Chương 83: Kẻ báo thù (nhị)

Không ai có thể ngăn kẻ báo thù đến, Harry và Edward chỉ có thể cố hết sức chuẩn bị chiến tranh.
Harry buông bút, cẩn thận đọc lại bức thư trong tay, trong đó chính là luận văn và thư xin vào đại học của cậu.
Lúc lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, cửa phòng ngủ bị người gõ.


“Harry, là em.” Giọng nói quen thuộc của Bella vang lên.
“Sao vậy, Bella?” Harry mở cửa, liền thấy gương mặt đầy lo lắng của em gái.
Bella đóng cửa lại, lấy tờ báo trong tay, chỉ vào nội dung trên đó nói: “Chuyện này có phải do ma cà rồng làm hay không?”


“Sao em nghĩ như vậy?” Harry thoáng nhìn trên đó đúng là tin về vụ giết người hàng loạt ở Seattle, mấy ngày nay nghe nói số người tử vong và mất tích đang tăng lên rất nhanh, đã gần năm mươi người.


Không biết những người bị hại này bao nhiêu đã bị hút cạn máu, đến gặp tử thần, còn bao nhiêu đã biến thành ma cà rồng, thời gian vĩnh viễn ngừng lại.


“Harry, em là em gái của anh, em xin anh, đừng gạt em. Nói cho em biết, những ma cà rồng này có phải đang nhằm vào anh hay không?” Bella ngẩn mặt nhìn anh mình. Mấy ngày nay Jacob và người nhà của Edward luôn ở bên cạnh bảo vệ họ khiến thần kinh của cô luôn trong trạng thái căng thẳng.


“Hey, Bella, thả lỏng chút nào. Không cần lo lắng cho anh, tin anh đi. Bọn anh có thể giải quyết chuyện này, em sẽ rất an toàn.” Harry an ủi em gái mẫn cảm của mình. Khiến Bella bất an thế này, trong lòng cậu rất áy náy.




“Không, em muốn biết. Jacob nói cho em biết, đám ma cà rồng ở Seattle có số lượng không ít. Em muốn biết, Harry!” Bella kiên định nhìn cậu.
“Được rồi, nếu em kiên trì như vậy...” Harry do dự một chút, đem chuyện về James và Victoria kể cho cô.


“Nói như vậy, Victoria tạo ra đám mới sinh kia là vì báo thù cho tình nhân của cô ta ư? Vì cô ta nghĩ James ch.ết trong tay nhà Cullen, cho nên mới muốn giết ch.ết người mà bọn họ luôn bảo vệ là anh, phải không? Harry, như vậy bọn chúng có thể sẽ đến Forks? Giống như ở Seattle...” Đôi mắt nâu của Bella đã đầy lo lắng.


Cho dù anh trai của mình là một phù thủy thần bí, cô vẫn không thể tưởng tượng được 1 thiếu niên trông rất bình thường như Harry, một mình đối mặt với một đám ma cà rồng.


“Không đâu, trước khi bọn chúng tới thì đã chuẩn bị tốt, sẽ không đến Forks. Trên thực tế, Bella, James không phải ch.ết trong tay nhà Cullen, người thật sự giết hết hắn...” Harry ngừng một chút, giống như nhớ lại ngọn lửa ma quỷ do dùng nghệ thuật hắc ám và tiếng kêu thảm thiết của James, “... Là anh. Anh có khả năng đối phó với ma cà rồng, có người nhà của Edward giúp anh. Bây giờ quan trọng nhất là, chúng ta chỉ biết đám mới sinh ở Seattle có quan hệ với Victoria, nhưng lại không biết bọn chúng cụ thể có bao nhiêu người, khi nào thì sẽ tìm đến anh, dùng cách gì. Chuyện này Edward và người nhà anh ấy đang điều tra, Alice thì đang chú ý, em cũng biết năng lực đặc biệt của cô ấy mà. Nếu bọn chúng tấn công thị trấn Forks, Alice là người đầu tiên biết được. Chúng ta sẽ tiêu diệt bọn chúng trước khi chúng kịp lạm sát kẻ vô tội.”


“Anh cũng muốn tham chiến sao?”
“Chắc chắn thế.” Harry không chút do dự nói, “Được rồi, em gái. Có câu tục ngữ nói rằng: chiến tranh khiến phụ nữ bỏ đi(). Bella, có lẽ trong lúc em đang ngủ thì chuyện này đã giải quyết xong.”


“Harry, đừng làm em lo lắng. Nếu Victoria mang theo đám mới sinh của cô ta tấn công thị trấn Forks, còn quân số của các người không đủ, Jacob nói sẽ đến hỗ trợ.”


“Cậu ta có phải đang nôn nóng muốn chiến đấu, bởi vì đối thủ của cậu ta là ma cà rồng? Đáng tiếc chỉ có mình cậu ta, thủ lĩnh bầy sói của cậu ta có thể không đồng ý.” Harry ra vẻ thoải mái nói.


“Đúng vậy.” Bella thở dài, biểu cảm nhìn qua cũng thoải mái không ít, cô bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Cậu ấy rất hiếu chiến.”
“Này, em cần thông cảm cho cậu ta, dù cậu ta có to bao nhiêu, cậu ta cũng vẫn là 1 câu bé.” Harry nở nụ cười.


“Harry...” Bella có chút trầm mặc, một lúc sau, cô nhẹ giọng nói, “Bầy sói không có lý do gì để giúp chúng ta phải không?”
“Chuyện này không quan hệ tới bọn họ, nếu như đám mới sinh kia không đi vào địa giới La Push.” Harry thở dài. Jacob Black dùng danh nghĩa cá nhân để hỗ trợ, có thể cũng bởi vì Bella.


Mãi đến khi Bella rời đi, Edward mới từ bên ngoài cửa sổ tiến vào.
“Em gái của em rất lo lắng cho em à?” Mái tóc của anh hơi ướt, có lẽ là do sương đêm. Chiếc áo cổ rộng bên trong, làm lộ ra làn do bóng loáng như đá cẩm thạch, trông vô cùng gợi cảm.


“Đương nhiên, cũng như anh em của anh thôi.” Harry lặng lẽ đưa mắt nhìn, rồi không chút biểu cảm dời tầm mắt, giơ bức thư lên, “Em đã viết xong thư xin vào đại học, ngày mai sẽ gửi ngay, anh đoán xem em có thể trúng tuyển hay không?”


“Đương nhiên, luận văn của em anh đã xem qua, rất có sáng tạo. Thư của anh đã gửi đi rồi, ngay hôm nay.” Trên mặt anh thoáng hiện nét mỉm cười.
“Vậy... Chuyện kia thế nào?” Harry dùng thần chú cách âm và đuổi Muggle cho cửa phòng.


“Không biết, có lẽ khoảng hai mươi người, hoặc ba mươi người. Tóm lại, số lượng nhiều hơn chúng ta.” Nhắc tới chuyện này, biểu cảm Edward liền nghiêm túc, “Hơn nữa chúng ta vẫn chưa phát hiện tung tích Victoria.”


“Vậy sao?” Harry có chút buồn bực cào mái tóc của mình, tuy rằng vừa mới an ủi Bella cậu đã nói rất tự tin, nhưng 2 bên có số lượng chênh lệch nhiều như vậy, mà kẻ địch của bọn họ lại là đám ma cà rồng mới sinh có sức mạnh lớn và hung bạo, điều này làm cho cậu thấy có chút bất an.


“Đừng lo lắng, không sao đâu.” Edward nắm lấy tay cậu, thấp giọng nói, “Chúng ta sẽ nghĩ cách, chúng ta cũng có đồng minh, Carlisle định nhờ gia tộc Denali giúp đỡ. Hơn nữa có họ, chúng ta cũng không đến nỗi vào thế hạ phong.”


Harry nhẹ nhàng thở ra: “Sirius nói đến lúc đó chú ấy cũng tới đây, nhưng em không hi vọng chú ấy làm như vậy. Bởi vì như thế có thể sẽ bại lộ tung tích của chú ấy. Loại hành vi săn bắt trên phạm vi lớn thế này, gia tộc Volturi lại mặc kệ sao?”


Nhắc tới gia tộc Volturi, Edward cũng cứng người lại, mặt anh không chút thay đổi, giọng nói lạnh lẽo: “Alice đang để ý tới họ. Bọn họ biết đám mới sinh nhắm vào nhà Cullen. Hiển nhiên, bọn họ cũng không có ý định ra tay ngay. Bọn họ muốn làm suy yếu lực lượng của gia đình anh, bởi vì nhân số của gia đình Cullen làm họ cảm thấy bị uy hϊế͙p͙, cho dù Carlisle có quan hệ tốt với bọn họ. May là họ vẫn chưa biết em cũng ở đây.”


Harry nhíu mày: “Bọn họ muốn để đám mới sinh đó làm tiêu hao lực lượng của gia đình Cullen, rồi mới đến ‘chủ trì chính nghĩa’ sao?”


Trong số 3 vị thủ lĩnh của gia tộc Volturi, Harry chỉ thấy qua Marcus. Biểu cảm lãnh đạm và đôi mắt đỏ hiện lên trong đầu cậu, không lúc nào không nhắc nhở cậu rằng gia tộc Volturi và gia đình Cullen tuyệt đối không giống nhau, trong ba ngàn năm, bọn họ luôn lãnh khốc vô tình, cho dù đối với đồng loại của mình cũng như vậy.


Edward từng nói qua, ma cà rồng là chủng tộc chung thủy nhất, không biết những ma cà rồng lãnh khốc như thế đối xử với bạn đời của mình như thế nào?
“Harry?” Thấy Harry hồi lâu không nói gì, Edward có chút lo lắng gọi cậu.
Lúc này là nào, mình còn suy nghĩ miên man...


Harry chớp mắt, sau đó cảm thấy xấu hổ vì đã ngẩn ngơ.
Cậu vừa muốn nói chuyện, điện thoại trong tay Edward bỗng nhiên vang lên.
Harry thoáng nhìn trên điện thoại di động, hiện tên là “Alice”.


Edward nghe điện, chỉ nói hai câu, sắc mặt liền chìm xuống, khóe môi tươi cười cứng lại trên mặt, giống như 1 bức tượng trầm tĩnh.
“Sao vậy?” Chờ anh cúp máy, Harry khẩn cấp hỏi, “Tin tức xấu sao?”
Edward trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: “Đúng vậy, nhà Denali cự tuyệt Carlisle cầu viện.”


“Vì sao? Họ không phải có quan hệ tốt với các anh sao?” Harry dồn dập đặt câu hỏi.


“Trước đó, bọn người sói vì cứu Bella đã giết Lorant. Nhưng trước đó, Lorant ở gia tộc Denali đã sống 1 thời gian. Cho nên Denali vì Lorant mà oán hận đám người sói, họ yêu cầu giết ch.ết người sói thì mới hợp tác với chúng ta.” Giọng Edward trầm thấp hơi có chút lãnh khốc.


“Tốt lắm, vậy chúng ta không có đồng mình à?” Harry cảm thấy rất áp lực. Đối phương có bao nhiêu tên mới sinh, hai mươi, hay ba mươi? Cho dù những tên mới sinh không đủ kinh nghiệm, nhưng sức mạnh của bọn chúng, và tốc độ cũng đủ bù lại sự chênh lệch với gia đình Cullen. Dù có thêm cậu và Sirius cũng không được.


Hoặc, nên bố trí 1 cạm bẫy phép thuật cỡ lớn...


Sau đó Harry nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ của chính mình. Tuy rằng lúc trước cậu đã dùng nó để giết James, nhưng đó là do lợi dụng sự khinh thường của đối phương. Không phải phép thuật cao cấp, Harry khi bố trí cạm bẫy phép thuật, thời gian khởi động dài, phạm vi nhỏ, hoàn toàn không đủ để đối phó nhiều ma cà rồng mới sinh như vậy. Hơn nữa cạm bẫy kia không phân biệt được địch ta, nếu như đang hỗn chiến làm bị thương thành viên nhà mình sẽ không tốt.


“Harry, em và Bella mấy ngày nữa tới Phoenix thăm Renee đi. Lâu như vậy chưa gặp nhau, mẹ em có lẽ sẽ nhớ em lắm.” Sau 1 lúc lâu trầm mặc, giọng nói của Edward bỗng nhiên vang lên trong phòng ngủ.


Không biết tại sao, nghe được Edward nói như vậy, trong lòng Harry bỗng nhiên dâng lên một cơn tức giận: “Anh muốn em chạy trốn sao? Anh khẩn cấp muốn em làm lính đào ngũ đến vậy sao? Edward, em sẽ không đi, Charles còn ở đây, anh muôn lấy lý do gì để ông ấy đi nhiều ngày như vậy chứ? Nếu bọn chúng không tìm thấy em ở đây, có thể sẽ lạm sát kẻ vô tội hay không?” Thân là sư tử Gryffindor, trong đầu Harry chưa bao giờ có ý tưởng chạy trốn, dù là kiếp này hay là kiếp trước.


“Harry... anh biết em sẽ nói như vậy, anh không bao giờ có thể bắt buộc em... Nếu kiên quyết bắt em đi, em cũng sẽ dùng phép thuật trở về đúng không?” Trong giọng nói của anh đã đầy bất đắc dĩ, anh đưa tay đem Harry vẫn đang tức giận ôm vào lòng, “Nếu em là người bình thường thì tốt quá...”


“Như vậy anh sẽ có thể kiên quyết dẫn em đi!” Harry gần như không thể động đậy trong vòng tay cứng rắn của anh. Cậu tức giận nhìn anh, bỗng nhiên nở nụ cười, “Đáng tiếc em không phải. Vô cùng đáng tiếc, chỉ cần em tỉnh lại, em sẽ có thể trở về, hay là anh muốn em đột nhiên độn thổ đến chiến trường?”


“Anh biết...” Edward thở dài một tiếng, chậm rãi cúi đầu xuống, giọng nói ôn hòa mà mềm mại, “Harry, hứa với anh, đừng đi tham chiến, được không?”
Đôi môi lạnh lẽo của Edward hôn lên trán cậu, sau đó chậm rãi trượt xuống, qua mũi, rồi dây dưa trên đôi môi mềm mại ấm áp của cậu.


Một nụ hôn dịu dàng đầy mê hoặc...
Chú giải:
()Câu này ta hem biết đâu, nghe thì có lý, chỉ dịch theo qt thui na=)), chẳng qua ta nghĩ câu này có nghĩa cũng giống như phần đã dịch, ngày xưa khi chiến tranh thì phụ nữ đều đi sơ tán hết mà^^, ít ra ta thấy phương Tây là vậy.






Truyện liên quan