Chương 8: "Bạch Đường, nhìn qua đây nào."

Bạch Đường ngẩn người nhìn trang bị trước mặt, hai mảnh vải dài được vòng qua xà nhà cột thành nút thắt, hệt như dùng treo cổ để ch.ết vì tình vậy.


"Cái này là để treo tay." Tưởng Vân Thư kéo kéo mảnh vải ngắn hơn, rồi lại kéo mảnh dài kia, "Còn cái này là để mắc chân, cậu cẩn thận đó, đừng để vết thương dính nước, cũng đừng để ngã."


Nói xong anh lại cau mày suy tư, nghiêm túc nói: "Hay là tôi giúp cậu tắm nhé?" Là bác sĩ, khi đối diện với một người trần truồng thì anh cũng chẳng có cảm xúc gì, nói dễ nghe hơn là cấu tạo của con người chỉ là các cơ thịt mà thôi.


"Không cần đâu ạ!" Bạch Đường chỉ nghĩ tới anh lại đang nghĩ cách để hành hạ mình, hệt như lúc trước, Tưởng Vân Tô đã từng ấn cậu vào bồn tắm đầy nước, khi cậu bị sặc thì kéo lên, thưởng thức dáng vẻ chật vật của cậu, sau đó lại tàn nhẫn ấn xuống, cứ lặp đi lặp lại, hoàn toàn xem cậu như một món đồ chơi để đùa bỡn.


Bạch Đường chỉ nhớ rõ cảm giác ngạt thở tựa như sắp ch.ết đuối, ánh đèn vàng ấm áp của nhà tắm, thứ bao bọc cậu là nước ấm, cái tay cậu bắt lấy cũng mang nhiệt độ ấm nóng, thế nhưng cậu như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, không biết đã uống bao nhiêu nước, cuối cùng cậu yếu ớt cuộn người lại nằm trên sàn nhà lạnh băng, cổ họng ngập mùi máu tươi, ho đến tâm tê phế liệt.


Mà cái tên khởi xướng lại bắt chéo chân ngồi trên ghế, vẻ mặt vừa uể oải vừa chán ghét nhìn cậu, hệt như ngồi xem trò vui.
Tưởng Vân Tô mang dép lê đá vào cái bụng mềm mại của cậu, nói cậu làm bẩn sàn của hắn, bắt cậu phải quỳ xuống xin lỗi: "Xin lỗi...... Khụ, cảm ơn ngài."




Nhớ đến chuyện cũ, khuôn mặt Bạch Đường trắng bệch, cố gắng giãy giụa, "Em tự tắm là được rồi, em sẽ cẩn thận ạ....."
Nhưng không ngờ hôm nay Tưởng Vân Tô lại rất dễ nói chuyện, cậu chỉ nghe alpha nói: "Được rồi, có gì thì kêu tôi."


Tiếng nước tí tách từ nhà tắm truyền ra, Tưởng Vân Thư đứng đợi ở bên ngoài một lúc rồi mới rời đi, anh lấy một cái vali lớn đi vào phòng ngủ, mở cánh cửa tủ thứ ba ra, lấy từng món rác rưởi bên trong ra quăng vào vali, thậm chí trên mấy cây côn sắt còn dính mấy vệt máu khô.


Tưởng Vân Thư không biết mình bị gì, anh chưa từng tức giận đến như vậy, nhưng trong cơn phẫn nộ lại xen lẫn một chút lo sợ, nếu mình không trùng sinh thì Bạch Đường phải chịu cảnh này bao lâu nữa.


Bây giờ anh nhìn lại tủ pha lê đựng cúp, tâm tình không giống như lần đầu nữa, anh lấy hết cúp ra, bỏ hết vào trong ngăn tủ thứ ba vừa dọn dẹp sạch sẽ, đóng rầm lại.






Truyện liên quan