Chương 95

Cuối cùng, Tưởng Vân Thư cũng mất đi lý trí.


Hai ngày qua, hai người gần như không ngủ, ga giường bẩn thì dùng chăn để lót, chăn bẩn thì ôm người tới sô pha, cứ tới lui mấy bận như vậy, pheromone trên người alpha và omega đã nồng đến nức mũi, ngay cả beta không thể cảm nhận được mùi hương cũng nghi ngờ mình ngửi được.


Dư vị kéo dài mãi đến khi kết thúc, răng của alpha vẫn không chịu nhả ra mà dán trên lồng ngực phập phồng, thấp giọng thở hổn hển.
Tuyến thể nhỏ nhắn của omega bị rót đầy pheromone của alpha, khó khăn chất chứa.


Đến khi Bạch Đường khó chịu rên rỉ rồi giãy giụa, Tưởng Vân Thư mới tỉnh táo lại đôi chút, anh vậy mà đè cả người lên bạn nhỏ nằm dưới... Anh vội vàng nhả răng ra rồi chống người dậy, một sợi chỉ bạc kéo theo rồi đứt đoạn, sau đó anh cúi đầu kiểm tr.a tình trạng của omega.


Omega nằm trên giường hệt như một con búp bê vải rách nát, khuôn mặt phiếm hồng, đôi mắt hơi hé, trên cơ thể trắng nõn đều là vết xanh xanh tím tím, nhất là ở eo và hông, kinh khủng đến nhức mắt, trên ngực hơi rướm máu đã kết vảy, xung quanh đều là dấu răng, còn tuyến thể sau gáy đã bị cắn không biết bao nhiêu lần, đã sưng đỏ cả lên.


Ấn đường Tưởng Vân Thư khẽ giật giật, hít sâu mấy lần rồi cầm Povidone trên bàn qua khử trùng cho mấy chỗ bị trầy xước.




Lại đổi ga trải giường, anh định bế omega lên để đổi chỗ nằm, thế nhưng mới cử động một chút thì Bạch Đường đã khó chịu, cậu cau mày, không có sức để vòng tay ôm cổ alpha, cả người mềm nhũn như nước.


Là một alpha, anh có thể cảm nhận được pheromone của omega đã hòa hoãn hơn so với lúc đầu, không còn bị mất khống chế nữa.
Tưởng Vân Thư bắt lấy cằm của omega, thấp giọng gọi: "Bạch Đường ơi?"


Bạch Đường dần tỉnh táo lại, cậu vô cùng mệt mỏi, đôi mắt hồng hồng ngó lên alpha một cái rồi không chống cự nổi nữa mà lại ngủ mất, trước khi chìm vào giấc ngủ còn khàn giọng lẩm bẩm: "Anh... Anh đừng làm em nữa..."
Tưởng Vân Thư khẽ cười, hôn lên trán omega rồi cũng nhắm mắt lại: "Ừm, ngủ đi."


Bạch Đường bị pheromone trong người chạy lung tung nên mới tỉnh lại, cậu thở hổn hển, mơ mơ màng màng nhận ra hóa ra làʍ ȶìиɦ là một chuyện thoải mái đến như vậy, không đau một chút nào mà còn sướng vô cùng, sướng đến nỗi khiến cậu... Muốn làm thêm lần nữa.


Tưởng Vân Thư vẫn còn nhắm mắt nhưng anh lại xoa xoa sau eo omega, "Hửm? Pheromone lại nồng lên rồi."
Bạch Đường cố nhịn một hồi nhưng vẫn không chịu nổi mà nghiêng đầu qua cắn lên môi alpha.
Tưởng Vân Thư cong cong khóe môi rồi xoay người đè lên.
...


Vào kỳ phát tình, sức lực và tinh thần đều sụt giảm, Bạch Đường nằm nghiêng trong lòng alpha mê mang ngủ thiếp đi.
Tưởng Vân Thư lại không hề buồn ngủ, sau khi dọn dẹp xong thì điện thoại cho Chung Tề, "Luật sư Chung, tin tức đã được thả ra chưa?"


"Rồi." Chung Tề vui vẻ đáp, "Mới thả ra sáng nay, lên hot search luôn, trực tiếp tát thẳng vào mặt chính phủ luôn rồi."
Tưởng Vân Thư nói: "Được, anh vất vả rồi, để tôi lên xem."


Chính quyền quận 2 đã cho phát loa phát thanh, nói tóm lại là mọi người nên bình tĩnh, omega thì đừng tự làm hại bản thân, nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy đến chính quyền, cảnh sát địa phương để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nói như không nói, chẳng có tính thực tế gì cả.


Một tiếng sau, hai mục tìm kiếm #Đã được ly hôn sau 30 năm bị bạo hành, #Bạo lực gia đình là hành vi trái pháp luật đã leo thẳng lên hot search.


Thế nhưng bài viết cũng không nói ly hôn như thế nào mà chỉ phóng đại 30 năm tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng không được hồi đáp, thương tích trên người, kết quả giám định thương tật và nhật ký báo án được ghép thành video, video mà Tưởng Vân Thư dùng camera mini để quay lén lúc trước cũng được đăng lên.


Tiếng chửi bới, tiếng hét chói tai, âm thanh va chạm ầm ĩ vang lên xông thẳng vào màng nhĩ mọi người.
Đến cuối clip, trên nền đen, từng hàng chữ trắng lớn xuất hiện.
Vì sao omega lại bị đối xử như thế này?
Bạo lực gia đình là hành vi trái pháp luật! Kẻ bạo hành cần phải bị trừng trị!


Trong cái xã hội mà alpha là nhất này, lần đầu tiên việc "Bạo hành gia đình là phạm tội" trực tiếp phơi bày trước dân chúng.


Đoạn video người họ Từ tự sát ở tòa nhà chính phủ một lần nữa thu hút sự chú ý: Trực thăng trên trời cứ lượn tới lượn lui mặc kệ anh ta đứng trên nóc nhà nửa tiếng đồng hồ, nói thẳng ra là chính quyền chẳng quan tâm đến mạng sống của omega, dùng mạng của omega để làm màu.


Mấy ngày sau, Bạch Đường đã có thể khống chế pheromone trong cơ thể, không còn liên tục quấn lấy alpha đòi hỏi nữa.
Ga giường đã được đổi rất nhiều lần, bị vứt sang một bên như dưa muối, omega thì ngồi trên đùi Tưởng Vân Thư cùng xem tin tức trên TV.


Tả Ngạn và Tạ An Kỳ cầm banner đi phía trước, mà ở hàng trước đa số đều là những gương mặt quen thuộc trong tổ chức.
Đội ngũ hơn một ngàn người, khẩu hiệu vang lên đinh tai nhức óc, vào cuối tuần, quảng trường Ni Đạt có rất đông thanh thiếu niên, họ nhanh chóng thu hút sự chú ý.


Thành viên tổ B đi cuối cùng giơ cao một cái bảng lớn, dòng chữ màu đỏ vô cùng bắt mắt: "Chào mừng các bạn tham gia!" Thành viên tổ A thì cầm một xấp banner, chỉ cần có người mới tham gia vào hàng ngũ thì sẽ phát cho họ.


"Bác sĩ Tưởng nhìn kìa, cô gái mặc đồ đỏ ở góc trái đang cầm banner em viết á!" Bạch Đường khàn giọng hô, ngoan ngoãn nằm trong lòng Tưởng Vân Thư, mà người sau cũng không sờ lung tung nữa.


Dù sao trong kỳ phát tình cơ thể omega vô cùng mẫn cảm, mà alpha cũng rất dễ đánh mất lý trí, tốt nhất vẫn là nên nghỉ ngơi một chút, nếu không Bạch Đường sẽ chịu không nổi.
"Ừm." Tưởng Vân Thư mỉm cười, kìm nén hôn lên vành tai omega, "Anh thấy rồi."
"—— Trả lại quyền lợi cho chúng tôi!"


Chu Triêu Vũ đeo khẩu trang, mặt mày lạnh tanh đi theo sau Tả Ngạn, lỗ tai y bị ồn đến phát đau. Dưới ánh nắng rực rỡ, áo sơ mi trên người bị mồ hôi thấm ướt dính vào người.


Lửa giận không có chỗ trút của đoàn người đều dồn vào ngực, cho dù thời tiết có oi bức nóng nực thế nào cũng không thể ngăn cản cơn phẫn nộ của họ, tiếng hô khẩu hiệu càng lúc càng lớn, đội ngũ cũng càng dài hơn.


Chân Chu Triêu Vũ có hơi mỏi, mồ hôi rơi vào trong mắt, y khó chịu nhắm mắt lại, đi khoảng hai phút nữa là tới bệnh viện Đế Đô và đại học Đế Đô, không biết có còn người nào gia nhập không nữa...
"Ôi trời!" Phía trước đột nhiên xôn xao.


Trước mặt Chu Triêu Vũ là một beta có dáng người khá cao, vì hình tượng nên y không cho phép mình nhón nhón chân như Bạch Đường, thế nên đành phải lạnh mặt nghiêng đầu qua nhìn xem.
"Nhiều sinh viên thế!" Người bên cạnh nói.


Do nay là thứ bảy nên mọi người không có tiết học, trước cổng đại học Đế Đô đã chật ních người, nhóm sinh viên thấy đội ngũ đến liền điên cuồng giơ cao banner, ầm ĩ hô to: "Chờ mọi người nãy giờ! Nóng ch.ết rồi!"


Người trong hàng ngũ thấy vậy cũng vẫy tay đáp lại, Chu Triêu Vũ nghe người bên cạnh khẽ lẩm bẩm: "Đm, tự nhiên thấy cảm động ghê."


Nhóm sinh viên mới gia nhập có ít nhất bốn năm ngàn người, dần dần bổ sung vào phía sau đội ngũ, ai nấy đều trang bị đầy đủ, trùm kín mít, mặc áo tay dài quần dài, đội mũ, thậm chí có người còn mặc đồ như người nuôi ong, chỉ chừa ra con mắt.


Thấy có người đến phát banner thì liền nói: "Không cần không cần đâu, mấy omega trong trường đã phát rồi, giờ ngay cổng trường còn có sạp phát nữa cơ!"


Dĩ nhiên chính quyền không thể để chuyện này càng lớn thêm, cảnh sát đã phái mấy tiểu đội đến đường tới tòa nhà chính phủ, thế nhưng cũng chỉ lấy khiên chắn bạo động rồi dàn hàng không cho bọn họ đi tiếp, không dám dùng bạo lực để trấn áp chứ nói chi là gây ra thương tích giống lần trước, đến cả côn cũng không dám lấy ra, chỉ có thể hô to.


Xem ra chính quyền cũng biết đã không thể nào dùng tư bản và vũ lực để xoay chuyển tình thế, càng cưỡng chế đàn áp dân chúng thì càng bị phản ứng ngược.


Một sinh viên dùng hết sức lực muốn phá vỡ phòng tuyến của cảnh sát nhưng do không đủ mạnh nên bị đẩy ngược về, lúc lảo đảo sắp ngã thì ——
Sau lưng được đỡ lại.


Cậu ta quay đầu cảm ơn thì thấy người này chỉ là một omega còn thấp hơn mình nửa cái đầu, thái dương đổ đầy mồ hôi, cậu ta tươi cười nói: "Cảm ơn anh nha!"
Trịnh Như Vân lạnh nhạt quay đầu đi, "Không có gì."


Tưởng Vân Thư và Bạch Đường đang xem, những omega chỉ có thể ở nhà cũng đang xem, Viện sinh dục tập trung quận 7 cũng đang xem.
Khác với khung cảnh chỉ biết cúi đầu như những lần trước, ba omega có phản ứng trước kia ngẩng đầu lên coi, mà ngoài họ thì còn có mười mấy omega cũng yên lặng xem.


"Phản đối đặc quyền, chúng tôi muốn bình đẳng!"
"Hãy trả lại công bằng tự do!"
"Alpha tài giỏi không e ngại bình đẳng!"
Nội dung của từng banner phản chiếu vào con ngươi của mỗi một omega.
Đôi mắt vẩn đục của 137 ánh lên từng chữ rõ ràng "Omega vùng lên".


"Được rồi được rồi!" Bảo vệ beta hô lớn, "Xong rồi! Đứng lên xếp hàng về phòng!"
137 chậm rãi đứng lên, lúc đang theo kịp thì mu bàn tay đột nhiên bị chạm vào, cô chậm chạp nhìn qua, một người phụ nữ tóc ngắn ngủn đứng kế bên cô.


137 ngơ ngác nhìn lên ngực áo người nọ, 229, là một omega mới vừa vào đây không lâu, cô lại ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy 229 hé miệng, yên lặng mấp máy từng chữ: "Nói, nói, không?"






Truyện liên quan