Chương 5: Tên cặn bã

Dưới đất hỗn loạn, mảnh vỡ thủy tinh lộn xộn rải rác đầy đất, phản xạ lại ánh đèn vàng ấm áp trên trần nhà.


Tiếng hoảng hốt xin tha đứt quãng của Bạch Đường vây xung quanh anh, Tưởng Vân Thư há miệng nhưng vẫn không nói được lời nào, từng con chữ kẹt lại trong cổ họng, màu máu tươi dính trên mảnh vụn pha lê khiến đôi mắt anh phát đau.


Cảm giác lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, truyền khắp cơ thể, đông cứng anh tại chỗ.
Từng đoạn hình ảnh ngắn được tua chậm dần hiện lên trong đầu anh, tất cả đều đã được giải thích.


Vì sao Bạch Đường không ngồi trên bàn ăn, không ngủ trên giường, cũng không ăn thịt, vì sao trên người Bạch Đường lại có vết bầm, vì sao lúc nào Bạch Đường cũng căng thẳng, mối quan hệ của hai người không tốt nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời mình.


Tưởng Vân Thư nhớ lại lúc trước mình có hỏi Bạch Đường, cái ngăn tủ chứa gậy roi là dùng để làm gì, lúc ấy gương mặt Bạch Đường trắng bệch, hai chân vô thức lùi một bước, hoảng loạn nói: "Em sai rồi tiên sinh, em sẽ sửa mà...."


Khi đó anh đã trả lời thế nào, dường như anh chẳng trông mong gì vào Bạch Đường trước giờ cứ hỏi một đằng trả lời một nẻo, anh thở dài, bất đắc dĩ đứng lên trở về phòng: "Thôi quên đi."




Tưởng Vân Thư thầm mắng một tiếng, hận không thể xuyên về cho bản thân hờ hững của mình một đấm, anh hối hận xanh ruột, cái đó thì khác gì làm tổn thương Bạch Đường thêm một lần nữa chứ!


Có khi nào Bạch Đường thấy dáng vẻ của anh như thế này thì sẽ cho rằng anh muốn đi lấy đồ đánh cậu hay không, có phải Bạch Đường sẽ sợ anh đến mức co người rúc vào góc để bảo vệ bản thân cậu hay không?






Truyện liên quan