Harry nhân cơ hội chạy đến mặt sau 1 giá sách, lại thấy 1 cánh cửa xuất hiện trong tầm mắt.
Harry cực kỳ mừng rỡ. Đó là một cánh cửa nhỏ bằng đá, bên trong có lẽ là chứa đồ linh tinh, tuy chỉ rộng vài mét vuông
Nhưng cậu cần 1 nơi có thể giúp cậu độn thổ, mà không gian như vậy là đủ rồi.


Lắc mình vào cửa, muốn đẩy cửa đá.
Nhưng ma cà rồng bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa, lập tức muốn xông vào.
Dưới tình thế cấp bách, Harry đã muốn bất chấp tất cả, một câu Crucio quăng tới.


Ma cà rồng ngoài cửa nhảy lên tránh đi, nhưng bỗng nhiên như hòn đá chìm vào trong nước rơi xuống đất.
Tiếng rít gào thê lương vang lên, quẩn quanh trong mật thất cổ, khiến người khác lông tóc dựng đứng.


Nếu có thể, Harry cũng không muốn dùng thần chú không thể tha thứ. Nhưng cậu biết, nếu như cậu lọt vào tay gia tộc Volturi, hoặc trực tiếp ch.ết nơi này, Edward không biết sẽ làm ra chuyện gì. Hơn nữa cậu rất vất vả mới chứng thật Sirius tồn tại, vẫn chưa tìm được ông ấy, cậu tuyệt đối không thể ch.ết ở chỗ này hoặc là bị kẻ thù của ông ấy bắt được.


Harry nhân cơ hội đóng cửa đá, dùng thêm thần chú khóa cửa và 1 loạt thần chú phòng ngự.
Với độ dày của cửa đá, cho dù là ma cà rồng, muốn phá cửa vào cũng cần phải có một khoảng thời gian.
Cậu thần chú độn thổ trong miệng tràn ra.


Một lát sau, cửa đá chợt bị phá, những mảnh đá sắc bén văng ra, gương mặt phẫn nộ và vặn vẹo của ma cà rồng xuất hiện ở cửa.
Từ cuối cùng thoát ra khỏi miệng, Harry cảm thấy cánh tay bỗng dưng đau buốt, hoa mắt 1 cái, liền xuất hiện trong khách sạn.


Đưa tay lên sờ, lòng bàn tay ướt sũng. Cúi đầu nhìn lại, nơi chạm vào trên cánh tay trái, máu chảy đầm đìa, năm đường vết cào xuất hiện trên cánh tay.
Miệng vết thương rất sâu, máu tươi vẫn đang không ngừng từ khe hở chảy ra.


“Harry?” Edward bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh cậu. Anh kinh ngạc nâng…lên cánh tay chảy máu của Harry, giọng nói gần như đang run rẩy “Sao thế này? Em...”


“Edward.” Harry tay cầm đũa phép vừa dùng thần chú trị liệu, vừa quyết đoán nói, “Không có thời gian giải thích. Thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức rời khỏi Italy!”
==============================================


Sr các nàng nha, thật tình thì hình như nhà mạng và wp nó “ghét” ta rùi, rõ ràng ta thấy đã post lên được rùi, sau đó mới thoát ra, như hum nay lên lại thấy chưa có>”






Truyện liên quan