Chương 88: Bại lộ thân phận (nhị)

Đội Chấp Pháp gia tộc Volturi quả nhiên biết phù thủy tồn tại, hoặc nên nói bọn họ chính là những người từng đuổi bắt Sirius...
May mắn Sirius đã đi trước, bọn họ cũng không biết chú ấy đã tới nơi này. Nếu không, chú ấy có thể nào lại bị bức phải chạy trốn không?


Harry đứng sau những người đang bảo vệ cậu, cầm thật chặt đũa phép.
“Mặc kệ trước đó như thế nào, bây giờ nhiệm vụ của ta chính là hắn! Carlisle, ngươi nên biết, tiếp tục chứa chấp hắn sẽ có hậu quả gì!” Trên gương mặt lạnh lùng của Jen hiện ra ý cười tàn khốc.


“Carlisle...” Harry vội vàng nói, “Chuyện này thật ra không liên quan đến mọi người, cháu...”


“Harry...” Giọng nói ôn hòa mà kiên định của ông vang lên, ông không quay đầu lại, “Cháu là bạn đời mà con trai ta đã chọn, cũng là một thành viên của gia đình chúng ta, chúng ta sẽ không vứt bỏ bất kỳ một người nhà nào.”


Harry lập tức cảm thấy cổ họng như bị nghẹn, cứ như có gì đó đang chặn lại, không thể mở miệng.
Edward nắm chặt cổ tay cậu, giống như sợ cậu nhân lúc anh không chú ý mà chạy đến trước mặt kẻ địch.


“Ngươi cũng biết, chuyện đó là không thể nào. Harry là người nhà của chúng ta, là bạn đời con trai ta. Ta không thể đem nó giao cho ngươi, Jen. Ngươi nhất định phải đi khỏi đây!” Carlisle không hề nhượng bộ nói thẳng với kẻ địch, “Nó là phù thủy, nhưng đối với chủng tộc ma cà rồng không có bất kỳ nguy hiểm gì, cho nên chuyện này cũng không thuộc công việc của ma cà rồng, gia tộc của các ngươi không có quyền ra lệnh cho chúng ta giao nó ra!”




“Thật vậy sao?” Jen cười lạnh nhìn ông, ác ý mở miệng nói: “Như vậy, hắn là tình nhân của con trai ngươi —— Edward à? Hay nên nói, ngươi định biến hắn trở thành ma cà rồng à? Cũng như cô ta.” Jen nhìn sang ngươi đang đứng cạnh Carlisle và Esme, Bree Tanner. Hiển nhiên, cô ta đã xem cô bé ma cà rồng xa lạ này là thành viên mới của nhà Cullen.


“Chuyện này không liên quan tới ngươi!” Edward cắn răng nói, nhưng dường như đang phòng bị gì đó. Đôi mắt màu vàng của anh nhìn chằm chằm cô ta, nhưng không giải thích chuyện của Bree.


“Vậy thật đáng tiếc.”Mặt Jen trở nên lãnh khốc, cô ta tao nhã lên tiếng, “Hắn là người ngài Marcus cần, các ngươi muốn hứng chịu cơn giận của gia tộc Volturi bọn ta sao?”


“Ngươi thật sự vì vậy mà khai chiến ư?” Sắc mặt Carlisle trở nên nghiêm trọng, “Chúng ta cũng không sợ gì cả, chẳng sợ ngay cả lúc này!”


“Hey, chúng ta đương nhiên sẽ nghênh đón bất cứ lúc nào!” Trong đôi mắt vàng của Emmet lộ ra sự hưng phấn muốn chiến đấu, anh ta tiến lên trước mở miệng nói, “Cuộc chiến mới vừa rồi ta còn chưa thỏa mãn, nếu không chúng ta cứ tiếp tục!”


Rosalie đứng bên cạnh Emmet, dùng hành động ủng hộ bạn đời của mình.
Jasper đứng cạnh Alice ngay sát Edward, chuẩn bị khai chiến bất cứ lúc nào.
Song phương giằng co, nhưng không ai nhúc nhích.
Không khí giữa hai gia tộc rất khẩn trương và nghiêm trọng, hết sức căng thẳng.
Tiếng gió, tiếng lửa cháy bập bùng...


Đánh vỡ loại không khí im lặng ch.ết người này, lại là con người duy nhất trong số họ.
Vẫn đứng phía sau vòng bảo vệ của gia đình Cullen đũa phép trong tay Harry bỗng nhiên vung lên, giữa 2 bên đột nhiên xuất hiện 1 bức tường lửa.


Ngọn lửa phép thuật thiêu đốt hừng hực, không phải là màu đỏ, mà là ngọn lửa màu đen mạnh mẽ. Cho dù cách đám lửa một khoảng, nhưng những ma cà rồng ở đây đều có thể cảm nhận được độ nóng bất thường của ngọn lửa đang hừng hực cháy kia.


Harry biết gia đình Cullen đang uy hϊế͙p͙ Đội Chấp Pháp của Jen, bởi vì bây giờ số người của họ ít hơn gia đình Cullen. Jen không nhất định dám ra tay, nhưng lại không muốn buông tha cho việc bắt cậu. Chỉ cần cậu thể hiện sức mạnh lớn hơn họ, bọn họ tất nhiên sẽ rút lui.


Cậu nhất định phải làm cho bọn họ biết mình cũng không là thứ họ dễ dàng nắm trong tay.
Tuy rằng thần chú ngọn lửa ma quỷ chuẩn bị khá lâu, nhưng thời gian 2 bên giằng co cũng để cậu hoàn thành câu thần chú này. Đây không phải vì chiến đấu, mà là một loại uy hϊế͙p͙.


Khi Harry phóng thích ngọn lửa ma quỷ, Jen và Đội Chấp Pháp của cô ta cẩn thận lui ra phía sau vài bước.
Jen hiển nhiên cảm giác được ngọn lửa này không bình thường.


Cô ta nhìn ngọn lửa màu đen theo sức gió lan tràn cực nhanh, bén vào đống lửa đang cháy gần đó. Trong đống lửa vẫn còn 1 phần thân thể của ma cà rồng mới sinh vẫn chưa cháy hết lập tức trong nháy mắt bị ngọn lửa kia biến thành bột phấn màu đen.


Chỉ cần một cái chớp mắt... Nếu loại lửa này mà bám vào da ma cà rồng, rất nhanh đã có thể biến bọn họ thành tro tàn.
Sắc mặt Jen lập tức rất khó coi, biểu cảm lạnh lùng của cô ta lập tức thay đổi.


Căn cứ tình báo của cô ta, đội quân hôm nay tấn công nhà Cullen ít nhất có hơn 20 tên mới sinh, mà gia tộc Cullen thì chỉ có bảy... Hơn nữa lại không biết thực lực của tên nhóc phù thủy này, nếu hắn giống như tên phù thủy mà cô ta đã từng đuổi bắt... Người của cô ta tuyệt đối không phải là đối thủ.


“Chúng ta suýt chút nữa quên mất con người duy nhất ở đây là phù thủy, thật sự là 1 ngọn lửa địa ngục tàn tác, đúng là kiệt tác của Satan!” Emmet khoa trương cười lớn, vô cùng thoải mái.


“Cám ơn khích lệ.” Khóe miệng Harry lộ ra vẻ tươi cười. Cậu đang nói cho đối phương biết, ta cũng không sợ các ngươi.


“Các ngươi sẽ hối hận! Chuẩn bị nghênh đón lửa giận của gia tộc Volturi đi!” Kẻ dẫn đầu Đội Chấp Pháp chần chờ một chút, cẩn thận và đề phòng nhìn bọn họ chằm chằm, chậm rãi lui về phía sau, “Chúng ta đi!”


Dứt lời, Jen mang theo thành viên Đội Chấp Pháp của mình rất nhanh đã biến mất ở trong rừng cây.
Khi nhóm của họ rời đi ít nhất một phút đồng hồ, cả gia đình Cullen mới thu hồi tư thế tấn công, một lần nữa đứng thẳng lại.


“Jen không biết bọn người sói cũng tham dự trận chiến này, cho nên cô ta không biết thực lực của chúng ta. Cô ta vừa rồi muốn dùng khả năng đặc biệt của cô ta với chúng ta, đó là khả năng có thể làm cho mọi người cảm thấy đau đớn như bị lửa đốt. Nhưng cô ta băn khoăn thực lực của chúng ta, nên không sử dụng.” Edward nhờ khả năng của mình mở miệng nói, nhưng tầm mắt của anh vẫn gắn chặt trên người cậu bạn trai phù thủy.


“Ta biết khả năng của cô ta, đó là 1 loại tấn công trên tinh thần, có thể làm cho người khác đau đớn không chịu nổi.” Quen thuộc với gia tộc Volturi, Carlisle giải thích, “Em trai song sinh, Alec, của cô ta cũng có một loại khả năng rất lợi hại, tức thì có thể chắn hết 5 giác quan của đối phương. May mắn là, lần này chỉ có một mình cô ta dẫn đội, nếu anh em của cô ta cũng đến, cô ta có lẽ vừa thấy húng ta đã khai chiến.”


Harry không nói gì yên lặng thu hồi đũa phép của mình, lại cảm giác mình tay chân hơi nhũn ra.
“Harry, em... có khỏe không?” Edward giữ chặt Harry, “Em...”


“Phải khai chiến, đúng không?” 1 lúc lâu, Harry mới thấp giọng nói, “Mọi người cũng biết gia tộc Volturi sẽ không buông tha, phải không? Bọn họ sẽ vì tôi mà tấn công mọi người! Thật ra mọi người không cần để ý đến tôi, tôi... tôi có thể rời đi...”


Edward lập tức cắt ngang lời cậu: “Em muốn anh để em đi 1 mình sao? Harry, em đừng hòng! Thời gian kế, em đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi anh nửa bước. Em muốn tự mình đi tới trụ sở của Volturi phải không?” Giọng anh dần dần trầm xuống, “Anh biết, nếu em thật sự muốn đi, anh hoàn toàn không thể ngăn cản em, nhưng... anh xin em, Harry, đừng làm như vậy...”


“Edward...” Harry gần như muốn hứa với anh ngay, nhưng cậu cắn chặt răng tránh ánh mắt anh, “Vậy anh muốn em làm gì bây giờ? Em biết mục tiêu của bọn họ là Sirius, nhưng em không muốn đem chuyện này nói cho chú ấy biết. Nếu em tiếp tục ở lại đây, như vậy chờ đợi mọi người chính là một cuộc chiến khác. Em không biết thực lực của gia tộc Volturi rốt cuộc như thế nào, nhưng có lẽ...” Với tính cách của Sirius, nếu đã biết chuyện này, chú ấy tuyệt đối sẽ tự mình tìm tới gia tộc Volturi, cậu không thể để chú ấy làm như vậy.


“Harry, chúng ta không e ngại chiến tranh.” Carlisle nhìn Harry đang kích động, nhẹ nhàng nói, “Ta đã nói qua, chúng ta sẽ không bỏ rơi bất kỳ một người nhà nào. Hơn nữa gia tộc Volturi đã sớm muốn khai chiến với chúng ta, còn nhớ rõ lời ta từng nói không? Bọn họ ghen tị chúng ta, sợ gia tộc chúng ta uy hϊế͙p͙ địa vị của bọn họ. Cho nên dù không có cháu, bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ tìm một cái cớ cùng chúng ta khai chiến.”


“Đúng vậy, cậu cho là cậu đi rồi, bọn họ sẽ không khai chiến sao? Có rảnh lo lắng chuyện đó, không bằng học thêm phép thuật đi! Hơn nữa, cậu không quên cha mình và em gái đó chứ?” Trong giọng nói của Rosalie mang theo châm chọc, nhưng Harry biết cô ấy đang an ủi mình, đồng thời cũng nhắc nhở cậu.


Cậu không thể mang theo Charles. Cậu dùng lý do gì để giải thích chuyện cậu phải mang theo ông ấy để chạy trốn đây?


“Harry, chúng ta sẽ không chủ động tấn công kích người khác, nhưng nếu có người muốn khai chiến với chúng ta, chúng ta cũng sẽ không lùi bước. Bây giờ cậu cần phải bình tĩnh một chút, nghỉ ngơi thật tốt. Tin tưởng bọn tôi, cậu vĩnh viễn không bao giờ đơn độc...” Alice nói nhỏ bên tai Harry, nắm tay cậu, rồi sau đó đẩy cậu vào lòng anh trai mình, “Edward, anh cùng đi với Harry đi, có lẽ các người cần phải nói chuyện rõ ràng.”


Edward từ phía sau đỡ lấy bả vai Harry.
“Harry...” Bree Tanner lo lắng nhìn Harry. Cô bé đứng rất xa, dường như không dám dựa vào quá gần.
“Anh không sao.” Harry cố gắng cười với cô bé, nhưng cậu rõ ràng thất bại.


“Bree.” Esme chần chờ một chút nói với cô bé, “Có lẽ, chúng ta cần nói chuyện. Cháu cũng biết, có lẽ gia tộc chúng ta sau này sẽ gặp phải 1 cuộc chiến, nếu cháu muốn gia nhập với chúng ta, thì sẽ phải cùng chúng ta sóng vai chiến đấu. Đương nhiên, nếu cháu không muốn, ta và Carlisle sẽ đưa cháu đến chỗ bạn của chúng ta để được giáo dục cách sống của ma cà rồng. Họ là gia tộc Denali, ta nghĩ họ sẽ chấp nhận cháu.”


“Không ——, cháu không muốn đi.” Giọng Bree có chút run rẩy, cô bé nắm chặt tay Esme, “Cháu muốn ở đây...”
...
Kế tiếp cô bé nói gì đó, Harry đã không nghe được, bởi vì Edward đã mang cậu ra xa.


Anh ôm chặt lấy cậu, mặt không chút thay đổi, màu mắt đã tối đi, gần như thành màu nâu. Cánh tay cứng rắn của anh gần như làm cho xương cả người của cậu đều như bị gãy, cứ như sợ mình vừa buông tay, đối phương sẽ trực biến mất trong không khí, chuôi vào lưới của gia tộc Volturi.


“Edward...” Harry thấp giọng lẩm bẩm, nhưng không tiếp tục giãy khỏi cánh tay anh.
Một lúc sau, cậu thở dài thật sâu: “Edward, anh cõng em về đi, em không muốn độn thổ.”
Edward trầm mặc một lúc, không nói lời nào buông cậu ra, sau đó Harry nhảy lên sau lưng anh.


Kế tiếp, Edward cõng cậu chạy xuyên qua rừng cây, nhanh như chớp, giống như đang bay...
=================================================
Hắc hắc, chuyện gì đến thì sẽ phải đến, muốn tránh cũng không được, cứ chờ tiếp tục coi cao trào nha cười khả ố






Truyện liên quan