Chương 79

Màn đêm đã giăng đầy ngoài cửa sổ, Tưởng Vân Thư vẫn nhìn ra ngoài đó, con ngươi không có tiêu cự, rơi vào trạng thái u ám im lìm, lặng yên không chút tiếng động.


Tiếng gõ cửa bỗng vang lên, alpha bừng tỉnh chớp mắt, từ từ quay đầu qua, anh thấy Trịnh Như Vân đứng ngoài cửa, cậu ta đặt hộp cơm xuống.
Trịnh Như Vân có chút do dự, ngập ngừng mãi rồi mới nói: "Bạch Đường tỉnh rồi."
Alpha bất động mấy tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng có phản ứng.


Trịnh Như Vân nhìn Tưởng Vân Thư lảo đảo bước xuống giường, còn chưa đi đến gần thì cậu ta đã cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trên người anh. Đầu tóc alpha lộn xộn, đôi môi khô nứt.


Tưởng Vân Thư khàn giọng hỏi: "Em ấy sao rồi...? Tôi đi gặp em ấy có được không? Cậu giúp tôi hỏi Chu Triêu Vũ bây giờ tôi có thể gặp em ấy được không?"
Chu Triêu Vũ im lặng đứng ngoài cửa không biết đã bao lâu.


Tần Chung Nam mệt mỏi trở về, đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy, anh ta thở dài, "Em ổn chưa? Anh biết bây giờ em đang nghĩ gì, bên Tưởng Vân Thư cũng đã có anh với bác sĩ Lâm trông chừng rồi, em đừng lo lắng nữa, đi nghỉ ngơi một chút đã nhé, em cứ như vậy thì sẽ kiệt sức mất."


Sắc mặt Chu Triêu Vũ kém vô cùng, tái nhợt hệt như tờ giấy, hàng mày y khẽ cau lại, "Có phải em..."
Bất chợt trong phòng bệnh của Bạch Đường vang lên tiếng loảng xoảng, Chu Triêu Vũ lập tức đẩy cửa đi vào.




Khuôn mặt Bạch Đường phờ phạc, cậu nhìn thẳng lên trần nhà trắng toát, vài phút sau ký ức và ý thức mới chậm rãi ùa về.
"Tưởng Vân Thư", cậu hé môi mấp máy gọi.
Bác sĩ Tưởng có trở lại được không? Thiên sứ Tưởng có quay về không?


Cậu cố sức ngồi dậy muốn bước xuống giường, nhưng tác dụng của thuốc an thần chưa hết nên cậu ngã ngồi xuống đất, kim tiêm trên mu bàn tay rơi ra, một chút máu thấm đỏ.
Cửa bị đẩy ra, Bạch Đường ngẩng đầu lên nhìn, là Chu Triêu Vũ.


Ánh mắt cậu lướt qua Chu Triêu Vũ nhìn về phía sau, là Tần Chung Nam. Cậu sốt ruột hỏi, trong giọng nói xen lẫn chút do dự như không dám nghe đáp án: "Bác sĩ Tưởng sao rồi ạ? Anh ấy có quay về không? Người tỉnh lại là, là bác sĩ Tưởng đúng không?"
"Có, là anh ấy."


Chu Triêu Vũ thấy bả vai đang căng chặt của Bạch Đường lập tức thả lỏng xuống, nhưng sau đó lại trở về như trước, "Anh ấy sao rồi ạ? Có ổn không? Có bị gì không, sao anh ấy lại đột ngột ngã, ngã xuống đất thế?"


Chu Triêu Vũ im lặng hai giây rồi mới nói: "Do lao lực quá độ nên mới ngất xỉu, bác sĩ đã kê thuốc ngủ với đường glucose cho anh ấy rồi, nhưng anh mới nói một vài lời không tốt..."
Tần Chung Nam đứng ngoài cửa đột nhiên chặn lại: "Chu Triêu Vũ."
Chu Triêu Vũ im bặt.


Bạch Đường muốn đứng lên, nhưng mà vừa chống người dậy thì cơn choáng váng ập đến, cậu lại ngã xuống đất, một lúc lâu sau mới hỏi: "Giờ anh ấy tỉnh lại rồi sao ạ, em muốn đi gặp anh ấy được không? Anh đi nói với anh ấy ở yên đó giúp em nhé, em, em qua đó với anh ấy liền."


Tần Chung Nam và Chu Triêu Vũ đỡ Bạch Đường lên giường, y nói: "Anh ấy tỉnh rồi, đang ở phòng kế bên, để anh đi nói cho em."


Chu Triêu Vũ vừa bước ra thì đối mặt với Tưởng Vân Thư. Y nhắm mắt lại, một lúc sau mới ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt anh, y nói: "Cho tôi xin lỗi vì đã nói những lời đó, ý của tôi không phải vậy, nhưng mà vẫn làm tổn thương anh, tôi... Thôi quên đi. Giờ Bạch Đường tỉnh rồi, cậu ấy muốn gặp anh."


Tưởng Vân Thư không dừng lại mà vội vàng lướt qua Chu Triêu Vũ đi vào phòng bên cạnh. Trong phòng u tối, sắc mặt trắng bệch của Bạch Đường càng thêm rõ rệt, bỗng nhiên anh không dám tới gần hơn nữa, cứ đứng ngay cánh cửa mà nhìn.


Tần Chung Nam đóng cửa lại giúp hai người, thấy Chu Triêu Vũ còn đứng ngoài cửa thì nghiêm túc hỏi: "Em còn chưa đi nghỉ ngơi nữa à?"


Ở trước mặt Tần Chung Nam, rốt cuộc Chu Triêu Vũ mới lộ ra vẻ mệt mỏi lẫn mờ mịt, y nói: "Em sợ hai người họ quá kích động, không khống chế được cảm xúc nên em mới trông chừng, có gì còn tiêm thuốc an thần."


"Trạng thái bây giờ của em không ổn lắm." Tần Chung Nam vạch trần, sau đó anh ta nhẹ giọng nói, "Em đi nghỉ ngơi chút đi, bận nguyên một ngày rồi, còn phải rút nhiều máu như vậy, nghỉ ngơi một lát có được không? Ở đây có anh rồi, em ngoan nhé."


Chu Triêu Vũ nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới gật đầu rồi đi lên khu nghỉ ngơi trên lầu.
Trong phòng.
"Bác sĩ Tưởng?" Bạch Đường cẩn thận giang tay ra, kim tiêm trên tay và ống truyền dịch đong đưa, cậu vừa nhìn thấy Tưởng Vân Thư thì run giọng gọi, "Em muốn ôm."


Tưởng Vân Thư đi đến ôm chầm lấy Bạch Đường, anh cảm thấy chỉ mới một ngày trôi qua mà cảm xúc trong lòng đã tích tụ thành núi, anh vừa định nói xin lỗi, có phải đã làm em sợ rồi không.


Thế nhưng Bạch Đường đã giành trước một bước, cậu ôm chặt lấy Tưởng Vân Thư, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, cậu nỉ non: "Em xin lỗi, em xin lỗi, anh sợ lắm phải không? Em xin lỗi."


Tưởng Vân Thư im bặt, mũi chua xót mãnh liệt. Chỉ một câu mà đã khiến tường thành anh đau khổ chống đỡ vỡ tan tành, anh khó chịu vùi mặt vào cổ Bạch Đường, dùng sức lắc đầu.


Bạch Đường xoa xoa lưng alpha một cách lộn xộn, tay còn lại run rẩy kéo chăn đắp lên người alpha: "Sao người anh lạnh thế, anh xích vào một chút đi..."
Trong phòng bệnh trắng toát, hai người ôm lấy nhau.


Bạch Đường dùng sức nắm chặt lấy cọng rơm cuối cùng, liên tục xin lỗi: "Em xin lỗi, xin lỗi bác sĩ Tưởng, làm anh sợ rồi... Anh sợ lắm phải không?"


Tưởng Vân Thư ngửi mùi thuốc sát trùng gay mũi trên người Bạch Đường, hai tay siết chặt lấy omega ốm yếu. Từ lúc tỉnh lại đến giờ đã có quá nhiều chuyện xảy ra, vỏ bọc bình tĩnh của anh đã vỡ nát ngay khi gặp được Bạch Đường, rốt cuộc anh không kìm nén được nữa, vừa sợ hãi vừa tủi thân, từng giọt nước mắt rơi xuống cổ omega. Anh vùi mặt vào bả vai Bạch Đường gật gật đầu, nghẹn ngào nói: "Ừm, đúng rồi, em dọa anh sợ ch.ết."


Bạch Đường ngơ ngác cảm nhận được cổ mình ươn ướt, alpha khóc ư... Tim cậu đau nhói, nước mắt chảy dài, "Anh sao vậy? Đừng khóc mà, anh có khó chịu chỗ nào không? Sao anh khóc thế? Đừng khóc nữa mà."


Bạch Đường nức nở nói: "Anh đừng sợ, em có ch.ết cũng sẽ bảo vệ anh mà... Tưởng Vân Tô mà xuất hiện thì em sẽ đánh hắn, gặp lần nào đánh lần đó..."


Thế nhưng Tưởng Vân Thư càng nghe Bạch Đường nói thì anh càng đau lòng, anh cứ ngỡ Bạch Đường sẽ hỏi anh vì sao không nghe lời em ấy, vì sao anh gục ngã, vì sao anh không quan tâm tới sức khỏe của mình, vậy mà ———


Bạch Đường sẽ luôn đứng về phía anh, suy nghĩ này vừa hình thành thì đã nảy mầm trong đầu Tưởng Vân Thư, anh thật sự không thể kìm nén được nữa, phát tiết hết cảm xúc trên người mà mình yêu.


Đây là lần đầu tiên anh khóc đến như vậy, lần đầu tiên gục người trên người khác mà khóc.
"Bác sĩ Tưởng... Em xin lỗi." Bạch Đường an ủi alpha của mình, "Lần, lần sau em sẽ không như vậy nữa... Em xin lỗi, xin lỗi anh."


Giọng Bạch Đường tràn đầy bất an, vẻ mặt sợ hãi như đang nhớ lại chuyện gì đó: "Lúc đó, lúc đó em sợ quá, Tưởng Vân Tô hắn, hẳn mở mắt ra làm em giật mình... Hắn còn bắt lấy tay em... Em đau lắm, tay trái còn bị hắn cắt chảy máu nữa, đau lắm..."


Nói đến đây Bạch Đường chợt khựng lại, cậu vội vàng sửa miệng: "Nhưng, mà cũng không đau lắm, chỉ đau có một chút thôi à... Anh đừng lo lắng, em xin lỗi, xin lỗi, bác sĩ Tưởng anh, anh đừng sợ... Đừng sợ nha..."


Tưởng Vân Thư cảm thấy không đúng lắm, anh ngẩng đầu lên từ vai Bạch Đường, tầm mắt vẫn còn nhòe, qua lời kể của Bạch Đường, anh cũng đã đoán được một phần, anh nâng mặt omega lên, nói: "Bạch Đường này, không có, không có cái từ không cong lưỡi(1), chỉ có anh thôi."


(1)Again, phát âm cong lưỡi là Shu (Thư), không cong lưỡi là Su (Tô) í, tại anh Thư hong muốn nói ra cái tên đó nên ảnh mới nói vậy á.


Hình như Bạch Đường không nghe lọt tai gì nữa cả, đồng tử cậu giãn ra, tầm mắt mất đi tiêu cự, cậu ngơ ngác lấy tay lau đi nước mắt trên mặt Tưởng Vân Thư, lặp đi lặp lại: "Anh đừng khóc nữa... Đừng sợ, đừng sợ..."


Đúng lúc này, Tần Chung Nam và một bác sĩ khác nhanh chóng đi vào, nâng cánh tay phải đang băng bó của Bạch Đường lên tiêm một mũi thuốc.
"Không sao đâu." Tần Chung Nam giải thích, "Là thuốc an thần."
Bạch Đường vẫn còn nắm tay alpha, cậu nói anh đừng sợ rồi hỏi anh cảm thấy sao rồi, rồi lại liên tục xin lỗi.


Thuốc phát huy tác dụng, omega rúc trong lòng alpha dần im lặng rồi nhắm mắt lại.
Tần Chung Nam nói với Tưởng Vân Thư: "Anh cũng mệt lắm rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi, Bạch Đường ở đây có tôi trông rồi, anh nghỉ ngơi cho sớm khỏe."
Tưởng Vân Thư lắc đầu ôm chặt lấy Bạch Đường.


Tần Chung Nam đã biết trước kết quả này, anh ta đành nói: "Vậy tôi chuyển thêm một cái giường vào đây nha? Cho anh nằm thoải mái một chút."
Tưởng Vân Thư vẫn nói không cần.


Tần Chung Nam đi ra ngoài, không lâu sau lại mở cửa ra, kê thêm một cái giường sát bên rồi nói, "Hai người ngủ một giấc đi, ba người tụi tôi đều ở đây, có chuyện gì thì cứ gọi."
Tiếng khóa cửa vang lên, Tần Chung Nam còn tắt đèn giúp cả hai.


Trong màn đêm, Tưởng Vân Thư đặt từng nụ hôn xuống vầng trán mướt mồ hôi của Bạch Đường, hai mắt anh mở to, không một chút buồn ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một hai tiếng gì đó, cửa lại bị nhẹ nhàng đẩy ra, Lâm Bạch Trú ló đầu vào nhìn ngó xung quanh.


Tưởng Vân Thư khẽ cử động, anh nhìn qua.
Trong tay Lâm Bạch Trú cầm cái gì đó, hắn rón rén đi vào, "Sao không ai nói tôi biết cậu dời qua đây vậy, tôi tới phòng của cậu mà thấy trống không làm tôi hết hồn."
Tưởng Vân Thư lắc đầu, nói: "Chắc là quên mất, ai cũng bận rộn mà."


Lâm Bạch Trú để hộp cơm giữ nhiệt lên tủ đầu giường rồi ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, "Này là cơm Trịnh Như Vân đem cho cậu á hả? Giờ cậu thấy sao rồi? Có còn khó chịu chỗ nào không?"
Tưởng Vân Thư lại lắc đầu.


"Cậu đừng có lừa tôi." Lâm Bạch Trú nói, "Bọn họ cũng thật là... Thôi bỏ đi, giờ cậu muốn ăn gì."
Hắn ngập ngừng, "Cậu không muốn ăn cơm của Trịnh Như Vân hả? Vậy để tôi... Đệt tôi không biết nấu cơm, hay để tôi đi xuống căn tin mua gì đó cho cậu nha?"


"Thôi." Tưởng Vân Thư khẽ khàng ngồi dậy, anh đói bụng thật nhưng lại không muốn buông Bạch Đường ra, anh nhận lấy hộp cơm và đũa Lâm Bạch Trú đưa qua, "Cậu kể lại tình hình lúc mới nhập viện một chút đi?"


"Tình hình hả..." Lâm Bạch Trú nhớ lại, "Trước đó thì tôi cũng không rõ lắm, Tần Chung Nam nói với tôi là lúc đó Chu Triêu Vũ mới tư vấn xong cho một bệnh nhân tâm lý khó chiều, tinh thần vô cùng mệt mỏi, vừa định đi điều chỉnh cảm xúc một chút thì nhận được điện thoại của Bạch Đường, sau đó cậu ta chạy tới quầy lễ tân hỏi thăm thì mới biết xe cứu thương đã đi rồi, đang chở người tới."


"Sau đó Tần Chung Nam gọi điện cho tôi nói hình như Bạch Đường xảy ra chuyện rồi, hỏi tôi có rảnh không qua đó phụ một tay, mà... Khi đó tôi hỏi cậu đâu rồi? Tần Chung Nam nói không biết, mà tôi cũng không có việc gì làm nên tôi mới qua."
Tưởng Vân Thư ăn từng muỗng cơm, im lặng ngồi nghe.


Lâm Bạch Trú nói tiếp: "Tôi với Chu Triêu Vũ đứng đợi ngoài cổng, người đầu tiên được đẩy xuống xe cấp cứu là Bạch Đường, đệt mẹ lúc đó tôi sợ hết hồn, trên cáng máu me tùm lum, ai ngờ còn một cái xe đẩy nữa, tôi nhìn qua thì thấy cậu nằm trên đó luôn?! Mẹ nó tôi hoang mang vãi, tại trên mặt với quần áo cậu cũng dính quá trời máu. Cậu biết không đệt mẹ lúc đó tôi đứng hình luôn! Tưởng hai người bị người ta giết người diệt khẩu! Chu Triêu Vũ bên cạnh tôi cũng sững người, tôi còn nghe cậu ta nói gì mà sao tới cậu cũng xảy ra chuyện vậy."


"Sau đó hai tụi tôi chạy theo xe đẩy, nhưng mà hai người lại ở hai tầng khác nhau, Bạch Đường được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, Chu Triêu Vũ gọi mấy bác sĩ đẩy cậu lại hỏi chuyện gì xảy ra?"


"Mấy bác sĩ đó nói trên người cậu không có thương tích, chỉ là ngất xỉu thôi, sau đó đưa cậu vào kiểm tr.a rồi tôi với Chu Triêu Vũ chia nhau đi, tôi ở lại canh cậu, cậu ta đi theo Bạch Đường. Kết quả kiểm tr.a nói não, huyết áp, tim không có vấn đề gì, chỉ là bị hạ đường huyết, có thể là do mệt mỏi quá độ nên tụt huyết áp, đệt cậu nhìn quầng thâm mắt cậu kìa..."


Tưởng Vân Thư sờ sờ dưới mắt mình, "Ừm" một tiếng.
Lâm Bạch Trú nói: "Rồi một lát sau Chu Triêu Vũ chạy tới..."
Chu Triêu Vũ thở hổn hển, phía sau là Tần Chung Nam, anh ta cau mày hỏi: "Tưởng Vân Thư sao rồi?"


Lâm Bạch Trú nói: "Không có gì nghiêm trọng, bác sĩ nói là tụt huyết áp với mệt mỏi quá độ, mới kê thuốc ngủ với đường glucose rồi, đang nghỉ ngơi."


Chu Triêu Vũ vừa thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên có một bác sĩ chạy đến, "Bác sĩ Chu! Anh gọi cho người nhà bệnh nhân thông báo tình hình nguy kịch đi! Bệnh nhân nhóm máu A, tình hình khẩn cấp chúng tôi sẽ truyền đỡ trước, nhưng mà kho lưu trữ máu trong bệnh viện không đủ nên cần phải truyền máu, anh gọi người nhà hay bạn bè của bệnh nhân tới truyền máu đi, hai người, nhóm A hay O đều được, mỗi người 400cc."


Vốn dĩ trạng thái tinh thần của Chu Triêu Vũ đang xuống dốc, nghe thế thì đầu lại đau lên, y nói: "Không có người nhà để thông báo bệnh tình nguy kịch... Người thân duy nhất còn đang hôn mê! Không cần ký tên đâu!"


Tần Chung Nam nhìn qua omega của mình, anh ta vô cùng lo lắng nói: "Trạng thái bây giờ của em không ổn lắm, em bình tĩnh lại đã, chúng ta từ từ liên hệ thử."
Chu Triêu Vũ lại nói: "Tôi là nhóm máu A nên có thể truyền được, bác sĩ Lâm thì sao?"
Lâm Bạch Trú trả lời: "Tôi nhóm B."


Tần Chung Nam cũng là nhóm B, anh ta cau mày nói với Chu Triêu Vũ: "Không được, em đã thiếu máu mà còn phải rút 400cc thì không được đâu! Chúng ta..."
Chu Triêu Vũ như đã bình tĩnh lại, kiên quyết nói: "Em rút được."


Trong lòng mọi người đều biết rõ không có cách nào liên lạc được với người thân Bạch Đường nên đành phải dựa vào những người bên cạnh, Lâm Bạch Trú như nghĩ đến cái gì đó, hắn gọi liền ba cuộc mới có người bắt máy: "Trịnh Như Vân! Cậu nhóm máu gì!"


Lâm Bạch Trú nói tiếp: "O hả?! Cậu tới đây lẹ lên đi, Bạch Đường có chuyện rồi!"
20 phút sau Trịnh Như Vân vội vàng đến, xắn tay áo lên nói ngay: "Bạch Đường sao rồi? Xảy ra chuyện gì vậy? Rút bao nhiêu cũng được... Mau rút đi!"


Lâm Bạch Trú dẫn cậu ta đến phòng hiến máu, Chu Triêu Vũ đã rút xong rồi, đang ngồi một mình bên kia ấn huyệt thái dương.
Lâm Bạch Trú hỏi thăm: "Bác sĩ Chu thấy sao rồi?"


Môi Chu Triêu Vũ tái nhợt, y lần mò trong túi lấy ra một cái gì đó nhưng lại rớt xuống sàn, y không chụp kịp: "Có hơi chóng mặt... Ngồi một chút là ổn rồi."
Lâm Bạch Trú nhặt thanh chocolate lên rồi xé ra giúp y.


Trịnh Như Vân nhìn dòng máu mình bị liên tục rút ra, cậu ta thấp giọng lẩm bẩm: "Bạch Đường chảy nhiều máu như vậy... Nhiều máu như vậy sao? Tưởng Vân Thư làm cái gì vậy?! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!"


Lâm Bạch Trú giải thích với cậu ta: "Tụi tôi cũng không rõ nữa, cổ tay Bạch Đường bị cắt, chắc là đã... Tự tử, Tưởng Vân Thư cũng ngất xỉu, bây giờ đang nghỉ ngơi hồi phục."
Trịnh Như Vân chầm chậm nói: "Một người ngất xỉu, một người tự sát... Sao?"


Tưởng Vân Thư nghe đến đây thì tay cầm đũa chợt siết chặt, "Thông báo bệnh tình nguy kịch...?"
"Ừ." Lâm Bạch Trú len lén nhìn sắc mặt Tưởng Vân Thư rồi an ủi anh, "Không có gì đâu, đã cứu được rồi, đừng nghĩ tới mấy chuyện đó nữa, đã cứu được rồi mà."


Tưởng Vân Thư thở hắt ra một hơi, lắc đầu nói, "Cậu nói tiếp đi."


Lâm Bạch Trú thấy anh không quá kích động thì nói tiếp: "Ở bên ngoài phòng cấp cứu, Tần Chung Nam nói với tụi tôi là trạng thái tinh thần của cậu không được ổn lắm, với lại thêm tình trạng lúc cậu mới nhập viện nên tụi tôi đoán nguyên nhân chủ yếu là do cậu mệt mỏi quá độ. Sau đó Tần Chung Nam kêu Chu Triêu Vũ lên nghỉ ngơi một chút nhưng cậu ta không chịu, vẫn luôn đợi cho tới khi Bạch Đường ra khỏi phòng cấp cứu thì mới bị Tần Chung Nam kéo vào phòng nghỉ."


"Ba tiếng sau Bạch Đường tỉnh lại nhưng cảm xúc lại mất khống chế, điên cuồng vừa khóc vừa nháo, hai tụi tôi lại là alpha nên... Phải kêu Chu Triêu Vũ đi xuống. Nhưng ai ngờ y lại đưa một xấp tài liệu cho Tần Chung Nam xem, nói có lẽ cậu có vấn đề tâm lý... Có trời mới biết sao cậu ấy đoán ra luôn! Tôi cũng đéo phải bác sĩ tâm lý! Rồi Tần Chung Nam lại mắng bác sĩ Chu là tại sao lên đó mà không chịu nghỉ ngơi, sắc mặt kém như vậy."


Tưởng Vân Thư lặng im.


Lâm Bạch Trú nói: "Chu Triêu Vũ lại hôn Tần Chung Nam một cái ngay trước mặt chó độc thân như tôi nữa chứ, ha ha, sau đó cậu ấy vào trấn an Bạch Đường, mặc dù đóng của nhưng tôi vẫn nghe được tiếng hét, tiêm thuốc an thần vào cũng không phát huy tác dụng ngay được, chắc là khoảng hơn một tiếng sau đi? Sau đó thì cậu tỉnh dậy, mấy chuyện sau thì cậu cũng biết rồi đó."


Tưởng Vân Thư há miệng hít thở, chỉ có thể nói: "... Cảm ơn cậu."


"Đệt!" Lâm Bạch Trú lại nói, "Trịnh Như Vân cũng... Không đúng, cậu ấy... Cậu ấy chỉ là nhất thời kích động thôi... Nên tôi cũng đã nói với cậu ấy rồi, khuyên cậu ấy bình tĩnh lại một chút, mà cậu ấy cũng... Đệt thôi bỏ đi."


"Nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của Chu Triêu Vũ đó... Sợ thiệt, ai cũng sốc luôn. Cậu ngồi đó có thấy vẻ mặt ngờ nghệch của tôi không? Tôi vừa định đứng lên cản thì Tần Chung Nam đã kéo cậu ấy đi rồi, chắc Tần Chung Nam cũng cảm thấy lúc đó mà nói vậy thì cũng không ổn lắm, có lẽ anh ta hiểu rõ tình trạng của Chu Triêu Vũ nên lúc đó mới... Tôi cũng không biết sao nữa, đm không nói bậy nữa. Tóm lại chuyện quan trọng nhất bây giờ của hai người là nên nghỉ ngơi cho tốt rồi nhanh chóng khỏe lên, mấy chuyện khác thì đừng nghĩ nhiều nữa."






Truyện liên quan